Âm Mưu Ngoại Tình

chương 14: nghi ngờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phần lớn nhân viên công ty Đằng Diệu đều lái xe đi làm, chỗ đậu xe ở bãi đậu xe dưới tầng hầm không được chia cho từng người, đến sớm thì chiếm được chỗ, đến muộn thì chỉ có thể đậu xe ở bên đường ngoài công ty, mặc cho nắng cháy mưa sa. Tất nhiên, cấp quản lý của công ty là ngoại lệ.

Long Tiếu là một người thận trọng, đã đăng ký ở phòng Hậu cần cho Tả Tu Nhiên một chỗ đậu xe chuyên dụng.

Hai người đến công ty hơi muộn, xe trong bãi đã đậu chật kín. Nhưng Tả Tu Nhiên lại làm như nơi không người, chạy thẳng, quẹo trái, de xe… trong chớp mắt, rất nhanh nhẹn, tự nhiên chen vào trong đống xe một cách vững vàng.

“Thế nào?” Anh đắc ý nhướng mày với Đào Đào.

“Ồ, rất ngầu!” Đào Đào hờ hững mở cửa xuống xe, đứng bên cạnh xe đợi anh.

Tả Tu Nhiên nghe câu này của cô xong, tâm trạng cực tốt, hai tay thọc vào túi quần, đá lông nheo với cô.

“Thầy Tả, anh học ở Trung Quốc à?” Đào Đào hít vào một ngụm không khí se lạnh, hỏi.

“Chỉ học đến cấp hai, sau đó sang Đức. Sao, có hứng thú với tôi rồi à?”

“Có một chút. Ở Đức mua bằng cấp có tiện bằng Trung Quốc không?” Đào Đào rất nghiêm túc nhìn anh. Cô rất nghi ngờ năm tháng thanh xuân của người này là sống ở nước ngoài, nếu không sao lại ấu trĩ như vậy chứ?

Tả Tu Nhiên nghiêng đầu, nhìn cô thăm dò, anh biết câu này của cô có ý sâu xa, nhưng nhất thời không thể lĩnh hội.

“Không đi sao? Đồng nghiệp có lẽ đợi sốt ruột rồi đấy.” Cô đi về phía thang máy trước, bỏ anh lại đằng sau.

Tả Tu Nhiên đang định đi lên thì điện thoại reo. Đào Đào thấy anh nói chuyện biểu cảm liền trở nên rất nghiêm túc, còn quay người sang một bên, giọng nén xuống rất thấp, cô ngây ra một lúc, cửa thang máy đã khép lại.

Đào Đào đi ngang qua phòng Kỹ thuật, nhìn vào trong. Trên tay đồng nghiệp đang cầm sổ tay, tụ tập cùng nhau, anh một câu, tôi một câu, thảo luận rất gay gắt.

“Thầy Tả đâu?” Phi Phi nhìn thấy cô trước, chạy ra.

“Lên ngay bây giờ. Có chuyện gì vui à?” Đào Đào hỏi.

“Cậu đó cả ngày chỉ biết có chơi, có chút tiền đồ đi được không hả? Cầm mấy nghìn tiền lương mà đi xe BMW cả triệu, không thấy hổ thẹn à?” Phi Phi chế nhạo liếc xéo cô.

“Hổ thẹn thì không có, nhưng tự hào thì có thừa. Ai bảo mình có bố mẹ tốt như thế chứ?” Đào Đào nói dỗi.

“Coi cái bộ dạng đắc ý của cậu đó.” Phi Phi cười đánh cô một cái, “Tối qua cậu đưa thầy Tả về, có nhân cơ hội sàm sỡ một chút không?”

“Nếu cậu mà nhìn thấy anh ta như thế, có muốn sàm sỡ không ra tay được.”

Phi Phi mở to mắt, “Anh ấy say rượu xong hư lắm hả?”

“Để mình cho cậu xem.” Đào Đào nhớ đến tấm ảnh say rượu của Tả Tu Nhiên chụp tối qua, cúi đầu lục túi xách, phòng Tài vụ sát vách “rầm” một cái đóng cửa lại, nhân viên trong phòng tay cầm sổ tay, lầm bầm bước ra cửa thang máy.

“Hôm nay còn cuộc họp gì nữa à?” Cô dừng động tác lại hỏi.

