Hoàng cung lúc này lộn xộn ngổn ngang, chúng binh sĩ, thị nữ giống như đàn kiến vỡ tổ, mỗi người đều bận rộn, Hoàng cung lớn như vậy gặp phải sự cố lớn như thế, điều này khiến cho mọi người trở tay không kịp.
Tô Tiểu Thiến cúi đầu đi về phía trước, cô không biết nên đi về phía nào mới đúng, nhưng nếu không đi tìm, vậy thì cô càng không có bất cứ cơ hội nào.
“Ê, cái người xấu xí kia qua đây giúp một tay” Tô Tiểu Thiến hết nói nổi đến cực điểm, cô đã cúi đầu rất thấp rồi, tại sao vẫn bị nhìn thấy chứ?
Ngước mắt nhìn về hướng đang kêu gọi, mới phát hiện, kêu gọi cô là Lưu quản sự, Tô Tiểu Thiến vội vã đi qua.
“Sao ngươi không chăm sóc cho Trình quý nhân chạy đến đây làm cái gì?” Lưu quản sự khó hiểu hỏi, dứt lời, bà lại chỉ huy mấy người bên cạnh “Động tác mau một chút đừng có lề mề”
Tô Tiểu Thiến vội trả lời: “Trình quý nhân hơi lo lắng nơi này, người lo bây giờ thiếu người, cho nên đặc biệt sai nô tì đến xem có gì có thể giúp đỡ được hay không”
Lưu quản sự nghe vậy, cười nói: “Trình quý nhân có lòng” lời của bà còn chưa nói xong, một nữ quan đi đến, trong tay cầm hộp gấm đưa đến bên cạnh Lưu quản sự nói: “Lưu quản sự đây là đồ mà người cần”
Lưu quản sự tiếp nhận hộp gấm nhấc tay tỏ ý nàng ta mau đi làm việc, người thị nữ đó thấy vậy vội hành lễ cáo lui.
“Ngươi đợi ta, ta đem cái này đưa cho nữ vương xong rồi sẽ sắp xếp công việc cho ngươi” Lưu quản sự nói xong, vừa xoay người thì bỗng nhiên bụng truyền đến một cơn đau, “Úi, A Xú, ngươi đem cái này đưa cho Nữ vương Bệ hạ, ta phải đi nhà xí, lần trước đã dẫn các ngươi đi qua một lần, ngươi biết đi ra sao rồi chứ?”
Tô Tiểu Thiến vội vã gật đầu, tỏ ý đã biết.
Lưu quản sự vội phẩy tay tỏ ý cô nhanh chóng đưa đi, rồi bà vội vã chạy về phía nhà xí.
Tô Tiểu Thiến cẩn thận cầm lấy hộp gấm đi vào bên trong, nhưng vừa mới đến cổng liền bị chặn lại, sau khi hỏi xong, thị nữ vội vào thông báo, một lúc sau, cô được cho vào.
Bước chân vào tẩm cung của nữ vương, Tô Tiểu Thiến mới biết cái gì gọi là bá khí của nữ vương, nơi đây được trang trí rực rỡ chói lọi.
Từ xa xa, cô nhìn thấy một thân ảnh màu hồng đứng thẳng tắp trước cửa sổ, Tô Tiểu Thiến vội đi đến.
Ma Tâm Ái cho các thị nữ lui xuống, tình cảnh mới nãy, nàng ta làm sao cũng không thể quên được, nàng ta sớm đã biết y sẽ không cam tâm ở lại nơi này, chỉ là nàng ta không hiểu, tại sao tất cả nam nhân đều mong mỏi có được sự sủng ái của nàng, mà y lại không cho là vậy thậm chí còn tỏ ý khinh bỉ nữa chứ?
“Nô tì, tham kiến nữ vương” lần trước trên đại điện gặp qua nữ vương một lần, ấn tượng của cô đối với nàng ta tương đối khắc sâu, nàng ta không chỉ xinh đẹp động lòng người, mà còn, có một cổ khí chất cao quý bẩm sinh khiến người ta phải ca thán không thôi.
Ma Tâm Ái nghe thấy xoay người nhìn về phía cô, là nữ nhân xấu xí kia? Cô gái này cũng để lại ấn tượng khắc sâu trong nàng ta.
“Ngẩng đầu lên” Ma Tâm Ái nhàn nhạt nói.
“Dạ” Tô Tiểu Thiến trả lời ngẩng đầu lên, khí nhìn đến vết bầm trên chiếc cổ của nàng ta, trong lòng cô bị chấn động, vết thương này rõ ràng là bị bóp, là ai? Ai lại dám làm như vậy?
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Ma Tâm Ái thấy ánh mắt của cô dừng ở trên cổ mình, ngữ khí của nàng ta hiện rõ không vui.
Tô Tiểu Thiến bị hỏi vội cúi đầu.
