// by Mã Tộc Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta – Chương Ha ha, tiếp tục oanh tạc, sẽ còn post tiếp chương nữa =)) mới kết thúc, nhưng không biết mấy giờ à nha, tại ta đang mần, mần xong chương nào post chương đó, ta đang cố gắng để cho anh nam chính ra sàn sớm sớm ]
_________________________________________
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta Chương – Khách đến thăm Dịch: Mã Tộc Xin đừng đem bài này đi đăng ở bất cứ nơi đâu khi chưa được sự đồng ý của người dịch. Xin vào đọc Sơn Trang Quy, cám ơn!
“Mẹ à, mẹ đừng giả chết nữa, con muốn ăn cơm” Minh Diệm lúc này đã hoàn toàn trở thành một tên nhóc đẹp trai, nó cuối cùng không cần phải uống sữa bột nữa rồi, mà còn có thể ăn thịt một cách quang minh chính đại.
Tô Tiểu Thiến nằm trên sô-pha nhắm mắt lại tự nhủ với bản thân, không nghe thấy không nghe thấy gì hết…
“Mẹ à…” Minh Diệm không nhịn nổi nữa hét lớn vào lỗ tai cô.
“A… nghe thấy rồi” Tuy có điều bất mãn, nhưng vẫn là chấp nhận sự thật, chỉ là tốc độ như vậy không phải là quá nhanh sao? Ngộ nhỡ…
Nhìn vẻ do dự và lo lắng của cô, Minh Diệm rốt cuộc không đành lòng nói với cô, “Mẹ yên tâm đi, con sẽ không lớn nữa đâu, đây đã là giới hạn rồi”
“Cái gì? Sẽ không lớn nữa? Con nói thật chứ?” Tô Tiểu Thiến nghe xong rốt cuộc miệng cười toe toét, không lớn nữa? Vậy thì cũng chính là nói nó sẽ không lớn thành bộ dạng tuổi rồi? Tốt quá!
Nhìn thấy dáng vẻ cùng khuôn mặt vui mừng của cô, Minh Diệm lửa giận không châm cũng bốc lên, “Mẹ, mẹ rất vui thì phải, con không lớn nữa mẹ vui mừng phấn khích như vậy sao?” Cho xin, cái thân thể tồi tàn này là của phàm nhân, cho nên nó chỉ có thể thúc ép bản thân lớn đến một giới hạn, nhưng mà cái giới hạn này sao lại ngắn như vậy.
Tô Tiểu Thiến lè lưỡi, vui mừng trả lời không ăn nhập gì, “Con trai, mẹ nấu cơm cho con ăn” nói xong thì cười ha hả đi, chỉ cần không lớn nữa, thì sao cũng được hết.
Vừa ăn xong cơm trưa, chuông cửa vang lên.
Tô Tiểu Thiến nghe xong khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ kinh hoàng, ai vậy? Ai mà trưa nắng chạy đến đây? Ánh mắt cô liếc nhìn Minh Diệm đang xem tivi, một luồn gió lạnh từ lòng bàn chân trực tiếp xông thẳng đỉnh đầu, không được, cô không thể để người khác nhìn thấy nó.
Trong phòng khách Tô Tiểu Thiến bắt đầu dùng tốc độ nhanh chóng chạy ra vào như con thoi, cô nhất định phải tìm ra nơi để giấu nó mới được, hoảng loạn một lát cô liếc nhìn chiếc tủ quần áo màu tím, có rồi, cái tủ quần áo này lớn như vậy, đủ để giấu nó trong đó.
Nghĩ đến đây, Tô Tiểu Thiến vội vàng gọi: “Minh Diệm con mau đến đây”
“Minh Diệm…”
“Minh…” Tô Tiểu Thiến gọi được mấy tiếng nhưng không thấy trả lời, chỉ đành ra khỏi phòng tìm, nhưng mà… tay của nó đã đặt lên tay nắm cửa.
“Minh…”
Chữ Diệm còn chưa kịp nói ra, nó đã mở cửa ra, Tô Tiểu Thiến lập tức mặt đầy vạch đen.
“Ê, ngươi là ai?” Minh Diệm mở cửa hỏi người phụ nữ thân hình đầy đặn, ngực hở, viền mắt kẻ dày đậm ngoài cửa.
Minh Diệm nhìn thấy bộ dạng trang điểm của cô, thì đã không thích rồi, thô tục, chỉ liếc nhìn một cái, dường như không thèm nghe lời cô nói, đi thẳng đến sô-pha nằm xuống.
“Tĩnh Nghi… cậu… cậu sao lại đến đây?” Tô Tiểu Thiến chột dạ hỏi.
Tĩnh Nghi đặt túi xách xuống nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Minh Diệm trên sofa, “À, mình không yên tâm, cho nên đến đây xem cậu một chút” Nói rồi cũng ngồi xuống.
“A, ha ha, mình không sao, không sao mà” Tô Tiểu Thiến cười ngượng ngùng, hy vọng bản thân có thể thu hút sự chú ý của cô.
Nhưng mà…
Ánh mắt Tĩnh Nghi vẫn không hề rời khỏi Minh Diệm, nhìn nó một lúc lâu, Tĩnh Nghi không cầm được hỏi: “Tên nhóc này rất đẹp trai nha, nhưng mà lại không được giáo dục gì hết, cũng không biết báo lại là có người đến, Tiểu Thiến, nó là gì của cậu?”
“À… nó à… nó là… là…” Tô Tiểu Thiến nắm chặt tóc mình, hy vọng có thể tìm được lý do thích hợp.
Minh Diệm liếc một cái rồi quăng ra một câu: “Mẹ à, giới thiệu con có cần phí sức như vậy không?”
“A…”
“A…”
Hai tiếng hét chói tai đồng thời vang lên.
Một người là khủng hoảng.
Một người là kinh hoàng.