“Chính là cuộc họp đào tạo và huấn luyện kỹ thuật của thầy Tả đó.”

Đào Đào ngây người, “Cuộc họp này không phải chỉ có phòng Kỹ thuật và nhân viên kỹ thuật của xưởng chế tạo tham gia thôi sao?”

“Vậy nên mọi người mới cảm thấy kỳ lạ đó! Bảo là tổng giám đốc Tăng yêu cầu, hôm nay ngoài công nhân bận việc ở xưởng sản xuất không đi được ra thì tất cả những người khác đều phải tham gia.”

Hình như khoa trương quá rồi đấy! Đây chỉ là một lần huấn luyện kỹ thuật, các phòng ban khác có cần thiết phải tham gia không? Đào Đào cảm thấy Tăng Trí Hoa có hơi chuyện bé xé ra to.

“Đào Đào, cô đi tìm thầy Tả, mọi người đã ở phòng họp đợi rồi, vốn dĩ đã rất nhiều ý kiến, giờ càng cãi cọ dữ hơn nữa, tôi không giải quyết được.” Long Tiếu đầu đầy mồ hôi vội vàng chạy từ cửa thang máy tới.

“Lát nữa nói tiếp.” Đào Đào chào Phi Phi một tiếng, vội quay về phòng làm việc, vừa bước vào cửa, suýt thì đụng phải Tả Tu Nhiên.

“Theo tôi đến văn phòng tổng giám đốc Tăng.” Tả Tu Nhiên nói.

Đào Đào lấy sổ tay từ trong tủ ra, vội vàng theo sau.

Văn phòng của Tăng Trí Hoa nằm cùng tầng với phòng Kỹ thuật, hai người đi lên từ cầu thang an toàn, tới chỗ rẽ, liền nghe thấy một tiếng đồ vật thủy tinh rơi vỡ dưới đất thật to, tiếp đó, Tăng Trí Hoa gào lên như sấm: “Kỳ Kỳ, rốt cuộc con muốn hành bố thế nào đây? Mẹ con chưa nói xong một câu, con liền quay đầu, cả đêm không về. Bây giờ lại đòi mở studio gì đó, nói cho con biết, đừng có hòng!”

“Tăng Trí Hoa, con hỏi lại bố lần nữa, bố có đồng ý hay không?” Đáp lại là một giọng nữ chói tai, sắc bén.

“Sao bố có thể đồng ý được chứ? Con tưởng mở studio giống như mua một cái áo trên đường sao? Con nhìn lại mình thử xem, con chẳng qua chỉ học thiết kế thời trang bốn năm, chưa một lần nhận được giải thưởng, chưa từng bán một cái áo nào, con thiết kế cho ai xem hả?” Tăng Trí Hoa nổi trận lôi đình.

“Không thử làm sao biết kết quả, chẳng qua là bố đau lòng cho mấy đồng tiền của bố mà thôi. Được, nếu bố không đồng ý, vậy con sẽ không bao giờ gọi bố, cũng sẽ không bao giờ về nhà nữa.”

“Rầm” một cái cửa mở ra, một bóng người từ bên trong xông ra như một quả bom.

“Kỳ Kỳ…” Tăng Trí Hoa lớn tiếng gọi.

“Quả bom” không ngờ bên ngoài còn có hai người đang đứng, dừng chân lại, lạnh lùng nhìn hai người.

“Nghe vui lắm đúng không?”

“Cũng không vui lắm.” Tả Tu Nhiên nhún nhún vai, rồi lại đứng sang một bên nhường đường, khóe miệng nhếch lên vẻ nghiền ngẫm, trong đôi mắt là sự chế nhạo không hề che đậy.

Thế giới thật quá nhỏ bé, Tăng Kỳ vậy mà lại là viên minh châu trong tay Tăng Trí Hoa, tính tình nóng nảy.

“Sao anh lại ở đây?” Tăng Kỳ xấu hổ trừng to mắt.

“Cô cho rằng tại sao?” Tả Tu Nhiên cong cong khóe miệng.

Đào Đào thức thời trốn mình sau lưng anh.

Tăng Kỳ híp mắt lại, “Trình độ theo dõi của anh cao thật nhỉ? Lần sau sẽ không bắt cóc tôi đấy chứ!”

