Hoa Diệp bị nắng mai làm cho thức giấc.
Một đêm say khiến đầu anh đau giống như có một cái cưa điện đang làm việc trong đó, miệng thì khô khốc, trận triền miên nửa đêm, khiến anh lại tiêu hao thể lực, khi anh hoàn toàn mở mắt thì cảm thấy cả người nặng trĩu.
“Hắt xì”, anh bỗng hắt hơi một cái, một cơn gió lạnh thổi vào người. Anh nhăn mày, nhìn thấy rèm cửa đã được kéo lên từ lâu, cửa sổ mở toang.
Chẳng trách trong phòng sáng như vậy.
Anh trở mình, người bên cạnh đã không thấy đâu, vậy mà anh lại không nghe thấy tiếng nhạc chuông báo thức.
Anh chống trán, khó chịu chớp mắt, xem ra hôm nay lại không tập thể dục buổi sáng được rồi. Lúc tắm, nhìn thấy trên cánh tay có vài dấu tay rất sâu ở trong gương, anh sững người.
Tắm xong, mặc áo choàng tắm, đi vào phòng bếp theo thói quen.
Phòng bếp gió mát rượi, hôm nay là một ngày âm u, tủ bếp sặc sỡ không được ánh nắng chiếu sáng, trông rất nặng nề.
Anh nhíu mày, quay đầu nhìn vào phòng khách, trong phòng khách cũng không có người, khắp nơi đều là mùi thuốc mỡ rất nồng từ sân thượng mang tới.
Kết cấu của Thính Hải Các là do nhà thiết kế nổi tiếng Trì Linh Đồng thiết kế, sân thượng rộng lớn là một điểm sáng của Thính Hải Các, ba mặt đều là cửa sổ sát đất bằng kính. Đào Đào rất trẻ con, treo một chiếc xích đu trên sân thượng, xung quanh lại treo thêm vài chậu cây, cảm giác giống như một khu rừng nhỏ, cô ngồi trên xích đu ăn vặt, đọc sách, cô chuẩn bị cho anh một chiếc ghế nằm màu trắng, phía trước còn có một cái ghế kê chân, phía sau là một tủ sách, đặt tạp chí mà anh hay xem. Những đêm có trăng, cô sẽ kéo rèm cửa sổ lên, kéo anh cùng ngồi ngắm trăng. Giọng Đào Đào rất ngọt ngào, những khi vui vẻ cô thích ngâm nga, nhưng luôn luôn quên lời. Lúc bắt đầu thì hát rất ra dáng, hát mãi hát mãi thì chỉ nghe thấy cô ậm ừ ngân nga loạn xạ.
Anh cười bảo cô ngốc.
Cô phản bác, nói anh là kẻ ngoại đạo, không hiểu, là cô chắt lấy cái tinh hoa, bỏ đi cái rác rưởi.
Trong ánh nắng mai nhàn nhạt, cô ngồi trên xích đu bôi thuốc lên cổ tay, trên người đã thay đồ đi làm. Bóng anh phủ lên người cô, cô không thèm ngước mắt, hai chiếc răng cửa trắng nõn lấp ló cắn môi, cắn tới mức lộ ra dấu răng trắng nhạt.
“Tay em sao vậy?” Anh cúi đầu, cổ tay cô sưng rất dữ.
“Hôm qua bất cẩn bị quẹt phải.”
“Sao không gọi điện cho anh?” Anh ngồi xuống, muốn bôi giúp cô, nhưng cô né đi.
“Anh cũng đâu phải , sao phải gọi cho anh.” Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng khẩu khí lại giống như một khẩu súng chứa đầy thuốc nổ.
Anh trừng mắt nhìn cô, hít vào một ngụm không khí se lạnh, cảm thấy rất phiền, đứng thẳng dậy, “Chuẩn bị bữa sáng chưa?”
“Em không đói.” Cô đậy nắp chai lại gọn gàng, cho thuốc vào trong ngăn kéo tủ sách, đứng dậy, dùng bàn tay lành lặn còn lại kéo kéo áo.
“Anh đói!” Khóe miệng anh cong lên, tự nhiên cũng phát cáu.
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh, “Gọi điện cho công ty gia chánh ấy, bảo họ tìm cho anh một nhân viên làm theo giờ.”
Cô dùng lời của anh, mạnh mẽ trả lại cho anh.
