Ánh trăng sáng từ rừng cây nhô lên, toả ra ánh sáng lạnh lẽo, đem bầu trời vốn dĩ màu đỏ thêm phần mê hoặc, nhưng cái loại mê hoặc này lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, mà muôn vạn vì sao như những viên dạ minh châu được rải trên bầu trời, tạo thành những tia sáng bạc lấp lánh rực rỡ.
Nhưng cô lại không có tâm tình mà thưởng thức…
“Ngươi xong chưa vậy?” Hạ Nhi nhận được mệnh lệnh sau khi cô chuẩn bị xong thì cùng cô đến cung điện, nhưng bộ dáng lề mề của cô làm nàng rất không vui, nếu như không phải Minh Vương có lệnh nàng sớm đã băm thây vạn đoạn cô ra rồi!
Tô Tiểu Thiến căng thẳng kéo kéo quần áo trên người, làm sao đây? Làm sao đây? Đợi lát nữa lỡ mà phải biểu diễn… cầm kỳ thi hoạ cứt chó gì đó cô đều không tinh thông, thôi kệ, liều một phen thôi, bất chấp tất cả!
Hít sâu một cái, cô đi ra, mỉm cười nói: “Ừm, chuẩn bị xong hết rồi”
Hạ Nhi liếc nhìn cô một cái bất giác nhíu mày, khẩu khí rất là chê trách, “Ngươi ở bên trong rề rà lâu như vậy, mà bộ dáng vẫn còn như vầy sao?” Nàng đưa mắt nhìn một lát bộ y phục tầm thường trên người cô, còn có khuôn mặt hoàn toàn không thèm trang điểm nữa.
Tô Tiểu Thiến cười tươi roi rói nói: “Chị Hạ Nhi mau đi thôi, nếu không chút nữa đến trễ…” Cô vội chuyển dời chủ đề.
Hạ Nhi nghe thấy cũng đúng, mặc kệ cô có đẹp hay không, việc này với nàng chả liên quan, chỉ cần dẫn cô đến cung điện là được, vả lại, với đức tính này của cô, cho dù có đeo vàng đeo bạc vẫn không che lấp được vẻ quê mùa của cô, Hạ Nhi trề môi xoay chiếc eo mảnh mai đi về phía trước.
Tô Tiểu Thiến cúi đầu trong lòng vô cùng lo lắng, lỡ mà cô làm bêu xấu làm cho trưởng lão bẽ mặt, vậy…
Nhưng nếu mà không biểu diễn, đó chính là tội khi Quân, cân nhắc một hồi, cô quyết định bất kể y có ra đề khó gì, cô cũng chỉ có thể binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn () thôi.
( () Binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn: Ý nói cho dù đối phương có bất kỳ thủ đoạn gì, cũng sẽ luôn có cách đối phó.)
Sau một hồi
Tô Tiểu Thiến khẩn trương đi theo Hạ Nhi, còn chưa đến đại điện, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng đàn ca múa hát vang khắp bốn phía, đồng thời có rất nhiều tiếng vỗ tay cùng tiếng kêu hay, chờ cho cô đi vào bên trong, tim của cô bỗng chốc rơi xuống đáy cốc, nơi này đầy người, nhìn trang phục, cô cũng có thể đoán ra những người này không tầm thường.
Mà khi cô đến tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cô to gan liếc nhìn một chút, Minh Huyền trưởng lão? Minh Huyền trưởng lão cũng đến rồi? Cô cuống quýt vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu, mà Minh Huyền trưởng lão lại mỉm cười gật đầu, trong ánh mắt đó tràn đầy tin tưởng.
Ông lại tin tưởng cô như thế sao? Tô Tiểu Thiến buồn bực nghĩ.
“Nô tì tham kiến Minh Vương, Minh Vương vĩnh phúc” Hạ Nhi và cô cùng lúc khấu bái.
Lê Ngạo phất tay biểu thị mọi người im lặng, sau đó nói một cách ưu nhã: “Đứng lên đi”
Hai người nghe được vội vàng đứng lên, Hạ Nhi liền lập tức đi về phía Xuân Nhi rồi đứng cùng một chỗ.
“Các vị, mọi người hôm nay có nhĩ phúc rồi, vị này chính là nô tì mà Minh Huyền trưởng lạo đặc biệt chọn cho Bổn vương, nàng ta ‘tài hoa đầy mình’, hôm nay mọi người may mắn tụ hội lại, vậy thì mọi người hãy cùng với Bổn vương ‘hưởng thụ’ đi” Lời của y vừa dứt, quần thần bên dưới toàn bộ đứng lên nhất loạt nói: “Minh Vương vĩnh phúc”
“Tô thị nữ, chỗ đó có đàn người tự nhiên đi!” Lê Ngạo ngồi trên ngự toạ liếc mắt nhìn cô, mà trong mắt của y ẩn hiện ý cười.
Tô Tiểu Thiến nuốt nước miếng, cực kỳ không tình nguyện đi chuyển chậm chạp về phía để đàn, trong lòng vô cùng căng thẳng, đánh đàn? Y lại muốn cô đánh đàn?
“Bắt đầu đi” Thanh âm quyến rũ có thừa lại một lần nữa vang lên trong đại điện, các quần thần xung quanh toàn bộ nín thở chờ đợi thị nữ được Minh Huyền trưởng lão tiến cử thi triển thân thủ, mà toàn bộ những thị phụng đứng bên cạnh đều nhìn cô một cách châm biếm.
Tô Tiểu Thiến chậm rề rề ngồi xuống, lúc này trên trán cô đã túa ra từng giọt từng giọt mồ hôi, sau một hồi, ngón tay mảnh dẻ run rẩy của cô đặt lên dây dàn…