“Kỳ Kỳ, phải lịch sự.” Tăng Trí Hoa chạy ra, cười khan với Tả Tu Nhiên, “Thầy Tả, để cậu chê cười rồi. Đây là con gái tôi Tăng Kỳ, vừa mới tốt nghiệp.”

“Anh ta làm việc ở Đằng Diệu?” Tăng Kỳ há hốc mồm không dám tin.

Tăng Trí Hoa trừng cô ta, “Thầy Tả là chuyên gia công ty mời đến. Con về nhà trước đi, chuyện đó tối chúng ta bàn tiếp.”

Tăng Kỳ làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm Tả Tu Nhiên, con ngươi chuyển tới chuyển lui. “Bố, con nghe lời bố, studio tạm thời không mở nữa, con vào công ty làm được rồi.”

“Con học thiết kế thời trang, vào công ty có thể làm được sao? Con tránh sang một bên, không thấy bố đang bận ư?”

“Việc con có thể làm rất nhiều đấy chứ, vỏ ô tô không phải cũng cần tô màu hay sao? Trong công ty còn ai có thể hiểu về phối màu hơn con chứ?”

Tăng Trí Hoa phủi ngực, bất lực nhìn con gái, khóc không ra nước mắt.

Tả Tu Nhiên sờ sờ mũi, mỉm cười sâu xa, quay mặt nhìn Tăng Trí Hoa. “Tổng giám đốc Tăng, cuộc họp hôm nay chỉ là một vài huấn luyện kỹ thuật về dây chuyền sản xuất mới, không cần thiết phải bắt toàn thể nhân viên đều đến tham gia?”

“Không, không, hiếm khi thầy Tả đến Thanh Đài chỉ đạo, đây là cơ hội quý giá biết mấy, sao có thể bỏ lỡ được chứ? Hôm nay tôi biết thầy Tả còn là…”

“Tổng giám đốc Tăng… Khụ… Những việc ngoài lề không cần nói nhiều.” Tả Tu Nhiên ngăn không cho Tăng Trí Hoa nói tiếp.

Tăng Trí Hoa ngây người, lập tức hiểu ngay cười rằng, “Được, được, tôi hiểu, không chuyển chủ đề, không làm ầm ĩ. Thầy Tả, cậu thật là quá khiêm tốn rồi. Lát nữa trước khi huấn luyện kỹ thuật, có thể nói về quy hoạch vài năm tới của Đằng Diệu và xu hướng phát triển của ngành ô tô nước ta hiện nay, được không?”

“Tổng giám đốc Tăng, những việc này hình như không nằm trong phạm vi công việc của tôi.” Vẻ mặt Tả Tu Nhiên có hơi cứng nhắc, giọng nhàn nhạt.

“Nói một chút thôi cũng được. Thầy Tả, mời cậu lên trước, tôi nói con gái vài câu, rồi sẽ lên ngay.” Tăng Trí Hoa cung kính tiễn Tả Tu Nhiên đến cửa thang máy.

Tả Tu Nhiên quét mắt nhìn Tăng Kỳ đang vô cùng kinh ngạc, bất đắc dĩ thở dài.

“Sao không nói gì?” Đi được vài bước, anh nghiêng mặt qua nhìn Đào Đào vẫn luôn im lặng.

“Muốn nghe gì?” Đào Đào dường như sợ bước nhầm bậc thang, cúi đầu, giữ khoảng cách hai bậc thang với anh.

“Nói gì cũng được, ví dụ như Tăng tiểu thư.”

“Tôi không có hứng thú với cô ấy.” Cô nhìn ra, hình như Tăng tiểu thư có hứng thú với Tả Tu Nhiên, hai người tình cờ gặp gỡ, nhìn thế nào cũng thấy hợp.

“Vậy còn tổng giám đốc Tăng?”

“Hôm nay dường như tổng giám đốc Tăng trúng giải độc đắc trăm triệu, có hơi vui quá đà.” Lần đầu tiên cô nhìn thấy Tăng Trí Hoa lộ ra biểu cảm vừa mừng vừa lo như vậy, cô cảm thấy Tả Tu Nhiên hình như còn có một thân phận khác, có điều, cô không tò mò chút nào.

Tả Tu Nhiên cười lớn, “Nếu như cô trúng một trăm triệu thì sẽ như thế nào?”

Cô cười cười, không tiếp lời.

