Trong hoa viên, Tô Tiểu Thiến căng thẳng đứng ở một bên, đứng đối diện trước mặt là Xuân Hạ Thu Đông, cô không biết phải nói cái gì, “Ngươi hầu hạ Minh Vương kiểu gì vậy hả? Ngươi muốn chết đúng không?” Hạ Nhi lạnh lùng quát.
Nghe xong, Tô Tiểu Thiến xấu hổ cúi đầu, nắm chặt góc áo, chờ đợi phê bình.
“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà còn tái phạm sai lầm giống như vậy nữa, thì ngươi cứ chờ mà bị hồn bay phách tán đi.” Thu Nhi cười lạnh một tiếng, sau đó bốn người khinh thường liếc cô một cái ngạo mạn bỏ đi.
Buồn bực, vô cùng buồn bực.
Tô Tiểu Thiến chán nản nhìn bầu trời, cô vừa làm cái gì vậy? Lúc này cô mới phát hiện bản thân làm cái việc ngu ngốc biết bao, chỉ là… chỉ là những hành vi này là do cô khống chế không được nên mới làm.
“Hu hu, trưởng lão, ông đang ở đâu, tôi muốn về nhà, cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ biến thành đồ ngốc đó.” Tô Tiểu Thiến ngẩng đầu hét lên không.
Trong một góc tối, một đôi mắt đen láy đang lẳng lặng nhìn thấy hết tất cả, sau đó, như u linh chớp mắt biến mất.
Trong đêm tối yên tĩnh, Tĩnh Tâm trạch (= chỗ ở, nhà) lại truyền ra một trận cười sảng khoái.
“Trưởng lão, người đừng cười nữa, ta thật sự sợ Minh Vương giết nàng.” Đang nói là Tả hộ pháp, y luôn ở trong góc tối âm thầm bảo hộ cô.
Minh Huyền trưởng lão vuốt vuốt râu, cười lớn ha ha, “Ngươi yên tâm, ngươi không biết rõ Minh Vương, lẽ nào ta lại không rõ sao? Người sẽ không làm như vậy đâu, nhưng sẽ nghĩ như vậy, ha ha.”
Tả hộ pháp không hiểu cho lắm, y nói “Trưởng lão, Vương Hậu buồn bực oán trách vì hành vi không thể kiểm soát của người?”
Minh Huyền trưởng lão khẽ cười đáp: “Nơi đây là gốc rễ của nàng, tuy nàng không còn ký ức, nhưng bản tính vẫn còn hiện rõ ra, cho nên, việc mà bây giờ nàng làm, có lẽ nàng cũng không nghĩ đến, ta nghĩ… qua vài ngày nữa, Minh Vương sẽ càng nóng nảy hơn.” Nghĩ đến đây, ông nhịn không được bật cười ha hả.
“Vậy… vậy Vương Hậu nếu cứ chậm chạp không nhạy bén như vậy hoài, Minh Vương sẽ điên mất!” Tả hộ pháp lo lắng nói.
“Cái này ngươi không cần lo lắng, Vương Hậu như thế nào ngươi còn không rõ sao? Ta vô cùng khẳng định, tính khí nóng nảy của Minh Vương sớm muộn cũng bị sự phản kháng mạnh mẽ nàng mà bốc lên… mà còn, là vô cùng kịch liệt nữa đó!” Minh Huyền trưởng lão rất chắc ăn mỉm cười.
Trong cung điện, Lê Ngạo sớm đã kết thúc cái việc làm cho y phải mang nhục, chết tiệt! Y sớm đã đoán được cái lão hồ ly kia sẽ không dễ dàng gì bỏ cuộc, có ai ngờ lão lại phái đến một ả ngu ngốc!
“Minh Vương…” Tô Tiểu Thiến gọi khẽ khàng, cô đã đứng bên ngoài hầu hạ y rất lâu rồi, cô rất buồn ngủ! Y rốt cuộc là còn muốn trưng cái khuôn mặt đen xì ra đến chừng nào nữa đây!
Đang trong lúc bực bội, Lê Ngạo đột nhiên nói: “Mệt rồi, ta muốn ngủ.”
Tô Tiểu Thiến nghe xong mặt mày hớn hở vội vàng nói: “Nô tỳ tuân chỉ” Y cuối cùng cũng chịu ngủ rồi, nếu cứ đứng như vầy, cô e phải ngủ gật luôn quá.
Sau khi trải giường nệm xong, Tô Tiểu Thiến cười ngọt ngào nói: “Minh Vương, người yên tâm mà ngủ đi, nô tỳ cáo lui đây” Woa, cô cuối cùng cũng có thể đi ngủ rồi.
Tiếc rằng…
Chân cô còn chưa bước ra khỏi cửa, thanh âm lạnh lùng của y một lần nữa vang lên: “Ngươi muốn đi đâu?”
Tô Tiểu Thiến bị y hỏi khựng lại, được vài giây, cô vội xoay người rất nghiêm túc nói: “Thì… thì anh ngủ rồi, tôi cũng phải ngủ…” Chữ nghê cô còn chưa nói ra, y lại không cho là đúng nói: “Ngươi là nô tỳ” y nhắc nhở.
“Vậy…” Vậy ý của anh là sao!
“Ta đi ngủ, ngươi đứng đó” Dứt lời, y huơ tay buông tấm rèm xuống che khuất tầm mắt của cô.
Cô nghe y nói như vậy, khoé miệng không nhịn được giật giật, y đi ngủ, còn cô thì phải đứng, lẽ nào cô không phải là người sao? Không ngủ chắc? Hay là y sợ người khác chạy vào hãm hiếp y?
Nhưng – - – cho dù thế nào, cô vẫn phải đứng bên cạnh giường nhìn y ngủ ngon lành, trong lòng không ngừng chửi rủa, ăn cơm nghẹn chết anh, uống nước sặc chết anh, đi đường trượt chết anh, bị sét đánh chết luôn, muốn phụ nữ muốn chết luôn, hứ!
Nhưng vừa rủa xong những điều này, trong lòng Tô Tiểu Thiến giật mình, trời ạ, cô lại biết trù biết mắng người nữa, cô… cô từ khi nào biến thành như vậy chứ?