Anh liếc mắt nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của cô, “Đào Đào, rốt cuộc em làm sao thế hả?”
Cô cười bước qua anh, cầm túi xách đi làm trên cửa chính lên, quay đầu lại, “Nhìn không ra à? Hoa Diệp, nói cho anh biết, em đang rất rất giận!”
Để thể hiện tính chân thực của cơn giận, cô bước ra cửa, thẳng lưng dùng giày cao gót đạp một phát đóng cửa lại, đánh rầm một tiếng.
Anh trừng mắt nhìn cánh cửa, nhất thời không kịp phản ứng.
Giận? Cô ấy giận ai chứ?
Anh chạy đến trước cửa sổ, nhìn thấy cô đi qua con ngõ nhỏ dưới lầu, bước rất vội. Ủa, xe cô ấy đâu? Hôm qua chẳng phải vừa lấy từ tiệm sửa xe về sao.
Anh chỉ cảm thấy buồn bực, dạ dày lại không hợp tác mà quặn đau. Tối qua gọi Trương Hoằng đến quán bar, uống rất nhiều rượu, nhưng lại không ăn gì. Bụng đói cả đêm, bây giờ bắt đầu kiến nghị. Anh hơi buồn nôn, chạy vào toilet nôn ra mấy ngụm nước chua, mím chặt môi cởi áo ngủ, thay đồ ra ngoài ăn, nếu không hôm nay anh sẽ không trụ được đến trưa mất.
Sáng nay còn có một vụ án phải ra tòa.
Chết tiệt, anh ôm ngực, sắc mặt trầm xuống.
Thính Hải Các là tiểu khu cao cấp, nhà nào cũng đều có xe riêng, có nhà còn những mấy chiếc, taxi rất hiếm khi kiếm khách ở đây. Đào Đào đợi một lúc vẫn không thấy taxi, đành phải cuốc bộ tới trạm xe buýt, Thanh Đài chỉ được tính là thành phố hạng trung, nhưng lại không có tuyến xe đi thẳng đến công ty, giữa đường cô còn phải đổi xe.
Cổ tay đau âm ỉ, mùi thuốc mỡ lại khó ngửi, người đi cùng xe nhìn cô, đều bịt mũi lại, mắt tỏ vẻ khó chịu. Cô cúi thấp đầu, giả vờ không nhìn thấy, tâm trạng u ám chưa từng có.
Trong lúc lên đỉnh, chồng lại buột miệng gọi tên người khác, đây có thể là điều mà phụ nữ đều không thể chấp nhận được, hơn nữa người phụ nữ đó còn là bạn gái cũ của chồng.
Sau khi gọi xong, Hoa Diệp lật xuống khỏi người cô, mặc cho cô đá đạp cấu véo thế nào, anh cũng không tỉnh.
Cô nhìn anh, lửa giận giống như sức mạnh của tuyển thủ boxing rơi vào trong đống bông vải, từ từ tan biến trong bóng tối và sự trầm mặc vô tận.
Đêm trôi qua rất chậm, chậm tới mức tựa như mài sạch tính nhẫn nại của một đời người, bóng tối trở thành một người lao công chậm chạp mà tỉ mỉ, từng nhát quét sạch nỗi đau khổ từ mọi ngóc ngách, đẩy đến trước mặt con người, sau đó đốt chúng đi, để cho những đau đớn vụn vặt này biến thành khói, khiến trái tim người ta đau đớn.
Rượu vào lời ra, là lời thật lòng, anh vẫn còn yêu Hứa Mộc Ca sâu đậm.
Cô thở dài thườn thượt, một màn sương phủ đầy trong mắt, cô hít hít mũi.
“Tới đường Châu Giang rồi.” Thím bán vé nhắc đường.
Cửa xe mở ra cái cạch, xe lắc lư, suýt thì cô bị té, vội vàng theo đám đông xuống xe. Đi vài bước, đã tới công ty, quẹt thẻ lên lầu, Phi Phi đã đến từ bao giờ.
“Ớ, sao chỉ có mình cậu vậy?” Phi Phi sấn tới hỏi.
“Không lẽ cậu đi làm còn cần người đi cùng?” Cô ỉu xìu ngồi xuống.
“Chuyên gia của tổng công ty đâu?”
Cô bỗng nhảy dựng dậy, trời, cô đã quên béng Tả Tu Nhiên rồi. Nhưng ngay sau đó, cô lại ngồi xuống. Chắc Tả Tu Nhiên đã nói với Đại Long rồi, không biết cử ai phụ trách làm trợ lý của anh ta.
Cô quét mắt một vòng phòng làm việc, đồng nghiệp lác đác đều đã đến cả, hình như không còn thiếu ai.
Trong lòng cô hơi hoảng, vội đến văn phòng của Đại Long ngó thử, Đại Long không có trong phòng, giọng nói vọng ra từ phòng bên cạnh. Cô tìm đến, nhìn thấy một căn phòng vốn để không đã có thêm đồ dùng văn phòng mới và một chiếc máy tính mới.
“Đào Đào, tôi đang định tìm cô đây. Cô thu dọn đồ đi, tạm thời chuyển đến đây làm việc.” Đại Long chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cô.
“Tại sao?” Cô hơi khó hiểu.
“Nếu không thầy Tả có việc gì, cần tư liệu gì, còn phải chạy đến phòng làm việc kia để tìm cô, bất tiện biết mấy.”
Khoảng cách mười bước chân, mà bất tiện? Vậy thì kêu một tiếng là được rồi.
Cô cười cười, không tiếp lời. Các kỹ sư phòng Nghiên cứu và phát triển của tổng công ty thường hay xuống dưới chỉ đạo công việc, chưa từng thấy công ty thận trọng như thế này bao giờ, xem ra Tả Tu Nhiên là một người rất đặc biệt đây.
“Trình độ và kinh nghiệm của tôi ở công ty đều nông cạn, sếp, anh không cảm thấy thay người khác sẽ thích hợp hơn sao?” Cô không biết Tả Tu Nhiên có nói với Đại Long chuyện đổi người hay chưa, có lẽ chưa kịp nói, vậy thì cô nhân lúc còn sớm đưa ra ý kiến, tránh khiến mình khó xử.
“Những người khác đều đang bận việc, cô là thích hợp nhất, tối qua lúc ăn cơm, thầy Tả còn khen cô nữa đó!”
Đào Đào tháo mồ hôi hột, cười khan, “Tôi có chỗ nào đáng khen đâu chứ?”
“Trên người cô có rất nhiều đức tính tốt đẹp. Ồ, chắc thầy Tả đến rồi, tôi xuống dưới đón anh ấy, cô đi dọn đồ đi! Đúng rồi, tối nay thay bộ nào đẹp đẹp, hôm nay sẽ chính thức tổ chức tiệc chào mừng thầy Tả.”
Không có gì để thu dọn cả, chưa đầy một thùng giấy nhỏ, máy tính thì phải nhờ các đồng nghiệp giúp, mấy sợi dây quấn vào nhau rối tung rối mù, gỡ hoài không ra.
Phi Phi đứng bên cạnh bàn cô, tỏ vẻ bất bình, “Tên đàn bà đó, chuyện bé xé ra to, làm việc chung phòng với một lão già thối, thối chết mất, hơn nữa ba tháng sau lại phải dọn về, hà tất phải hành người ta như vậy chứ?”
Cô muốn bưng thùng giấy lên, nhưng cổ tay bị thương không cử động được, cô nhếch miệng, mắt ngó thấy Đại Long đang dẫn Tả Tu Nhiên đứng ở bên ngoài.
Tả Tu Nhiên mang vẻ nghiền ngẫm cười với cô, khuôn mặt bự chảng của Đại Long đen sì.
Cô vội nháy mắt với Phi Phi.
“Mắt cậu bị sao vậy, sao cứ chớp không ngừng thế?” Phi Phi hỏi.
Khóe môi Tả Tu Nhiên nhếch lên thật nhẹ, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, quần tây màu xám nhạt, dáng người hoàn hảo, đẹp trai đến bức người, giữa hai hàng lông mày mang vẻ phong lưu.
“Chào buổi sáng thầy Tả!” Đào Đào không biết làm sao, đành phải cất tiếng chào trước.
Phi Phi bị giật mình suýt thì hét lên, xoay người qua, gặp phải cặp mắt giận dữ đang mở hết cỡ, sau đó tầm mắt dao động, chậm rãi rơi lên người Tả Tu Nhiên.
“Chào cô Tạ!” Chỉ mới một lúc như vậy, Tả Tu Nhiên đã nhìn thấy thẻ nhân viên trước ngực Phi Phi, anh tao nhã đưa tay ra.
“Anh ta… anh ta…” Phi Phi nhìn về phía Đào Đào dò hỏi.
“Thật ngại quá, tôi chính là lão già thối đó.” Tả Tu Nhiên cười rất nhiệt tình, rất thân thiện.
Mặt Phi Phi bỗng chốc đỏ từ mang tai đến dưới cổ, lúng túng bắt tay với Tả Tu Nhiên, tim đập thình thịch như trống gõ.
Những đồng nghiệp khác che giấu sự ngạc nhiên trong mắt, xôn xao đứng dậy chào đón Tả Tu Nhiên.
Tả Tu Nhiên tao nhã gật đầu, thu tay về, “Ba tháng sau này, mong mọi người ủng hộ Tu Nhiên nhiều hơn, Tu Nhiên xin gửi lời cảm ơn đến mọi người trước. Cô Đào, chúng ta nên quay lại phòng làm việc thôi.”
Anh cúi người bưng thùng giấy lên, nhất cử nhất động đều tao nhã khiến người ta nghẹt thở.
“Đợi đã…” Mắt Phi Phi chậm rãi đảo mấy vòng, bỗng kêu to một tiếng.
Mọi người khó hiểu nhìn cô ta.
Cô ta mỉm cười xinh đẹp, bước tới níu lấy cánh tay Đào Đào, “Chúa ơi, cổ tay cậu bị thương rồi, vậy sao còn đi làm chứ? Nhà cậu cũng đâu có thiếu vài đồng bạc này, cậu nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Mau về nhà đi, việc của cậu để mình làm giúp cho.”
Giọng nói ấy vừa mềm mại vừa ngọt ngào, nghe mà cả người nổi cả da cả.
Có vài đồng nghiệp không nhịn được cười thành tiếng.
Dã tâm Tư Mã Chiêu này của Phi Phi cũng quá lộ liễu đi. Đại Long trừng cô ta, phủi tay cô ta xuống, “Đừng có ở đây làm mất mặt, mau quay về làm việc đi. Cũng đâu phải làm việc nặng nhọc gì, chút thương tích cỏn con này của Đào Đào không sao hết.”
(Dã tâm của Tư Mã Chiêu: dã tâm quá rõ ràng, ai ai cũng biết. Thời Chiến quốc, Khi Tào Phi dựng nên nước Nguỵ, được sự ủng hộ của đại tướng Tư Mã Ý. Sau khi Tào Phi chết, Nguỵ Minh Đế Tào Duệ lên ngôi, Tư Mã Ý và con của ông là Tư Mã Sư, Tư Mã Chiêu chuyên quyền. Tào Duệ mất, Tào Mao lên ngôi, dã tâm soán ngôi của Tư Mã Chiêu ngày càng rõ ràng, Nguỵ đế Tào Mao căm phẫn nói với các đại thần: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai ai cũng biết. Ta không thể chờ hắn đến đoạt ngôi của ta.” Không lâu sau, Tào Mao ra sách lược diệt trừ Tư Mã Chiêu, nhưng bị bại lộ, bị Tư Mã Chiêu giết chết. Tư Mã Chiêu lập Tào Hoán lên làm vua. Từ đó, trong chính quyền Tào Nguỵ, không ai còn dám công khai chống đối sự thống trị của cha con nhà Tư Mã.)
“Sao lại nghĩ người ta như vậy chứ, tôi và Đào Đào là đồng nghiệp tốt, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà.” Phi Phi xoay người đi, không nhịn được liếc mắt đưa tình về phía Tả Tu Nhiên.
Tả Tu Nhiên cười rất nham hiểm, nhưng không tiếp lời.
“Cảm ơn Phi Phi, sau này có chuyện gì lại phiền cậu nhé.” Đương nhiên Đào Đào biết Phi Phi không ngờ Tả Tu Nhiên lại đẹp trai như vậy, cô ấy đã rung động, không muốn bỏ lỡ cơ hội được ở gần, nhưng đây là sắp xếp của sếp, cô không thể giúp được gì.
“Thầy Tả, mời!” Đại Long tức đến mũi bốc khói, anh ta khó chịu hừ một tiếng, rồi đổi sang vẻ mặt tươi cười, cung kính dẫn Tả Tu Nhiên đi về phía văn phòng bên cạnh.