Bởi vì người đông, nên cuộc họp được tổ chức ở hội trường của công ty. Nơi này, chỉ được dùng khi mở đại hội nhân viên toàn công ty, liên hoan nhân viên lúc đón Tết hay chiếu phim cuối tuần, bình thường rất ít khi có người lên đây. Mỗi lần mở cửa, bụi bặm đều bám rất dày, nhân viên vệ sinh phải quét dọn rất lâu, căn phòng mới thông thoáng sạch sẽ.

Tả Tu Nhiên đi đến bục diễn thuyết, trên bàn đã đặt sẵn máy chiếu và sổ tay, Đào Đào nhìn thấy Phi Phi vẫy tay với mình, vội chạy qua.

“Thầy Tả mặc đồ gì cũng đều rất đẹp trai.” Phi Phi nghiêng đầu, nhìn Tả Tu Nhiên một cách thâm tình.

“Này, nước miếng chảy dài ba trượng rồi kìa!” Đào Đào bị bộ dạng đó của cô ta chọc cười, dùng khuỷu tay huých Phi Phi mấy cái.

“Đừng quấy rầy mình, để mình nhìn cho đã một lần.”

Đào Đào bật cười lắc đầu, bỗng nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy Hoa Diệp, hình như cũng với bộ dạng như vậy.

Hoa Diệp, sao lại nhớ đến Hoa Diệp chứ? Bây giờ anh đang ngồi trong nhà hàng nào đó ăn sáng với Hứa Mộc Ca? Họ sẽ nói những gì? Ánh mắt khi họ nhìn nhau sẽ là cảm xúc gì?

Cô tì cằm, thần trí ngẩn ngơ.

Dường như Tả Tu Nhiên không nghe thấy tiếng ồn ào phía dưới, cũng không chú ý một đôi mắt đang soi mói, giống như anh thường xuyên trải qua trường hợp như thế này, sớm đã bình tĩnh để giải quyết vấn đề.

Anh chỉ lo cúi đầu, mở laptop ra.

“Phiền tắt đèn giùm cho.” Anh lịch sự mỉm cười với nhân viên bưng trà lên cho mình.

Trong phòng bỗng chốc tối đen, anh ấn bàn phím một cái, trên màn hình lớn xuất hiện một hình ảnh giống như phân xưởng sản xuất ô tô của nước ngoài, công nhân đeo khẩu trang đang hàn cái gì đó, trên hình ảnh lửa bắn tứ phía, sau đó đổi sang một phân xưởng khác, tiếng máy móc kêu ầm ầm, dòng nước không ngừng chảy.

“Đây là đoạn băng ghi lại quá trình chế tạo cả một chiếc ô tô mà trụ sở chính hãng xe hơi Volkswagen của Đức công bố ra ngoài, sản xuất một chiếc ô tô, phải trải qua bốn quá trình: dập, hàn, sơn, lắp ráp.” Trong hội trường yên tĩnh vang lên giọng nói của Tả Tu Nhiên, “Thân xe đã được sơn xong sẽ được lắp ráp các bộ phận bên trong xe tại bộ phận Nội sức, ví dụ như máy đo, kính, ghế ngồi, đường dây… Bộ phận Sàn xe sẽ lắp ráp động cơ, máy biến tốc, ổ trục, bánh xe lên sàn xe, rồi ráp thân xe đã lắp ráp xong lên sàn xe cho chạy thử, chạy thử xong thì đó sẽ là một chiếc ô tô hoàn chỉnh.”

Hình ảnh đột nhiên vụt qua thương hiệu của tập đoàn lớn “Nhất Khí”, sau đó là phân xưởng cực lớn, chiếc ô tô bán thành phẩm đang dựng đứng trong xưởng.

