Âm Mưu Ngoại Tình

chương 11: kết duyên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc đóng cửa, Đào Đào không bỏ sót một tia nhẹ nhõm nhanh chóng vụt qua trên mặt Hoa Diệp.

Tim bỗng bị thứ gì đó đè chặt, khó chịu tới mức khiến cô không thể thở nổi.

Giường của cô rất lớn, là do cô đặc biệt chọn. Cuộc đời con người có phần lớn thời gian trải qua trên giường, sao có thể để bản thân chịu thiệt thòi cơ chứ? Đã quen nằm bên phải, đưa tay sờ sờ chỗ trống, tay dừng lại trong không trung, thật lâu sau mới chậm rãi hạ xuống.

Cô nghe thấy anh đang tắm trong phòng tắm bên ngoài, tiếng dép lê vang vọng trên hành lang, anh ho nhẹ, than khẽ, sau đó mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Đêm nay, anh sẽ ngủ yên giấc chứ?

Cô ngồi trong xe, nhìn anh nắm tay Hứa Mộc Ca tránh khỏi chiếc xe, kiểu che chở ấy là một loại bản năng tự nhiên. Cửa xe đóng, cô không nghe thấy họ đang nói gì. Ánh mắt anh nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Hứa Mộc Ca, trong mắt anh lại vô tình lộ ra sự thương xót.

Đó không phải là một kiểu mờ ám mơ hồ, mà là tình yêu rõ nét,bất cứ ai cũng không thể thay thế, cô không nhìn lầm.

Cơ thể giống như rơi xuống nước biển mùa đông, cả người đông cứng, chân không kìm được mà run rẩy. Cô không biết khi những cô gái khác chứng kiến tình huống này, thì sẽ làm như thế nào. Chỉ là dường như không có lý do khóc lóc om sòm, họ không ôm nhau, không hôn nhau, thậm chí còn đang cố ý tỏ ra xa lạ, ai cũng giữ chừng mực.

Nhưng trong không khí lại trôi nổi một thứ gì đó khiến lòng cô tan nát, đố kỵ. Không phải Hoa Diệp không tốt với cô, lúc hai người ở bên nhau, anh luôn luôn giữ bình tĩnh, rất nhạt, rất cạn, lý trí, bao dung, chu đáo, vĩnh viễn sẽ không mất kiểm soát.

Anh vẫn không yên tâm về Hứa Mộc Ca, đuổi theo lên trên, hai người kề vai nhau đi về phía chiếc xe.

Đợi Hoa Diệp lái xe đi rồi, cô gần như bò từ trên xe xuống, run rẩy mãi cho đến khi tới nhà. Ngâm người trong nước nóng, nhìn chỗ sưng nơi cổ tay đã nhăn nheo, ửng đỏ, cơ thể ấm dần, nhưng trái tim vẫn giá lạnh.

Chồng chung tình là một đức tính tốt, nếu đối tượng là chính mình.

Còn nếu không phải, thì đó là một loại đau khổ.

Cô không lo sợ rào chắn hôn nhân của họ sẽ bị tấn công, Hoa Diệp sẽ nghiến chặt răng mà giữ lấy.

Anh giữ đạo đức, giữ lý trí, giữ trách nhiệm, giữ nghĩa vụ, nhưng còn trái tim anh thì sao?

Lúc nãy anh mang theo vẻ lạnh nhạt và thống khổ, ngồi bên cạnh cô, bảo đảm với cô sẽ không xảy ra chuyện gì, cô muốn hỏi anh: Anh có yêu em không?

Nhưng câu nói này cuối cùng vẫn không có dũng khí để hỏi.

Ấn tượng đầu tiên của cô về anh rất “diễm lệ”, nhưng giống như nữ sinh mê thần tượng vậy, cùng lắm là mang theo sự mê đắm từ góc độ rất xa, chứ không ôm giấc mộng si tình gì gì đó với anh, hơn nữa kiểu mê đắm như vậy thông thường sẽ không lâu dài, chưa được bao ngày đã quên sạch sẽ, vì xác suất anh xuất hiện quá thấp. Sau đó, họ có một khoảng thời gian rất dài không gặp lại nhau.