Phi Phi níu nhẹ góc áo Đào Đào, “Ừ!” Đào Đào hiểu ý cười cười, rồi vội đi theo.
“Thầy Tả, trong tủ này đựng bản vẽ mặt phẳng lắp đặt dây chuyền và tư liệu thiết bị trước đây, còn trong tủ kia là tập hợp một vài vấn đề gặp phải trong quá trình sản xuất và cả ý kiến phản hồi sau khi sử dụng của người tiêu dùng.” Đại Long chỉ hai tủ đựng tài liệu dựng chỗ góc tường, rồi chỉ chỉ những thứ đồ bày trí trong phòng, “Chúng tôi tạm thời sắm thêm cho anh những thứ này, anh cần gì thì cứ nói với Đào Đào.”
“Cảm ơn trưởng phòng Long!” Tả Tu Nhiên trong công việc, bớt đi một phần tà khí, nhưng lại thêm vào một phần ngang ngược khiến người khác e dè. “Những thứ này đủ rồi, anh cứ đi làm việc của mình đi, hôm nay tôi sẽ cùng cô Đào đi xem lắp ráp dây chuyền, anh liên lạc với tổng công ty, hỏi khi nào thì thiết bị mới sẽ đến?”
“Được, vậy tôi không làm phiền nữa.” Đại Long đi đến cửa, lại xoay người, móc từ túi ra một chiếc chìa khóa, “Suýt nữa thì quên cái này, đây, thầy Tả, xe ở trong bãi đậu xe, chiếc Honda màu xám bạc ấy.”
Tả Tu Nhiên đón lấy, nhếch khóe miệng, như cười như không.
Đào Đào nhìn khuôn mặt tuấn tú ấy, có lẽ là do ánh sáng từ hai phía, cô cảm thấy biểu cảm của anh vô cùng mờ ám. Trong lòng cô khẽ động, chau mày: “Sao anh không nói chuyện đổi người?”
Anh hời hợt hỏi lại: “Lựa chọn của tôi không sáng suốt?”
“Nói một đằng làm một nẻo.” Cô lầm bầm một tiếng, cúi đầu sắp xếp đồ của mình, lòng trĩu nặng.
“Con người tôi trước giờ công tư rất rõ ràng, công việc là công việc, đời tư là đời tư. Lúc nãy, cô cũng thấy được biên độ sức hút của tôi mạnh thế nào rồi đấy, điều đó sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi. Tôi đã cân nhắc kỹ, vẫn nên chọn cô thì hơn. Nhưng sau này tôi quyết không ngồi xe của cô nữa, ra ngoài, đều phải do tôi lái xe.”
Tay cầm kẹp tài liệu của Đào Đào run lên, trong lòng cô vốn chứa một cơn giận, mấy câu này của Tả Tu Nhiên, đã chọc phải cô. Trong mắt đàn ông, cô không đáng được để ý đến như thế?
“Tôi và người khác thì có gì khác biệt?” Ngón tay bất giác co chặt, cô hít thở nặng nề.
“Cô rất an toàn.” Tả Tu Nhiên không phát hiện ra sắc mặt cô đã thay đổi.
“Là ngoại hình an toàn hay là hành động an toàn?” Cô vứt kẹp tài liệu xuống đất một cái “phạch”.
Phẫn nộ, nhất thời như thủy ngân tuôn trào.
Tả Tu Nhiên chớp chớp mắt, từ phía sau bàn làm việc chầm chậm đi đến trước mặt cô, “Không phải là cô thích tôi đấy chứ? Nói cho cô biết, tôi không có hứng thú với tiểu thư nhà giàu không có dinh dưỡng.”
Đào Đào cười lạnh, bỗng nhiên thò người qua, tóm chặt cà vạt của anh, dán sát vào mặt anh, “Nếu tôi nhào qua, anh sẽ thế nào?”
Tả Tu Nhiên híp mắt lại, trầm mặt không nói một tiếng, anh từ từ vươn tay, dễ dàng kéo tay cô ra, cố định hai tay cô ở trước ngực, sau đó nhanh chóng cúi người xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác, “Tôi… sẽ miễn cưỡng đồng tình với cô.”
Môi anh từ từ tiến sát môi cô.