“Đây là phân xưởng lắp ráp của tập đoàn Nhất Khí. Chỉ nhìn từ hình ảnh, dường như xe trong nước ta đã đạt đến trình độ tiên tiến thế giới. Thật ra không phải vậy, so với ngành chế tạo xe hơi của các nước Âu Mỹ, Nhật Bản, Hàn Quốc thì vật liệu thép mà ô tô trong nước sử dụng cơ bản cần phải nhập khẩu, linh kiện ô tô cần phải nhập khẩu, độ tỉ mỉ trong việc gia công máy móc rất kém, quản lý chất lượng không đủ. Trung Quốc đang tiến bộ, đặc biệt là lĩnh vực ô tô, nhưng Trung Quốc không thể chế tạo ra được dây chuyền sản xuất ô tô cho riêng mình, đây là điều đáng tiếc của chúng ta. Dây chuyền sản xuất mới lần này chính là kỹ thuật của Đức, nhưng không phải đã có kỹ thuật nước ngoài rồi thì sẽ có nghĩa là ô tô mà chúng ta sản xuất chính là thương hiệu của Đức, mà một vài chỗ, chúng ta cần phải có đặc sắc của riêng mình…”

“Chúa ơi, anh ấy là một kỹ sư thật sao?” Phi Phi hít thở sâu, chắp hai tay lại, lầm bầm cảm thán, “Đào Đào, cậu không thấy anh ấy hiểu biết rất rất nhiều sao?”

Không ai tiếp lời.

Phi Phi ngoái đầu lại, dùng chân đá Đào Đào, “Cậu đang thất thần à?”

“Hả?” Đào Đào rùng mình một cái, hoàn hồn trở lại, mắt nhìn bốn phía, hội trường huyên náo không một tiếng động, người nghe nếu không phải chuyên chú ngắm Tả Tu Nhiên thì vùi đầu múa bút thành văn. “Nghe hiểu không?” Cô hỏi nhỏ.

“Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi.” Phi Phi liếc cô một cái.

Đào Đào vội ngồi ngay lại, nhìn về phía Tả Tu Nhiên trên sân khấu, anh làm như vô tình lướt qua hội trường một lượt, ánh mắt dừng lại trên người cô hai giây rồi từ từ dời đi.

Cuộc họp lại kéo dài đến trước giờ nghỉ trưa mới kết thúc, Tăng Trí Hoa bước lên sân khấu cảm ơn Tả Tu Nhiên, đột nhiên xoay người lại, “Lắng nghe một tiết học của thầy Tả, quả là như đọc sách mười năm. Sau khi tan họp, các phòng ban đều phải chăm chỉ giao lưu, thảo luận, viết điều tâm đắc. Đào Đào, cô chỉnh sửa lại nội dung cuộc họp, sau đó in ra, phát cho công ty mỗi người một bản.”

Đào Đào đang vịn mép bàn từ từ đứng dậy, bỗng lại té xuống ghế, cô nhìn quyển sổ của mình ngoài vẽ mấy vòng tròn, với viết mấy chữ Hoa Diệp ra, thì những chỗ khác đều trống không.

“Của cậu đâu?” Cô giựt sổ của Phi Phi về, ngơ ngác. Trong sổ của Phi Phi là từng quả tim đỏ bị tên bắn xuyên qua, đến một chữ cũng không có.

Phi Phi cười hi hi, “Mình không cần chỉnh sửa ghi chép, nên không nhất thiết phải quá chăm chỉ.”

Cô còn đá Phi Phi một cái, cụp vai quay lại phòng làm việc.

Một lúc sau, Tả Tu Nhiên đã xuống trở lại trong sự vây quanh của đám đông. Đợi đám người a dua nịnh hót đó đi rồi, cô rất khiêm tốn đi đến bên cạnh Tả Tu Nhiên, rót cho anh tách trà trước, rồi dè dặt mở miệng nói: “Thầy Tả, anh… anh có thể cho tôi mượn bài phát biểu đó của anh chép chút không?”

Tả Tu Nhiên thong thả ngước mắt lên, “Bài phát biểu?”

“Chính là tài liệu phát biểu lúc nãy đó.” Cô âm thầm nuốt nước miếng.

“Cô không tham gia cuộc họp sao?” Anh nhìn cô như đang suy nghĩ điều gì, đáy mắt đen láy u tối như vực thẳm.

“Tôi không nhớ được hết, để cho mọi người thu hoạch được sâu sắc hơn, tôi quyết tâm sẽ chỉnh sửa tài liệu thật hoàn hảo.”

“Ồ, vậy cảm ơn nhiều nhé. Nhưng tôi thuyết trình từ trước giờ không có chuẩn bị bài, nghĩ tới đâu nói tới đó.”

“Coi như tôi chưa nói gì vậy.” Đào Đào bóp trán, xoay người bỏ đi.

“Có điều…”

“Điều gì?” Cô vui mừng quay đầu lại.