Cô thuận lợi tốt nghiệp đại học, Đào Giang Hải muốn cô đến cửa hàng nội thất giúp đỡ, cô không nghĩ ngợi gì, liền từ chối ngay. Chuyên ngành của cô là chế tạo ô tô. Bạn học sau khi tốt nghiệp có hai hướng đi chính, một là mấy thành phố công nghiệp cũ ở Đông Bắc, hai là mấy thành phố phát triển như Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải, cô cũng đóng gói hành lý, nóng lòng muốn thử đi theo lập kế hoạch lớn. Người khác tìm việc đều rất thuận lợi, cũng không biết có phải cô không đủ giỏi hay không, cô vào một công ty ô tô ở Thượng Hải, làm em gái bưng trà ba tháng ở phòng Hậu cần, ngay cả nhà xưởng cũng chưa được nhìn thử một lần, lương thì thấp đến đáng thương, đóng tiền nhà xong đã không còn được mấy đồng, ăn cơm, đi lại, đồ mặc còn phải chìa tay xin Đào Giang Hải. Từng muốn đổi chỗ làm, nộp CV không biết bao nhiêu lần, được vài công ty trả lời nhưng vẫn không bằng công ty đang làm hiện tại, cô chán nản xách hành lý quay trở về Thanh Đài. Ít ra ở Thanh Đài, cơm ăn, chỗ ở không cần phải tiêu tiền.

Cuối cùng, là Đào Giang Hải thông qua bạn bè làm ăn, tìm được cho cô một công việc ở bộ phận Kỹ thuật của công ty Đằng Diệu.

Cô báo tin vui này cho bạn bè ở Thanh Đài bằng việc gửi tin nhắn theo nhóm, có một nam sinh tên Diệp Thiếu Ninh gọi điện cho cô, muốn chúc mừng cô. Mẹ Diệp Thiếu Ninh vừa khéo là bạn chơi mạt chược của mẹ Đào Đào, hai nhà qua lại thường xuyên, cô và anh ta rất thân, nên liền vui vẻ nhận lời.

Diệp Thiếu Ninh vào làm cho công ty bất động sản Thái Hoa nổi tiếng, tuy không đúng chuyên ngành, nhưng anh ta thích ứng rất nhanh. Anh ta rất thận trọng, hẹn Đào Đào ở một nhà hàng Ấn Độ.

Hôm ấy là lễ hội thuyền buồm ở Thanh Đài, trên đường lớn chật như nêm cối. Cô mặc đại một chiếc áo thun màu trắng, bên ngoài thêm một chiếc quần yếm có dây màu xanh đen, ngột ngạt ngồi trong taxi, mắt trừng trừng nhìn dòng xe nối đuôi bên ngoài, bức bối tới mức muốn xuống xe đi bộ qua.

Diệp Thiếu Ninh gọi cho cô, nói anh ta cũng đang bị kẹt xe trên đường, bảo cô không cần vội, nếu tới trước mà đói thì cứ gọi vài món trước.

Kết quả, là cô đến trước thật.

Nhân viên phục vụ mặc chiếc váy voan kiểu Ấn Độ đeo mạng che mặt ra đón khách: “Thưa cô, xin hỏi cô đã đặt chỗ trước chưa?”

Cô thò đầu vào trong nhìn thử, trời, ngoài một chiếc bàn trống gần cửa sổ ra, thì những bàn khác đã không còn chỗ trống, buôn bán đắt thật.

“Bàn số năm.” Cô chỉ chỉ chiếc bàn trống gần cửa sổ, thầm nghĩ nhất định là Diệp Thiếu Ninh đặt trước, nếu không thì sẽ chẳng trống đến bây giờ.

“Cô là bạn đi cùng với anh Hoa à?” Nhân viên phục vụ dẫn cô vào trong, quay đầu cười hỏi một câu.

Trong nhà hàng rất ồn ào, cô không nghe rõ, bèn gật đầu đại.

Ngồi xuống, đang nhìn những món ăn đầy màu sắc xinh đẹp trên thực đơn định chọn món thì chiếc ghế đối diện bị kéo ra, một người đàn ông ngồi xuống.

Cô ngẩng đầu lên, người đàn ông đối diện mang theo một chút hơi lạnh, vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng mím lại rất nghiêm túc. Đột nhiên, trên gương mặt thanh tú của cô nở ra một nụ cười vui vẻ vì bất ngờ.

Là Hoa Diệp, hình như trông có vẻ gầy hơn một năm trước rất nhiều, cũng trông thăng trầm hơn, có điều, càng nam tính hơn gấp bội.

Cô đang định chào hỏi thì Hoa Diệp khoát tay, “Cô Thư, xin lỗi, có một chuyện tôi cần phải nói rõ với cô. Cô biết trước đây tôi từng có một người bạn gái chứ?”

Cô không vội chỉnh sửa lại cách xưng hô sai của anh, cười híp mắt gật đầu, “Biết chứ!”

Giữa hai hàng lông mày tuấn tú của anh thoáng vụt qua vẻ nghi hoặc.

“Cô ấy rất đẹp, lại rất có khí chất, dáng người rất cao, là nghệ sĩ kéo cello, rất xứng với anh.”