“Đồ mà ngươi đang cầm là Lưu quản sự đưa đến sao?” Ma Tâm Ái hỏi.
Tô Tiểu Thiến vội gật đầu.
“Ngươi đi theo ta” Ma Tâm Ái vừa dứt lời, liền đem cô đi vào một căn phòng, Tô Tiểu Thiến vừa tiến vào bên trong liền cảm thấy bị đè ép khiến người ta không thể thở nổi.
Ma Tâm Ái dẫn cô đến trước một cái bể kính lớn, bên trong có mấy trăm con trùng đen.
Tô Tiểu Thiến cũng không biết tại sao, nhìn thấy đám trùng dày đặc này, toàn thân cô nổi hết da gà.
“Mở hộp ra” Ma Tâm Ái ra mệnh lệnh.
Tô Tiểu Thiến nghe xong vội vàng mở chiếc hộp ra, chỉ thấy, nhìn chiếc hộp bên ngoài thì xinh đẹp bên trong lại chứa đầy những lá gan bê bết máu, Tô Tiểu Thiến chỉ cảm thấy lồng ngực thắt chặt, trong nháy mắt, cô thật sự muốn nôn.
Ma Tâm Ái nhìn thấy bộ dáng muốn nôn của cô, chỉ cảm thấy buồn cười, “Ngươi không cần phải kinh hồn bạt vía vậy, những cái này chẳng qua là lá gan của động vật mà thôi” Nói xong, cô giơ tay bốc lấy một cái ném vào trong bể kính, nháy mắt, những con trùng đen kia tụ hợp lại, chỉ trong mấy giây lá gan kia liền biến mất không thấy tăm hơi.
“Ngươi có biết đây là cái gì không?” Ma Tâm Ái nhìn đám trùng đen trong bể mỉm cười nói.
Tô Tiểu Thiến kinh hoảng trả lời: “Là trùng đen” kỳ thực cô muốn nói là gián? Cái đám trùng đen kịt này thật sự rất ghê tởm!
Ma Tâm Ái nghe xong nàng ta nhịn không được bật cười ha ha, “Trùng? Ngươi thật sự cho rằng đây là trùng sao? Ha ha”
Tô Tiểu Thiến đứng bên cạnh xấu hổ, cô nói sai cái gì sao? Đây không phải là trùng đen sao?
“Ngươi nhìn thấy qua trùng ăn gan sao?” Ma Tâm Ái xoay ngươi lạnh lùng hỏi cô.
Tô Tiểu Thiến vội vã lắc đầu.
“Bọn chúng đều là người…” giọng nói âm u của Ma Tâm Ái trong căn phòng trống trãi nghe ra vô cùng ghê rợn.
Tô Tiểu Thiến trợn to đôi mắt, cô vừa nghe thấy cái gì? Những… những con trùng đen này là người?
Nhìn thấy bộ dáng giật mình của cô, Ma Tâm Ái mỉm cười, “Bọn họ đều là người thân của ta, trong đó có tỷ muội của ta, còn có rất nhiều người đã từng chăm sóc ta” Nàng ta cười một cách quỷ dị.
Tô Tiểu Thiến nghe xong, dựng cả tóc gáy, người thân? Người thân của nàng ta sao lại biến thành trùng?
“Ờ, ta quên nói cho người biết, bộ dáng của bọn họ như vậy là do ta biến đó, ta có phương pháp bí mật” Nụ cười quỷ dị của nàng ta lúc này trong mắt cô trở nên vô cùng kinh khủng, Tô Tiểu Thiến làm thế nào cũng không nghĩ ra nàng ta sao lại ra tay độc ác đối với người thân như vậy?
“Bọn họ… phạm lỗi sao?” Tô Tiểu Thiến run lẩy bẩy hỏi.
Khoé miệng Ma Tâm Ái nhếch lên một tia châm biếm, “Đúng vậy, bọn họ đều phạm lỗi, phạm phải lỗi không thể nào tha thứ được.”
Tô Tiểu Thiến nghe xong, cũng không dám mở miệng ra nữa, Vương bà bà nói đúng, nữ vương tàn nhẫn vô đạo, tâm tình bất định.
Một lát sau, Ma Tâm Ái không có bất cứ biểu tình nào nói: “Đặt đồ xuống, ngươi đi ra đi” nói xong, nàng ta xoay người đi ra bên ngoài không thèm để ý đến cô.
Tô Tiểu Thiến đem đồ đặt xuống cũng đi ra ngoài, ngay tại thời điểm cô đóng cửa, cô bỗng nhiên sững người, cô nhìn thấy cái gì, cô nhìn thấy một con trùng đen không ngừng nhảy lên, không ngừng tông vào bể kính, chỉ trong nháy mắt, cô dường như nhìn thấy sự không nỡ trong mắt nó…