Tả Tu Nhiên cười khẽ một tiếng, “Có điều tôi có thói quen mở bút ghi âm khi đang họp.”

“Thầy Tả, thói quen này của anh thật là tốt quá, nhất định phải duy trì đấy nhé. Bút ghi âm đâu, cho tôi mượn nghe thử?”

“Tại sao tôi phải cho cô mượn?”

Khóe miệng cô xệ xuống, “Bây giờ chúng ta là chiến hữu cùng chung một phòng làm việc!”

“Hình như cách đây mấy tiếng đồng hồ còn có người nói tôi là một con ma men xa lạ? Ồ, cô đoán thử xem, ở Đức mua một tấm bằng tiến sĩ thì mất bao nhiêu Euro?”

Tiểu nhân! Đào Đào chửi thầm.

“Tôi… đó là đùa với thầy Tả thôi! Hi hi!” Cô ngại ngùng cười xòa.

“Trò đùa của cô thật tổn thương người khác. Làm sao đây, hôm nay cô đá tôi một cái, rồi làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, nhưng bây giờ lại muốn tôi giúp cô, cô nói xem tôi có nên đồng ý hay không?”

“Đương nhiên, anh là thầy Tả tài đức vẹn toàn, cũng không phải phụ nữ so đo tính toán.”

Tả Tu Nhiên hơi nhướng mày, chớp chớp mắt, “Sao tôi nghe lời khen này kỳ cục quá vậy!”

“Có khen là tốt rồi.”

“Được, tôi có thể cho cô mượn, nhưng không thể cho mượn không.”

“Được, là mời ăn cơm hay là mua quà, tùy anh chọn.” Đào Đào gật đầu giống như gà mổ thóc.

“Tối nay hẹn hò với tôi!” Anh dịu dàng nói.

“Hả?” Đào Đào rụt tay ra sau lưng, hai mắt ngây dại.

Tả Tu Nhiên cảm thấy biểu cảm ngốc nghếch này của cô vô cùng thú vị, khóe mắt để lộ ý cười nhàn nhạt, “Biết ngay là cô keo kiệt mà, bỏ đi, tối nay mời tôi ăn một bữa bình dân ở Thanh Đài được rồi. Đây!” Anh móc chiếc bút ghi âm trong túi áo ra đưa cho cô.

“Cảm ơn thầy Tả.” Cô khúm na khúm núm cúi người, thầm thở phào. Vừa rồi thật sự bị anh dọa cho gần chết.

Tài liệu buổi họp này Đào Đào ngồi trước máy tính nguyên cả buổi chiều mới chỉnh sửa xong, sao chép in ra, còn chưa đóng tập, nhìn thời gian thì đã sắp đến giờ tan làm, vội thu dọn đồ, chạy đến phòng Kỹ thuật gọi Phi Phi và mấy đồng nghiệp khác, tối nay cùng đến phố ẩm thực Đài Bắc ăn vặt.

“Đèn đường bên ngoài rất sáng, không cần phải thêm vài cái bóng đèn đâu.” Tả Tu Nhiên bực bội lầm bầm.

“Đông người ăn mới ngon.” Đào Đào cười đáp trả. Không biết sao, cô cảm thấy ở riêng với Tả Tu Nhiên, dường như có một loại cảm giác căng thẳng khiến cô không thở nổi.

Người có xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm lấy xe, Đào Đào và Phi Phi ở dưới lầu một, đến cổng chính đợi.

Vừa ra khỏi thang máy, Phi Phi bỗng kêu lên: “Oa, nữ sĩ quan kìa! Màu xanh này, là không quân hay hải quân vậy?”

Tim Đào Đào bỗng thắt lại, ngẩng đầu lên, ngay cổng chính là một nữ đại tá tóc muối tiêu đang đứng, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, khí chất lạnh lùng mang lại cảm giác xa cách. Bà ta cũng nhìn thấy Đào Đào, khẽ mỉm cười.

“Hôm nay có lẽ mình không thể mời mọi người ăn cơm được rồi, lần sau mời lại nhé!” Đào Đào cười xin lỗi, không đợi mọi người trả lời, đã vội vàng chạy đến chỗ nữ sĩ quan.

“Đào Đào, bà ta tìm cậu à?” Phi Phi vặn hỏi.

Đào Đào vẫy vẫy tay, bước chân chạy càng thêm loạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio