Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Tôi gần như là ngã gục cạnh cửa, cửa vừa mở ra ông chủ tiệm quán trà vẻ mặt tức giận bừng bừng, chỉ vào cánh cửa đã xiêu vẹo tới mức biến dạng mắng “Cậu thật sự muốn phá quán của tôi phải không?
Cậu làm cái quỷ gì trong đó mà chúng tôi gõ cửa nửa ngày cũng không thấy mở cửa, ngày hôm nay cậu không cho tôi lời giải thích thoả đáng thì đừng hòng khỏi đây!”
Lúc này tôi như người sắp chết được cứu ra, trong lòng vẫn đang vui mừng liếc nhìn cánh cửa không còn hình dạng cùng gương mặt nổi giận đùng đùng của chủ quán thấy thế nào cũng dễ nhìn, vội vàng lấy lòng “Đại ca, thật xin lỗi, phí sửa cánh cửa này bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho anh được không?”
Chủ quán lông mày đều dựng cả lên: “Ai muốn tiền kia của cậu? Tôi chỉ muốn cậu nói rõ ràng đến tột cùng ở bên trong kia làm cái trò quỷ gì!”.
Tôi đoán lão chủ quán sợ tôi ở trong phòng làm điều gì phi pháp, nhưng chuyện ma quái kia nói ra ai tin? Tôi ấp úng nửa ngày càng làm cho chủ quán càng thêm nghi ngờ, hắn nóng nảy đẩy tôi qua một bên rồi đi vào. Trong phòng ngoại trừ bộ sô pha, máy vi tính cái gì cũng không có, tôi gượng cười, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh.
Lão bản ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn tôi sau đó tầm nhìn dời đến hộp gấm để trên bàn, tôi còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản đã thấy hộp gấm bị chủ quán mở ra.
Một đống vòng tay, đồ trang sức, tiền âm phủ màu sắc sặc sỡ nhoáng cái đã bị phơi bày lộ ra cảm giác quỷ dị.
“Cậu đây là muốn đùa cái quỷ gì!” mấy thứ này nhìn qua đều là điềm xấu, chủ quán mặt biến sắc, những vật xui xẻo như vậy còn để trong hộp gấm trên bàn: “Tính toán một chút, cậu tính bồi thường như thế nào đây” chủ quán dùng ánh mắt như nhìn thấy tà ma quỷ quái mà nhìn tôi.
Tôi cười khổ trình bày “Được. Bất quá tôi hiện tại không đem theo nhiều tiền mặt như vậy, ngày mai tôi mang tới trả cho anh được không?”
“Đưa thẻ căn cước tôi xem một chút. Đi thôi, đi thôi.”
Cuối cùng tôi cứ như chuột bị đuổi ra khỏi cửa. Đi trên đường, dưới ánh mặt trời, xung quanh là đám đông đang xuôi ngược trong lòng tôi bỗng thấy an tâm, lúc này tôi mới nhận ra toàn thân đều mềm nhũn như bị rút sạch hết sức lực. Tuy vậy tôu không về nhà ngay mà đi mua một đống bùa trừ tà đuổi quỷ, kiếm gỗ đào… Tôi biết hành vi bây giờ của mình ngu ngốc vô cùng nhưng tôi cũng không còn cách nào khác.
Tôi ôm một đống linh tinh đó về nhà, tại nhà và cửa hàng đều dán đầy bùa trừ tà cùng treo vật đuổi quỷ. Vương Minh nhìn tôi bằng ánh mắt dành cho kẻ bị bệnh thần kinh, tôi cũng lười giải thích, chỉ có làm thế mới khiến tôi an tâm đôi chút, nhưng càng kỳ quái hơn là trong lòng tôi lại muốn thử tác dụng của mấy thứ bùa trừ tà này.
Buổi tối tôi không về nhà mà đi đến một tiệm internet, nơi này thường đông người tôi nghĩ ở đó tên kia sẽ không dám làm loạn.
Suốt cả buổi tối tôi tìm danh sách bạn bè những người online để nói chuyện phiếm, thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua. QQ hình đầu người trong danh sách nối tiếp tắt đèn, đến khi chỉ còn mình tôi online tôi đành phải tuỳ tiện tìm một bộ phim để giết thời gian.bg-ssp-{height:px}
Chẳng biết từ lúc nào tiệm internet vốn ồn ào cũng an tĩnh lại, mọi người xung quanh người ngồi người nằm, thỉnh thoảng vang lên vài âm thanh gõ bàn phím lạch tạch. Tôi cảm thấy buồn ngủ, tai đã không còn nghe nổi lời thoại nào của bộ phim, nhưng tôi không dám ngủ, mỗi khi mí mắt muốn khép lại tôi liền hung hăng nhéo một cái lên đùi.
Đang lúc tôi mơ mơ màng màng, cảm giác như quanh người được bao bởi tầng băng mỏng lại thấy tiếng nữ nhân điên cuồng gào khóc trong phim bỗng im bặt, tôi đột ngột mở choàng mắt, màn hình máy tính đã tối đen, máy tính đã bị tắt nguồn. Trái tim tôi đập bang bang trong lồng ngực, tôi nhìn trái nhìn phải phát hiện tay mình đang đè lên nút tắt nguồn.
Trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Thì ra là do mình không cẩn thận đè xuống ah…” Tôi vừa nghĩ khởi động lại máy “Tích” một tiếng, màn hình sáng lên, sau khi khởi động, tôi đang muốn trở lại chỗ ngồi, trước mắt liền tối sầm, Cơn buồn ngủ không cánh mà bay, giật mình một cái cả người tôi lông tơ đều dựng đứng cả lên.
Đèn, máy vi tính….lại tắt…
Cái khí lạnh như có như không vẫn không hề biến mất, chung thuỷ vẫn quanh quẩn sau lưng tôi. Tôi đứng bật dậy làm cái ghế dưới thân bị xô đổ xuống mặt sàn phát ra tiếng vang thật lớn.
“Làm cái quái gì vậy, có muốn để người khác ngủ hay không?!” Một người bị đánh thức oán giận mắng.
Tôi không nói tiếng nào, toàn thân cứng còng, cũng không dám nhúc nhích.
Anh lại muốn làm cái gì đây?
Đồng hồ treo tường kim giờ đang nhích dần tới số , tôi tay chống quai hàm gật gà gật gù, toàn thân lạnh lẽo nhìn chăm chăm đồng hồ trên tường, bao giờ trời mới sáng đây….
Có tiếng người bán hàng rong đi qua, nhìn tôi ngây ngô đứng bên đường biểu tình cứng ngắc như pho tượng liền chỉ chỉ tay vào quầy hàng dùng giọng khô khan hỏi “Muốn mua điểm tâm không?”
Tôi lắc đầu.
Cô lại đưa mắt nhìn sang chỗ bên cạnh ta “Còn anh thì sao?”
Không ai trả lời, thế nhưng người bán hàng rong lại giống như chiếm được một câu trả lời phủ định, mặt không biểu tình liền đẩy xe ly khai.
Hàn ý như gió lốc ập tới, tôi như bị cuốn rơi vào hầm băng…