Hoa Diệp sững sờ, “Trương Hoằng đã nói với cô rồi?”

“Trương Hoằng là ai? Em đã từng gặp bạn gái của anh rồi!”

Anh lắc đầu, không hỏi thêm nữa, nói tiếp, “Tuy chúng tôi đã chia tay được một năm ba tháng, nhưng tôi vẫn không thể quên được mọi chuyện trước kia, tôi cho rằng hiện tại mình không thích hợp để bắt đầu một mối tình mới cho lắm, mong cô hiểu cho. Về phía Trương Hoằng tôi sẽ giải thích.”

“Giữa hai người có hiểu lầm sao? Em chưa từng thấy ai xứng đôi như anh chị cả, nếu anh đã yêu chị ấy như vậy, tại sao anh không thể cúi đầu một lần? Thể diện quan trọng đến thế sao?” Cô tiếc nuối chép miệng.

Anh nhìn Đào Đào đang vẹo đầu, mắt sáng lấp lánh trước mặt, không biết hình dung sự kinh ngạc của mình như thế nào. Lẽ nào không phải cô ta đến xem mặt mình sao?

“Em đã nói gì sai sao?” Mặt cô ửng đỏ, không được tự nhiên cụp mắt xuống. Anh phát hiện lông mi cô rất dài, rất dày, có một đôi xinh xắn.

“Cô ấy đi Paris, đã kết hôn rồi.” Thói quen nghề nghiệp, trước giờ anh là một người ăn nói thận trọng, nhưng bất giác lại thổ lộ sự tình với cô.

Cô bịt miệng, lo lắng chớp mắt, “Xin lỗi anh, em không biết. Vậy… anh cố nén đau thương, không, không, anh hãy bảo trọng, không, không… Mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh… phải lạc quan tiến về phía trước…”

Cô cúi gằm đầu một cách đáng thương, rèm mi dài run run, không biết phải nói gì mới tốt.

Anh nhíu mày, cười nhạt, “Cảm ơn, thật ra tôi bây giờ rất tốt, chỉ là để quên đi một người cần phải có thời gian.”

“Ừm ừm.” Cô cuống cuồng gật đầu, “Ngày mai sẽ tươi đẹp, mặt trời sẽ rực rỡ.” Haiz, sao càng nói lại càng thêm cứng nhắc vô vị thế này!

Cô cười hề hề xin lỗi anh.

Tâm trạng căng thẳng vừa rồi của anh không biết sao lại buông lỏng, lời nói cũng đến nơi đến chốn, theo phép lịch sự thì nên mời con gái nhà người ta ăn một bữa cơm tối, “Cô gọi món chưa?”

“Đang chuẩn bị gọi.”

“Vậy cô từ từ gọi. Cô… có phải đi học rất sớm không?” Trương Hoằng nói Thư tiểu thư đã đi làm được ba năm, anh nhìn lướt qua thấy cô mặc quần yếm có dây màu xanh đen, bây giờ giới văn phòng đang chuộng mốt ăn mặc kiểu học sinh?

“Không sớm cũng không muộn, nghiêm khắc tuân thủ quy định nhập học của Bộ Giáo dục, bảy tuổi lên cấp một. Cà ri cua này trông có vẻ ngon, nhưng mà cua mùa này chưa được béo, anh có muốn gọi không?”

“Gọi đi!” Anh vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ đến.

Đi theo sau cùng nhân viên phục vụ là Diệp Thiếu Ninh mồ hôi đầy đầu và một cô gái xinh đẹp ăn mặc rất thục nữ.

“Tiểu Đào, đợi sốt ruột rồi hả! May mà cậu đến sớm, nếu không thì hết bàn rồi.” Diệp Thiếu Ninh lau mồ hôi, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn Hoa Diệp ở đối diện, “Gặp người quen à?”

“Cô không phải cô Thư?” Hoa Diệp trầm mặc đứng dậy.

“Tôi ở đây. Xin lỗi, kẹt xe quá.” Phía sau truyền đến tiếng thở dốc yếu ớt của thục nữ.

“Cô là ai?” Anh cố gắng kiềm chế sự kinh ngạc của mình, bình tĩnh nhìn cô.

“Em là Đào Đào, Đào trong ‘nhất túy nhất đào nhiên’, Đào trong ‘ba đào hung dũng’.” Cô đỏ mặt xấu hổ, nhìn anh, rồi lại nhìn Thư tiểu thư, “Tôi tưởng đây là chỗ của chúng tôi đặt trước. Ngại quá, chúng tôi nhường ngay đây, mời hai người ngồi.” Trộm véo Diệp Thiếu Ninh một cái, hại cô mất mặt như vậy.

Đào Đào? Cái tên này dường như đã từng thoảng qua tai. Đầu óc Hoa Diệp nhanh chóng chuyển động, nhưng làm sao cũng tìm không ra một chút ký ức nào liên quan đến cô. Có điều, trong lời cô nói, anh gần như khẳng định cô thật sự quen biết anh.

Mặt Diệp Thiếu Ninh cũng đỏ ửng, kề đến bên tai cô, “Mình tưởng người Thanh Đài không thích ăn món Ấn Độ, nên không đặt trước.”

Cô liếc anh một cái, “Cậu không có thành ý, ra ngoài rồi mình sẽ tính sổ với cậu.”

Diệp Thiếu Ninh gãi gãi đầu, giơ tay muốn kéo cô đi.

“Không, cùng ăn đi!” Không đợi cô đứng dậy, Hoa Diệp nhanh chóng ngăn hai người lại, xoay mặt qua nhìn Thư tiểu thư, “Cô không để bụng chứ?”

Thư tiểu thư đương nhiên để bụng hai cái bóng đèn to đùng trước mặt rồi, nhưng sao có thể nói ra được cơ chứ, bèn cười khéo léo, “Đông người thêm náo nhiệt.”

“Vậy chúng ta chia đôi được rồi.” Cô đẩy nhẹ Diệp Thiếu Ninh, trong thời gian diễn ra lễ hội thuyền buồm, giống như bây giờ, muốn tìm được nhà hàng giống thế này ở Thanh Đài để ăn cơm, vô cùng khó khăn.

“Đương nhiên. Chúng ta coi như ghép bàn đi!” Diệp Thiếu Ninh tất nhiên không chịu được thơm lây nhờ người lạ.

“Không cần, anh là bạn của Đào Đào, Đào Đào và tôi quen biết, chúng ta cũng coi như là bạn bè, bạn bè tụ tập cùng nhau ăn bữa cơm tối. Anh sẽ cho tôi cơ hội này chứ?” Anh cực kỳ phong độ đưa tay ra với Diệp Thiếu Ninh, “Tôi là Hoa Diệp!”

Diệp Thiếu Ninh bắt lấy tay anh, mở to mắt, “Cố vấn luật sư của công ty bất động sản Thái Hoa, cũng tên là Hoa Diệp.”

“Thế giới nhỏ thật, mời ngồi. Đào Đào gọi cà ri cua, hai người gọi gì?” Anh khom người đưa thực đơn cho hai người.

“Quả là nhỏ thật.” Diệp Thiếu Ninh quay đầu nhìn Đào Đào, Đào Đào trề môi, “Không được ăn quỵt, bữa cơm này mình sẽ ghi sổ cho cậu.”

“Nhất định, nhất định, thứ Bảy mình đến đón cậu, bọn mình ra đảo cắm trại, rồi gọi thêm vài người bạn học nữa.”

Bữa cơm này, Hoa Diệp ăn rất yên lặng, Thư tiểu thư ăn rất hụt hẫng, nhưng Đào Đào và Diệp Thiếu Ninh lại ăn rất vui, cũng trò chuyện không ngừng nghỉ.

Không biết Hoa Diệp có phải bị tiếng cười vô tư của cô cảm hóa hay không, trái tim như mảnh đất khô nứt đã lâu, bỗng nhiên được bơm vào một dòng nước, mỗi một tế bào đều được giãn ra.

Thanh toán xong ra, anh lịch sự đưa Thư tiểu thư về, cô và Diệp Thiếu Ninh còn muốn đi dạo thành phố.

Lúc tạm biệt, Diệp Thiếu Ninh không muốn mắc nợ ân tình, ngẫm nghĩ, rồi nói: “Nếu thứ Bảy này luật sư Hoa được nghỉ thì cùng cô Thư ra đảo chơi với chúng tôi nhé! Ở đó rất vui, phong cảnh cũng đẹp, còn có thể uống được nước suối, tay nghề nướng thịt của tôi rất khá đó.”

Hoa Diệp ngây người trong chốc lát, “Tôi… đi có thích hợp không?” Anh rời khỏi cổng trường đã rất lâu rồi.

“Anh có thể mặc đồ tươi tắn năng động một chút, giả nai.” Cô nghịch chiếc cúc trên quần yếm, rồi lại cười, gương mặt cong cong như trăng lưỡi liềm.

Anh cũng cười theo, là sự thoải mái thật sự tràn ra từ tận đáy lòng.

Thứ Bảy, anh có đến thật, nhưng không dẫn theo Thư tiểu thư, mà là cùng một người đàn ông tên Trương Hoằng. Trương Hoằng, dáng người không cao, mập mạp, cười lên còn có hai má lúm đồng tiền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio