Edit: Gin’s
“Hà Viễn, em không thể làm như vậy với anh.”
Tại kho hàng lối cửa sau của cửa hàng ngọc thạch trên phố đồ cổ, mấy chiếc xe cảnh sát chặn kín giao lộ chật hẹp chỉ lưu lại lối đi đủ cho một người đi qua, mười mấy cảnh sát vây quanh cửa ra vào tiệm ngọc, dẫn đầu là Vương Nguyên Diệu thuộc Cục quản lý thành phố, trước mặt anh là một chiếc xe chở hàng đang dỡ hàng được một nửa.
Khi Phó Thặng chạy đến liền thấy Phương Cao Mân đang đối đầu với Vương Nguyên Diệu, đi về phía trước vài bước đã nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người: “Chi đội Vương đến thật không đúng lúc.”
Vương Nguyên Diệu: “Tôi lại thấy không sớm không muộn, rất đúng lúc.”
Phương Cao Mân nở nụ cười lạnh, điếu thuốc gã ngậm trong miệng nhen lửa rồi gã thở ra một vòng khói: “Cửa hàng của tôi có giấy phép chính quy, đến Bộ công thương có thể tra được đăng ký, anh lại vô duyên vô cớ quy chụp tôi buôn bán trái phép.”
Vương Nguyên Diệu: “Có người tố cáo chỗ hàng này của cậu không rõ nguồn gốc.”
Phương Cao Mân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, làm ra vẻ kinh ngạc vô cùng, “Không thể nào? Hàng này tôi mua lại từ bên Vân Nam, thủ tục đầy đủ, chi đội Vương có muốn xem thử không?”
Vương Nguyên Diệu: “Nhất định có thời gian xem.”
Vẻ mặt Phương Cao Mân trong giây lát trở nên âm trầm, gã im lặng trong chốc lát rồi lại nhắc nhở: “Chủ lô hàng này không phải chỉ có một mình tôi.
Chi đội Vương nghĩ chỉ bằng anh, hoặc là người chống lưng cho anh là có thể đắc tội với những người kia?”
Vương Nguyên Diệu: “Cũng chỉ là nhà họ Phó mà thôi.”
Trong nháy mắt lòng Phương Cao Mân chìm vào đáy vực, gã còn chưa mở miệng Phó Thặng đã nhanh chân đi đến, lạnh giọng nói: “Nhà họ Phó cũng phải tuân thủ pháp luật, quả đúng như chi đội vương đã nói, chỉ là nhà họ Phó mà thôi.”
Vương Nguyên Diệu quay đầu nhìn lại, nhận ra Phó Thặng, thái độ khó chơi khi đối mặt với Phương Cao Mân trong giây lát đã thay đổi, nói cho cùng Phương Cao Mân chỉ là một kẻ làm ăn không sánh được với người nắm giữ quyền lực chân chính, hay nắm trong tay quân quyền như Phó Thặng.
Hắn vội vã cười làm lành chào hỏi: “Phó thiếu tướng, tôi cũng chỉ làm việc theo quy định thôi, nếu có đắc tội cũng kính xin ngài thông cảm.”
Phương Cao Mân xì một tiếng, im lặng cười nhạo Vương Nguyên Diệu nói chuyện nho nhã thì cũng chỉ là con chó nghe lệnh làm việc.
Vương Nguyên Diệu nghe được tiếng cười nhạo cũng không biến sắc, sự nhẫn nại rất tốt.
“Tôi cũng thích làm việc theo quy củ.” Phó Thặng nhẹ giọng nói: “Nếu điều tra ra chỗ hàng này không có vấn đề, chỉ sợ rằng chi đội Vương sẽ bị cách chức theo luật hành chính tố tụng.”
Vương Nguyên Diệu cười khổ: “Tôi cũng làm tốt trách nhiệm của mình thôi…”
Ý là nhất định phải điều tra đến cùng.
Ánh mắt của Phó Thặng sắc bén như lưỡi dao nhìn về phía Vương Nguyên Diệu, người sau cúi đầu né tránh nhưng một bước cũng không nhường.
Xung quanh vắng lặng, không khí tràn ngập căng thẳng, tất cả mọi người yên lặng như tờ, theo bản năng thả nhẹ hô hấp.
Khoảng chừng mười giây sau, Phó Thặng nhả ra: “Thế điều tra ở đây đi.”
Vương Nguyên Diệu: “Phó thiếu tướng, những thứ này cần mang về kiểm tra đo lường —— “
“Chi đội Vương yên tâm, tôi sẽ phái người đi cùng trong toàn bộ hành trình, trợ giúp lực lượng cảnh sát vận chuyển hàng thô đến địa điểm gần nhất để kiểm tra đánh giá, dù có là kiểm tra hàng thô thì cũng cần có giấy chứng nhận kiểm tra theo quy định.” Phó Thặng trước bước chân vào cửa hàng ngọc trước, câu cuối cùng cũng vừa dứt: “Tốt nhất là trước khi trời sáng điều tra rõ, tôi tin tưởng vào năng lực của chi đội Vương.”
Phương Cao Mân đi theo phía sau Phó Thặng tiến đi vào cửa hàng ngọc, Vương Nguyên Diệu thì lại lau mặt hít sâu, vô cùng rõ thấu hiểu ý đồ của Phó Thặng nhưng bây giờ chuyện anh có thể làm duy nhất chính là cố gắng hết sức kéo dài thời gian, để người giật dây phía sau tranh thủ thời gian làm chuẩn bị cho tốt, lôi nhà họ Phó, nhà họ Phương vào vũng nước xoáy này.
Vương Nguyên Diệu biết rõ dù nhà họ Phó có thật sự bị kéo vào nước xoáy này cũng chưa chắc đã thương gân động cốt, nhưng mục tiêu của anh cũng chỉ là tạm thời ngăn cản nhà họ Phó mà thôi.
Phương Cao Mân vừa vào nhà liền bị Phó Thặng một cước đá bay, gã ôm bụng, vừa nổi gân xanh vừa đổ mồ hôi lạnh, đau nhức trải rộng toàn thân nhưng lúc này gã cũng không dám kêu lên đau đớn: “Tôi không biết vì sao Vương Nguyên Diệu lại nhìn chằm chằm đám ngọc thạch thô này, nhưng tôi thề đã lau sạch đuôi.”
Phó Thặng từ trên cao nhìn xuống gã, ánh mắt lạnh như băng không giống như đang nhìn một người sống sờ sờ mà như đang đánh giá một món đồ có còn giá trị hay không: “Phương Cao Mân, không phải tôi chưa từng nói, cậu thường mượn sự trợ giúp của người nhà họ Phó để mở cho mình một cánh cửa, tôi không ý kiến, có thể mượn hay không cũng là do bản lĩnh của cậu chỉ cần cậu mượn được.”
Phương Cao Mân không dám thở mạnh, lúc này cũng không dám tùy ý tiếp lời.
Phó Thặng lúc này giống hệt một tên bạo quân, chỉ cần kết quả quan tâm quá trình, đi sai bước nhầm đều sẽ bị đối phương không chút lưu tình xoá bỏ, đây mới thực sự là Phó Thặng.
Vạn người mới có một Alpha cấp S, danh gia vọng tộc chỉ cần vươn tay đã có thể chạm tới quyền lợi tối cao, nhưng chính vì vậy cũng đủ để bồi dưỡng ra một tên bạo quân tùy hứng vọng tưởng vui buồn thất thường.
Hơn nữa Phó Thặng tòng quân nhiều năm, đã thật sự dính đến mạng người, chiến công trên người cũng là dựa việc y chém giết trên chiến trường mà có được, những nhân tố bên ngoài này đã quyết định bản tính của Phó Thặng chính là một bạo quân sát phạt lãnh khốc, thậm chí cực độ bình tĩnh ích kỷ.
Người như vậy lại bỏ qua nghị luận của mọi người chỉ để cười một Beta tầm thường khiến người đời không thể hiểu, cũng vì vậy mà đến tận bây giờ vẫn không có ai ủng hộ hôn nhân giữa Phó Thặng và Hà Viễn.
Phương Cao Mân hiểu rõ đám bạn bè này thật ra không có giá trị gì quá lớn trong mắt Phó Thặng, còn có thể giữ liên lạc cũng chỉ vì mọi người đều ở trong khu quân sự mà thôi.
Các bậc cha chú, anh em bình thường cũng có liên hệ công việc với Phó Thặng nên Phó Thặng mới cho bọn họ mấy phần mặt mũi.
“Tôi thề, thật sự, cậu cũng biết tôi là người luôn làm việc ổn thỏa mà, tôi bảo đảm Vương Nguyên Diệu sẽ không điều tra được gì.”
Phó Thặng: “Chỗ ngọc thô này dính dáng đến vụ bắn nhau ở biên giới, cụ thể là chuyện gì xảy ra?”
Nghe nói như thế Phương Cao Mân khó tránh khỏi chột dạ, đứt quãng nói ra toàn bộ quá trình.
Phương Cao Mân vốn cũng đã làm mấy vụ buôn lậu ngọc thô, lần nào cũng trót lọt, dù sợ hãi nhưng không nguy hiểm.
Nhưng lần này lại khác, khi buôn lậu ngọc thô người bán đột nhiên đổi ý tăng giá, hai phe không thể thống nhất ý kiến đã phát sinh tranh cãi ầm ĩ, không biết làm sao lại ngay đúng lúc bị quân đội tuần tra phát hiện.
Những người bên phe Phương Cao Mân nhanh chóng quyết định quay đầu bỏ chạy, quân đội tuần tra phát hiện không đúng liền bắn súng chỉ thiên cảnh cáo, kết quả đám buôn lậu Miến Việt kia càng chạy càng xa lại bị dồn vào chân tường quay lại bắn chết hai lính mới, tuy rằng những tên đó kẻ bị bắt, kẻ bị bắn chết nhưng vẫn mang đến ảnh hưởng không tốt.
“Đúng là người của tôi phải chịu trách nhiệm về mối làm ăn này nhưng bình thường chỗ đó không có ai đến kiểm tra, hơn nữa trên này buôn lậu tràn lan có bị bắt cũng chỉ bị phạt tiền rồi trục xuất về nước, nặng nhất cũng chỉ là phạt tù, còn cần đấu súng với quân đội sao?” Vẻ mặt Phương Cao Mân âm trầm: “Tôi điều tra mới phát hiện ra bọn buôn lậu lén trộn [email protected] túy vào trong ngọc thô, Phó Thặng, tôi chưa bao giờ đụng đến chất cấm!”
Phương Cao Mân làm việc cẩn thận, chỉ muốn làm giàu, không có gan động vào chất cấm.
Phó Thặng lạnh lùng xem xét một lúc lâu mới mở miệng: “Nhà họ Phó có những ai tham dự?”
Phương Cao Mân nói ra vài cái tên, đều là thế hệ sau của nhà họ Phó.
Phó Thặng: “Không có Phó Gia Kỳ?”
Phương Cao Mân lắc đầu, gã muốn kéo Phó Gia Kỳ nhập bọn nhưng Phó Gia Kỳ kiên quyết từ chối, cậu ta là dòng chính của Phó gia, hiện tại đang dốc sức làm việc trong hệ thống, chuẩn bị thừa dịp thanh tẩy nhiệm kì mới vọt lên phía trước nên cẩn thận vô cùng, không dám để xuất hiện sai lầm.
Dòng chính Phó gia không dính dáng là chuyện tốt, còn những người khác chỉ Phó Thặng nói đôi lời sẽ tự có người thay y đi thu dọn.
“Việc kinh doanh ngọc thô ngừng hoạt động kể từ bây giờ.” Phó Thặng hời hợt nói ra quyết định.
Phương Cao Mân đau bụng, trong lòng cũng đau, đó là bao nhiêu lợi nhuận chứ, nói bỏ liền bỏ, đau lòng lắm đó, nhưng gã cũng hiểu những lời này của Phó Thặng chính là kết quả đã định.
Phó Thặng nhắm mắt, ngón tay như có như không gõ lên tay vịn ghế, nghĩ làm sao để vụ án xả súng ngoài biên giới yên lặng giải quyết xong, dù cho lật lại bản án cũng không gây ra chấn động, người phía sau Vương Nguyên Diệu muốn làm cái gì? Là ai nặc danh tố cáo?
Vụ án này không đả động được Phó gia, vậy mục đích thật sự của đối phương là gì?
Y biết ai là người đứng sau lưng Vương Nguyên Diệu, cũng biết ai đang giúp đỡ ai, cũng đoán ra đêm nay hành động rêu rao như vậy cũng là để ngăn cản nhà họ Phó, nhưng sau khi ngăn cản được nhà họ Phó thì sao?
Phương Cao Mân vốn định giả làm người cân nhưng vụ làm ăn buôn ngọc thô này thất bại thì thôi đi, chỉ sợ rằng Phó Thặng sẽ xa lánh gã để tránh phiền phức.
Nhà họ Phương bản thân gã không dựa dẫm được, lại mất đi chỗ dựa là Phó gia, con đường về sau e là sẽ khó đi nên lúc này gã nhất định phải ổn định Phó Thặng.
Gã lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Hòa Bắc Gia, sau đó lại nhắc đến chuyện giữa Hà Viễn và Hòa Bắc Gia, hỏi xem Phó Thặng cuối cùng là có ý gì.
“Phó Thặng, tin tức tố của cậu hỗn loạn đúng không.
Nói như vậy, khi trưởng thành Alpha cũng sẽ có kỳ nhạy cảm cần có Omega xứng đôi khai thông, tuy rằng có thể dùng thuốc ức chế nhưng khả năng cao sẽ để lại di chứng rối loạn pheromone.
Thời gian áp chế càng dài càng không cách nào không chế, bây giờ cậu đang trong giai đoạn đặc thù, vừa lúc Hòa Bắc Gia xuất hiện, đây không phải là số mệnh an bài sao?”
Phương Cao Mân khuyên bảo: “Tôi biết giờ cậu không bỏ được Hà Viễn, dù sao hắn đã ở bên cậu sáu năm.
Nhưng cậu phải tin tối, yêu thích cậu dành cho Hà Viễn đều là ảo giác, chỉ có tình yêu sinh ra khi tin tức tố giao hòa mới là tình cảm thật sự.
Loại bỏ ảnh hưởng của tin tức tố chẳng còn gì gọi là tình yêu nữa, cái gọi là lãng mạn, nhân loại đấu tranh vượt qua rào cản giai cấp, khiêu chiến s!nh lý của mình cũng chỉ có trong văn học lịch sử mà thôi.”
“Chờ đến khi cậu hoàn toàn chấp nhận Hòa Bắc Gia, cậu sẽ nhận ra tình yêu mình dành cho Hà Viễn nông cạn đến nhường nào.
Mau chóng đưa ra quyết định mới có thể giảm thương tổn đến thấp nhất.”
Phó Thặng giương mắt: “Không phải lúc trước còn ủng hộ tôi trái ôm phải ấp à?”
Phương Cao Mân: “Đó là vì đám Hạ Tinh Văn ở đấy, tôi sợ nói nhiều ầm ĩ khó coi.” Gã tiến lên phía trước hai bước, vô cùng khẩn thiết: “Dù cậu không tin tôi, thì cậu cũng phải nhìn thấy từ bài học dẫm vào vết xe đổ trong quá khứ.”
Nhắc tới dẫm vào vết xe đổ, ngón tay Phó Thặng không khỏi ngừng lại.
Giọng Phương Cao Mân bình tĩnh: “Anh tôi còn chưa đủ để làm ví dụ sao?”
Phương Cao Mân có một người anh trai lớn hơn gã năm tuổi, kỳ tài ngút trời, là người thừa kế mà gia tộc tiêu hao công sức để bồi dưỡng, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hắn sẽ là người dẫn dắt nhà họ Phương đi lên một tầm cao mới, nhưng đáng tiếc tất cả bị hủy hoại từ tám năm trước.
Tám năm trước, Phương Tắc và một Beta yêu nhau, không tiếc cãi lời người lớn Phương gia, hai bên căng thẳng đến mức cắt đứt quan hệ trở mặt thành thù, mãi đến tận khi người lớn trong Phương tìm được một Omega có pheromone tương xứng với Phương Tắc.
Phương Tắc rất nhanh đã vứt bỏ Beta đang mang thai để kết hôn sinh con với Omega, nam tiến mở rộng sự nghiệp chẳng biết lúc nào mới có thể trở về.
“Anh tôi trước đó không phải luôn kiên quyết đó sao? Luôn mồm luôn miệng đều là Beta, không tiếc cắt đứt với Phương gia ra ở riêng, nhưng Omega vừa xuất hiện đã lập tức bỏ vợ bỏ con, bị tin tức tố chi phối yêu tha thiết Omega, lạnh lùng vô tình với Beta mang thai tìm đến cửa.” Phương Cao Mân cười lạnh: “Anh tôi ban đầu cũng từng giãy dụa, nhưng bị tin tức tố của Omega hấp dẫn thì anh ấy chẳng cần gì nữa.
Lúc đó con của anh ấy và Beta cũng ra đời đến nơi rồi.”
“Phó Thặng, tin tôi đi, quyết định nhanh chóng mới là cách tốt nhất.
Cậu cũng không hi vọng Hà Viễn sẽ có kết cục bi thảm như Beta kia đúng không.
Bây giờ cậu do dự, cả hai cũng được, nhưng sẽ có một ngày cậu sẽ không tự chủ được mà yêu Omega, không nỡ lòng bỏ Omega khiến người ta đau khổ, cậu sẽ lạnh lùng vứt bỏ Beta, cảm thấy hắn chướng mắt, sợ hãi sự tồn tại của hắn sẽ xúc phạm đên người yêu Omega của cậu.
Vào lúc ấy Hà Viễn sẽ càng đau khổ hơn.”
“Phương Tắc mắt mù, lòng cũng mù, đừng có so sánh tôi với anh ta.” Phó Thặng xem thường mà cười khẩy: “Hà viễn không phải Beta bình thường, tôi cũng sẽ không để cho em ấy biến thành như vậy.”
Dù vậy, Phó Thặng vẫn không từ chối sự tồn tại của Hòa Bắc Gia một cách rõ ràng, y vẫn cứ lựa chọn giữ lại Hòa Bắc Gia, bởi vì tin tức tố của Hòa Bắc Gia đối với Phó Thặng chỉ có lợi chứ không có hại.
Phương Cao Mân nghĩ như vậy, chỉ cần Phó Thặng không bài xích Hòa Bắc Gia tới gần là tốt rồi, cũng may trong suy nghĩ của Phó Thặng quyền lực chiếm vế nặng hơn.
Mười phút sau thiết bị liên lạc của Phương Cao Mân kêu lên.
Gã liếc nhìn, rồi nói với Phó Thặng: “Hòa Bắc Gia đến.” Không đợi Phó Thặng chất vấn, gã đã giành trước giải thích: “Lúc trước Hòa Bắc Gia có đặt ở chỗ tôi mấy miếng ngọc thô, hẹn tối nay tới xem hàng, tôi cho cậu ta vào được không?”
Phó Thặng không ừ hử gì, không để ý chút tâm tư nho nhỏ của Phương Cao Mân và Hòa Bắc Gia
Hòa Bắc Gia rất mau vào đến, đôi mắt bỏ qua Phương Cao Mân trực tiếp rơi vào Phó Thặng, cứ như hai ánh sao sáng ngút trời va chạm vào nhau, tình yêu [email protected] trụi nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được: “Phó Thặng, sao anh lại ở đây?”
Phó Thặng không trả lời, Hòa Bắc Gia đã quen y ít nói, tự giác ngồi vào vị trí gần Phó Thặng nhất: “Bác gái còn đang trách anh không chào hỏi tiếng nào đã đi đấy, em nói anh có việc quan trọng cần xử lý, còn nghĩ hôm nay không có cơ hội được gặp anh, không ngờ nhanh như vậy cơ hội đã tới rồi, thật đúng dịp.”
Hòa Bắc Gia vừa nói chuyện, vừa đánh mắt ra hiệu cho Phương Cao Mân, người sau hiểu ý lặng lẽ rời đi, để lại chỗ cho bọn họ.
Cửa sau tiệm ngọc, sau khi Vương Nguyên Diệu gửi đi tin nhắn đã biên tập xong liền nhanh chóng xóa bỏ sạch sẽ.
Trong khi đó gần như cùng lúc Hà Viễn cũng nhận được một bức ảnh gửi đến từ một số lạ, ảnh có chút mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ khung cảnh, cũng có thể nhận hai người bên trong căn phòng tối, tựa sát đến mức rất gần, bầu không khí lãng mạn mờ ám, Phó Thặng mặt mày nhu hòa.
Năm giờ sáng Phó Thặng mang theo ánh nắng ban mai và hơi nước trở về, phát hiện Hà Viễn ngồi trên ghế sa lon một đêm không ngủ, trong gạt tàn tất cả đều là tàn thuốc, trong nhà cũng nồng nặc mùi thuốc lá.
Phó Thặng mở máy làm sạch không khí cho bớt mùi, lấy đi điếu thuốc cháy mất một nửa giờ đây đang tắt ngúm kẹp giữa những ngón tay của Hà Viễn, túm lấy cằm hắn nhìn trong chốc lát rồi mới nói: “Đi tắm, sau đó ngủ một giấc.”
Hà Viễn: “Anh đi đâu?”
Phó Thặng: “Cửa hàng ngọc của Phương Cao Mân xảy ra chút chuyện, liên lụy đến đám con cháu Phó gia, anh phải đi xử lý.”
Hà Viễn cụp mắt: “Có đúng không?”
Phó Thặng: “Không tin anh?” Y tiến lên trước, vốn định hôn môi Hà Viễn nhưng lại không chịu được mùi thuốc lá quá nồng đành hôn sang khóe môi, “Sau này đừng hút thuốc nữa, không tốt cho cơ thể.”
Quân nhân yêu cầu phải vượt qua bài kiểm tra sức khoẻ nên Phó Thặng không hút thuốc lá, nhưng Hà Viễn lại hút nặng, sau này cổ họng và phổi xảy ra vấn đề khiến Phó Thặng nổi giận, hắn mới bắt đầu cai thuốc lá, sau này mỗi ngày chỉ hút một hai điếu, nhưng nhìn cái gạt tàn kia ít nhất cũng phải hai bao.
Điều này làm cho Phó Thặng rất tức giận, nhưng nhớ đến sự tồn tại của Hòa Bắc Gia, Hà Viễn tất nhiên không vui, cho nên giờ khắc này y đành nhịn xuống tức giận, coi như dịu dàng khuyên bảo.
Hà Viễn: “Em muốn hút thuốc, không hút thì xương cốt cứ ngứa.”
Phó Thặng cau mày: “Đừng nghịch.”
Hà Viễn: “Tâm trạng em không tốt, anh không cho thì em vẫn có thể hút thuốc lá sau lưng anh.
Mà đây là cơ thể của em, em muốn làm thế nào thì làm thế ấy.”
Phó Thặng nhìn hắn rất lâu, có chút uể oải thở dài: “Hà Viễn, em đang tức giận.”
Hà Viễn: “Tôi biểu hiện còn chưa đủ rõ?”
Phó Thặng: “Hòa Bắc Gia sẽ không ảnh hưởng quan hệ của chúng ta, nếu em lo lắng anh sẽ bị tin tức tố ảnh hưởng thì anh sẽ không gặp cậu ta nữa.”
Hà Viễn hơi kinh ngạc khi Phó Thặng có thể nói ra những lời này, hắn nói: “Nhưng anh vẫn sẽ dùng tin tức tố của cậu ta, Alpha sẽ nghiện pheromone của Omega.”
“Chỉ cần vượt qua thời gian nhiệm kì mới này, sau đó sẽ không tiếp xúc với cậu ta nữa, em coi cậu ta là công cụ chiết xuất pheromone không phải được rồi sao?” Phó Thặng vuốt v mặt Hà Viễn nói: “Hà Viễn, em ngoan ngoãn như trước đây một chút có được không?”
Hà Viễn dịu dàng hiểu chuyện, chỉ khi ở bên cạnh hắn Phó Thặng mới có thể thoải mái tự do.
Hà Viễn cúi đầu cười khúc khích, trong ánh mắt bướng bỉnh của Phó Thặng trầm thấp đáp một tiếng: “Ừm.”
Lông mày nhíu chặt của Phó Thặng buông lỏng, vươn mình ôm lấy Hà Viễn vào phòng tắm, sau khi kết thúc lại ôm người lên giường ngủ.
Nửa giờ sau, Hà Viễn ngủ trong lòng Phó Thặng đột nhiên mở mắt ra, trong mắt không hề buồn ngủ, lẳng lặng nhìn chằm chằm quản gia điện tử trên tường.
Bình thường Phó Thặng sẽ dậy lúc sáu giờ, quanh năm duy trì đồng hồ sinh hoạt như vậy khiến y dù có ngủ muộn cũng sẽ thức dậy đúng giờ.
Quản gia điện tử sẽ hoạt động từ sáu giờ, bắt đầu làm việc, nhưng khi nãy lên giường Phó Thặng vì để Hà Viễn nghỉ ngơi tốt nên đã điều chỉnh lại mệnh lệnh khởi động chậm hai giờ.
Hà Viễn đẩy ra vòng tay đang ôm lấy mình của Phó Thặng, lặng lẽ đứng dậy gõ mã nhập mệnh lệnh, chờ đến khi mệnh lệnh hoàn thành sẽ tự động xóa không thể điều tra ra manh mối gì.
Sau đó hắn rời khỏi phòng ngủ, tiến vào thư phòng của Phó Thặng, tra xét bên trong một trận rồi rời đi sau khi kiểm tra lại chương trình giám sát, quay lại phòng ngủ hắn xóa hết toàn bộ liên lạc với người xa lạ trong điện thoại.
Hà Viễn quay đầu lại nhìn gương mặt lạnh lùng của Phó Thặng, đầu ngón tay vuốt v khắc họa những đường nét trên khuôn mặt y, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước: “Em không tin Alpha có thể chống lại sự ỷ lại với tin tức tố của Omega, ngay cả anh cũng vậy.”
“Phó Thặng, em thật sự rất yêu anh.”
Hà Viễn hôn khóe môi Phó Thặng, sau đó tự chôn mình vào trong lồng ngực y, mà Phó Thặng trong cơn mê cũng theo thói quen ôm lại hắn.
Quản gia điện tử trên tường lóe lóe, khởi động mệnh lệnh, phóng ra không khi loại hương có thể làm người ta an giấc mà không gây hại, hai người trong phòng ôm lấy nhau rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm chín giờ là đi làm, đi học, toàn bộ xã hội như một cỗ máy to lớn bắt đầu vận hành, mỗi người là một con ốc trong cả cỗ máy, hoạt động trong cương vị của mình, ngày qua ngày, bình thường trôi qua không có gì mới.
Nhưng ngày hôm nay đối với Phó gia trong khu quân sự, Phương gia và Hạ gia mà nói thì chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, ‘Đùng đùng’ nổ cho rung chuyển cả đất trời.
Phó Lão Gia Tử đã về hưu từ lâu cũng không nhịn được phải ra mặt chủ trì cục diện, miễn cưỡng ổn định tình huống hỗn loạn, nhìn quanh một vòng những người đang tụ hội trong nhà cũ của Phó gia ngày hôm nay nhận ra không có Phó Thặng luôn đến sớm, trầm giọng hỏi: “Phó Thặng đâu?”
Phó Gia Kỳ tiến lên: “Không liên lạc được với anh họ.”
Phó Lão Gia Tử tức giận: “Tìm nó ngay, lập tức lôi nó đến đây gặp ta!” Dừng một chút, ông nói: “Đến nhà Hà Viễn tìm nó.”
Phó Gia Kỳ: “Đã phái người đi rồi ạ.”
Trong căn nhà cao cấp xa hoa, Phó Thặng ngủ dậy muộn hơn bình thường hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Phó Gia Kỳ, lập tức đứng dậy mặc quần áo.
Hà Viễn còn buồn ngủ hỏi: “Làm sao vậy?”
Phó Thặng mò lên hôn sâu hắn: “Không có chuyện gì, em ngủ tiếp đi.”
Hà Viễn không phản ứng, ngủ tiếp.
Phó Thặng đuổi đến nhà cũ Phó gia, đón đầu chính là cái đầu rồng gắn trên gậy của Phó Lão Gia Tử, nguy hiểm thật tránh thoát cái gậy, y lo lắng nói: “Ông nội, bây giờ không phải là lúc trách cứ con, chúng ta nên xử lý việc quan trọng trước đã.”
Nói xong không chờ Phó Lão Gia Tử phản ứng, y quay đầu lại nhìn về phía Phó Gia Kỳ, Phó Gia Tịnh, cùng với từng trưởng bối đứng sau lưng Hạ Tinh Văn, Phương Cao Mân, mặt không hề có cảm xúc ngồi xuống, điểm danh Phó Gia Kỳ kể tường tận xem có chuyện gì.
Phó Gia Kỳ kể lại mọi chuyện, thì ra sáng sớm ngày hôm nay có một kênh bản địa đã lên tin tức về việc ở cửa hàng ngọc thạch ngày hôm qua, liên quan đến biên giới và hai mạng người tin tức đã tạo thành ảnh hưởng khá rộng rãi, trong nháy mắt đã trở thành tin nóng đầu đề của các đài tin tức.
Đương nhiên Phương Cao Mân đã sớm chuẩn bị xong cách giải quyết từ lâu, gã tung ra một văn bản giải thích có xác nhận của cảnh sát địa phương.
Nhưng cũng không lâu lắm lại có một tin tức khác tuôn ra, cách đây sáu năm, một vài người trong khu quân sự vì cướp đoạt một quán rượu trong thủ đô đã phóng hỏa thiêu chết một đôi cha con Beta, quán rượu kia là quán gia truyền của gia đình Beta, chỗ này trong thủ đô chính là tấc đất tấc vàng, nắm giữ trong tay mới là sự lựa chọn chính xác.
Mấy quý công tử trong khu quân sự mua đất bị từ chối thẹn quá hóa giận, phóng hỏa thiêu chết chủ đất Beta và đứa con vừa tròn một tuổi của người ta, sau đó lén lút trong bóng tối biến nó thành của mình rồi xây dựng một quán bar mới ngay vị trí ban đầu.
Chính là Soulmate rất có danh tiếng trong thủ đô.
Phó Thặng cũng có cổ phần trong Soulmate, nên sau khi sự việc này nổ ra y cũng bị liên lụy!
Phó Thặng đè lại huyệt thái dương, coi như bình tĩnh mà hỏi: “Có thật vậy hay không?”
Lúc trước y bị kéo vào góp cổ phần là khi mới về nước, thật sự không biết khởi nguồn của quán bar lại có vấn đề.
Cha của Phương Cao Mân cười nói: “Tất cả chỉ là tin tức giật gân thôi.
Tiểu Phó tìm mấy bộ ngành chèn ép một chút, qua một thời gian chờ mọi người quên hết là không sao.”
Phó Thặng đột nhiên vỗ bàn, pheromone thô bạo tàn ác đột nhiên phóng ra ép tới mức tất cả mọi người ở đây không nhịn được mà thay đổi sắc mặt, ngoại trừ ông nội Phó đã quen chém giết lẫn nhau trên chiến trường vẫn giữ được vẻ mặt bình thường.
Phó Gia Tịnh kêu lên sợ hãi: “Phó Thặng!!”
Phó Thặng: “Nói thật!”
Cha của Phương Cao Mân run rẩy nói không ra lời, Hạ Tinh Văn và mẹ anh ta cũng co rúm bên cạnh không dám nói lời nào, cuối cùng chỉ có Phương Cao Mân kiên trì đứng ra giải thích: “Là… Là thật.”
Phó Thặng hít sâu, tin tức tố mùi gỉ sắt không có thu lại mà trái ngược càng trở nên dày đặc khủng bố, như một ngọn núi đè chặt cả trước mặt lẫn sau lưng mọi người, mà Phó Lão Gia Tử vẫn mặt không đổi sắc ngồi ngay ngắn trên địa vị cao, nói rõ giao cho Phó Thặng quản.
Phó Thặng: “Tôi nhớ Beta mà Phương Tá vứt bỏ là người địa phương, cũng mở một quán rượu.”
Hai tay Phương Cao Mân run rẩy: “… Là anh ta.
Chúng tôi không muốn hại anh ta chết, lúc trước anh tôi đã chuẩn bị kết hôn với chị dâu, chuẩn bị xuôi nam làm lại từ đầu, nhà họ Phương cũng cần Phương Tắc! Nhưng anh ta không từ bỏ, tận dụng mọi thứ dây dưa với Phương Tắc, tôi chỉ là muốn đuổi anh ta ra khỏi thủ đô, là do anh ta chết sống không chịu đi, sống chết giữ lấy quán bar, không chỉ nói năng trào phúng còn động thủ.
Trước đấy chúng tôi có uống chút rượu nên mới —— lúc lửa cháy cũng không kịp cứu người.”
Phó Thặng: “Cho nên cậu mới giết cháu ruột và chị dâu của mình.”
Phương Cao Mân phủ nhận theo bản năng: “Phương Tắc đã ly hôn với anh ta rồi!”
Phó Thặng: “Có ai tham dự?”
Phương Cao Mân ấp úng, chỉ ra mấy người Hạ Tinh Văn, vậy mà cũng có cả Phó Gia Tịnh!
Phó Gia Tịnh: “Lúc ấy chị chỉ đến bàn chuyện làm ăn.”
Phó Thặng: “Cho nên chị thấy chết mà không cứu.”
Phó Gia Tịnh ì ra không nói gì.
Phó Thặng trầm mặc, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Buôn lậu gián tiếp hại chết hai mạng người, thấy chết không cứu, hai mạng người vô tội, sao lũ các người vẫn còn chưa chết?”
Phó Gia Tịnh đỏ mắt, lo lắng giải thích, cầu xin Phó Thặng không thể mặc kệ mình, cô ta là chị họ của y, người một nhà môi hở răng lạnh, không thể không quản, lại nói thêm cho dù cô ta thấy chết không cứu nhưng cũng chưa trực tiếp gây ra mạng người.
Phương Cao Mân và đám người Hạ Tinh Văn cũng thấp giọng khẩn cầu, nói bọn họ không phải cố ý, lại nói người cũng chết rồi hiện tại truy cứu có ích lợi gì, hơn nữa quán bar cũng có cổ phần của Phó Thặng, trong chuyện ngọc thô còn có bóng dáng người nhà họ Phó, nếu như y không xử lý, Phó gia cũng sẽ bị liên lụy.
Nói đến phần sau, tương đương với uy hiếp.
Phó Thặng cười lạnh: “Báo cảnh sát điều tra đi, tôi phối hợp điều tra.
Phó Gia Tịnh chị cũng câm miệng lại, nếu chị không phải người nhà họ Phó tôi đã sớm một cước đá cho chị cút ra khỏi nhà miễn cho mất mặt xấu hổ cả dòng họ rồi!”
Phương Cao Mân chờ muốn rách cả mắt, khủng hoảng không thôi, lại phát hiện ra Phó Thặng thật sự không có dự định cứu bọn họ, còn sai người tống bọn họ ra khỏi nhà cũ Phó gia, nhất thời tức giận không thôi, nhưng không thể làm gì.
Đám người Phương Cao Mân bị đánh đuổi, nhà cũ Phó gia nhanh chóng yên tĩnh, Phó Lão Gia Tử bình chân như vại: “Phó Thặng, quỳ xuống.”
Phó Thặng không nói hai lời quỳ xuống, khiến hai mẹ con Phó Gia Tịnh đang khóc lóc cũng phải khiếp sợ, hai người nơm nớp lo sợ không dám lên tiếng, Phó Gia Kỳ cũng quỳ theo.
Phó Gia Tịnh: “Ông, ông nội —— “
Phó Lão Gia Tử không để ý tới cô ta, so với quở trách trừng phạt thì không thèm để ý càng khiến lòng người lo sợ hơn, điều này tương đương với việc cô ta đã bị vứt bỏ, không bao giờ quản, Phó Gia Tịnh đã quay ba mươi giờ đây sợ hãi co rúm chẳng khác gì một con chim cút.
Phó Lão Gia Tử đứng dậy: “Ta đã sớm nói, không muốn bảo thủ, cho con học cách khoan dung, khiêm tốn, nhưng con chưa bao giờ nghe.
Không nghĩ tới đi theo lũ “hồ cẩu bằng hữu” kia đã học xong cách hại người rồi? Tặng con cổ phần, kéo con nhập bọn, còn con thì ngay cả tìm cách điều tra cũng không làm.
Quỳ đi, khi nào học được khiêm tốn khoang dung thì lúc đó hãy đứng dậy.”
Phó Thặng quỳ thẳng tắp, không oán giận, đúng là y đã đánh giá sai đám người Phương Cao Mân, cho là chúng không đáng sợ.
Y và Phó Gia Tịnh đều không tham gia giết người, sau khi cảnh sát điều tra xong sẽ trả lại sự trong sạch cho bọn họ, có thể sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến dư luận của nhà họ Phó và tiền đồ làm quan của y, những mối kinh doanh dốc lòng dốc sức trước đây giờ phải quy hoạch lại, trùng tu bố cục, khá là phiền toái.
Phương gia, Hạ gia bị điều tra, Phó gia khiêm tốn làm việc, hai nhà kia bị đào ra án buôn lậu cùng một vài mối làm ăn trái pháp luật khác, người người hoảng loạn, chính mình binh bại như núi đổ, người khác thì bôn ba, sứt đầu mẻ trán, như con kiến trên chảo nóng vô cùng chật vật, nào còn bóng dáng phong quang vô hạn khi xưa.
Nhưng mà như thế vẫn chưa đủ, Hà Viễn kiểm tra tin tức trên mạng biết rõ tình cảnh hai nhà Hạ, Phương, mắt lạnh nhìn bọn họ chật vật chán nản vẫn cảm thấy không đủ, thủ đoạn không nhanh không chậm, chung quy phải đẩy chúng vào địa ngục mãi mãi không thể trở mình mới có thể giải hận.
Phương Cao Mân đi tìm Phó Thặng mấy lần, đến căn hộ ở khu Hoa Thường chặn Phó Thặng, nén giận vào bụng cầu xin Hà Viễn lại bị Hà Viễn chế nhạo, cuối cùng tuyệt vọng không thể làm gì khác chạy đi cầu cứu Hòa Bắc Gia.
Hòa Bắc Gia tự xưng mình không đủ sức đành từ chối, Phương Cao Mân cắn răng, mù quáng nói sẽ giúp gã.
Hòa Bắc Gia: “Anh giúp thế nào?”
Phương Cao Mân: “Alpha không dứt được Omega.
Nếu như hai người phát sinh quan hệ, Phó Thặng tuyệt đối không từ chối em được.
Tôi giúp em có được Phó Thặng, em giúp tôi một lần.”
Hòa Bắc Gia không quan tâm lắm nhún vai: “Tùy anh.”
Chờ Phương Cao Mân vừa đi, Hòa Bắc Gia nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt mơ hồ hưng phấn.
Không quá hai ngày, Hòa Bắc Gia còn đang ở phim trường quay phim nhận được tin tức Phó gia gửi tới, sau xem xong tin nhắn gã rạng rỡ xuất phát.
Một bên khác, Hà Viễn đang dạy cũng đột nhiên nhận được tin nhắn Phó gia gửi tới, đơn giản vài chữ: “Phó Thặng gặp nguy hiểm, mau tới nhà cũ.”
Hắn nghi hoặc Phó Thặng có thể có nguy hiểm gì, cũng không có thời gian để nghĩ, tiếp theo Phó lão gia tử tự mình đến trường hắn một chuyển.
Trong lòng Hà Viễn căng thẳng, lo lắng Phó Thặng thật sự có chuyện, vì vậy xin nghỉ chạy đến Phó gia nhà cũ.
Đến nhà cũ phát hiện xung quanh bảo vệ tầng tầng, bầu không khí nghiêm ngặt, không khỏi càng lo lắng, sợ Phó Thặng thật sự có chuyện, vì vậy Hà Viễn không chào hỏi gì vội vã dò hỏi Phó Lão Gia Tử: “Phó Thặng làm sao vậy? Hắn ở đâu?”
Phó Lão Gia Tử giương mắt, “Hà Viễn, bệnh tình của Phó Thặng nguy kịch, con có muốn cứu nó không.”
Hà Viễn chau mày, tâm tình buồn bực: “Con đương nhiên sẽ cứu anh ấy.”
Phó Lão Gia Tử: “Phó Thặng bị tập kích, đến kì [email protected] tình sớm, bởi vì trước đó dùng quá nhiều thuốc ức chế nên giờ không thể dùng thêm nữa, nếu như không giúp nó thư giải nó sẽ mắc chứng rối loạn pheromone không cách nào chữa được.”
Vẻ mặt Hà Viễn dần lạnh lùng: “Cho nên?”
Phó Lão Gia Tử: “Phó Thặng bị giam ở trên lầu, chỉ có Hòa Bắc Gia có thể cứu nó.”
Hà Viễn cơ hồ cười lạnh thành tiếng: “Thế thì việc gì phải tìm con?”
Bà nội Phó mở miệng: “Phó Thặng chống cự Hòa Bắc Gia tới gần, nó muốn gặp cậu.
Tôi hi vọng cậu có thể thuyết phục Phó Thặng, chấp nhận Hòa Bắc Gia.”
Hà Viễn nghe vậy nhìn về phía bà nội Phó và Hòa Bắc Gia an tĩnh chờ đợi phía sau, “Các người hi vọng tôi đi cầu xin chồng mình một Omega?”
Phó Lão Gia Tử: “Vì cứu Phó Thặng, cũng không có cách nào khác.
Hà Viễn, con hẳn phải biết Alpha bị rối loạn pheromone sẽ như thế nào, con nhẫn tâm để Phó Thặng biến thành như vậy?”
Alpha bị rối loạn pheromone người không ra người quỷ không ra quỷ, chưa có ai ngoại lệ, kết cục cuối cùng chính là tự mình hại mình rồi chết, trước khi chết chịu đủ dằn vặt thê thảm vô cùng.
Hà Viễn trầm mặc, hắn lại nhớ đến Alpha của anh trai, cũng từng bị kì [email protected] tình dằn vặt, cũng từng vì chứng rối loạn pheromone hành hạ mà tự mình hại mình, hắn nhìn chằm chằm người nhà họ Phó, nhìn chằm chằm Hòa Bắc Gia, rồi ngẩng đầu nhìn căn phòng giam giữ Phó Thặng, hắn không nhìn thấy Phó Thặng, lại giống như đang nhìn thấy.
Không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, tường đang vặn vẹo, những khuôn mặt đang thuyết phục hắn cũng vặn vẹo, vặn vẹo thành từng vòng xoáy, những vòng xoáy vặn vẹo bất thường khiến người sinh ra sợ hãi, phía sau những vòng xoáy kia là bóng tối tuyệt vọng, trong bóng tối trải rộng lửa đỏ và tiếng kêu thảm thiết đau đớn, túm lấy hắn, trói buộc hắn, ám ảnh hắn trong cái gọi là tin tức tố của Alpha và Omega, cái gọi là Beta cũng bị trói buộc trong một vận mệnh tầm thường.
Lòng Hà Viễn đang run rẩy, trước mắt đều là vòng xoáy tối tăm, hắn được Phó Gia Kỳ dẫn dắt lên lầu, bên cạnh còn có Hòa Bắc Gia chuẩn bị tiếp nhận món quà vận mệnh ban tặng.
Bọn họ đi đến một căn phòng khép kín, thông qua một điện thoại nội bộ nói chuyện với Phó Thặng sắp bị thú tính chi phối, Hà Viễn không tiếng động trừng mắt đối diện Phó Thặng trên màn hình.
Một Phó Thặng thanh lịch manh mẽ cuối cùng cũng bị tình dc biến đổi thành một con thú hoang, cuối cùng sẽ có một ngày chán ghét Beta từng ở bên mình trong dĩ vãng để xoay quanh một Omega mảnh mai, cẩn thận từng li từng tí dâng toàn bộ thế giới cho kẻ đó, vì lấy lòng Omega không vui mà xuống tay tàn nhẫn, ác độc với người yêu cũ.
Phó Thặng sẽ biến thành người như vậy.
Y đang biến thành người như vậy.
Hà Viễn không tự chủ được lui về phía sau, Phó Thặng vẫn giữ một chút lý trí đối diện màn hình thấy thế thì ngẩn ra, y nghĩ mình nhìn nhầm rồi, Hà Viễn không thể sợ y, Hà Viễn cần phải đau lòng cho y mới đúng.
“Hà Viễn…” Phó Thặng thở hồng hộc, hô hoán tên vợ mình, tin tức tố mạnh mẽ tựa như đang nướng y trên lửa, y cần Hà Viễn, khát vọng thân thể Hà Viễn, khát vọng sự độngn viên của tin tức tố đến từ Hà Viễn, chỉ có Hà Viễn, chỉ cần Hà Viễn.
“Hà Viễn, vào đi.”
Phó Gia Kỳ bị trạng thái của Phó Thặng dọa sợ, bị tin tức nồng nặc đang tràn ra kia làm cho nao núng: “Anh họ, Hòa Bắc Gia đến rồi, cậu ta có thể cứu anh.”
Hòa Bắc Gia tiến lên, hai má đỏ bừng, lông mi dài run rẩy, không nhịn được run chân, tràn ra tin tức tố ngọt ngào, sợ hãi cuốn lấy tin tức tố của Phó Thặng.
“Phó Thặng…”
Trong một giây Phó Thặng nắm lấy được một chút ý chí, y gắt gao nhìn chằm chằm Hà Viễn đứng phía sau: “Muốn, Hà Viễn.”
Phó Gia Kỳ: “Anh, Hà Viễn nói hắn đồng ý cho anh và Hòa Bắc Gia.”
Đầu óc Phó Thặng như đống bùn nhão, qua rất lâu mới hiểu được ý tứ t rong lời của Phó Gia Kỳ, chậm rãi lắc đầu phủ nhận, hung ác nhìn chằm chằm Phó Gia Kỳ: “Các người dám, dám uy hiếp em ấy!”
Phó Gia Kỳ nuốt nước miếng: “Anh, em để Hà Viễn tự nói.
Anh, chỗ này có một cái nút, ấn xuống sẽ thả ra thuốc gây mê, tạm thời hạn chế hành động của anh.
Để Hà Viễn đưa ra lựa chọn, nếu như hắn ấn xuống thì người tiến vào sẽ là Hòa Bắc Gia.
Nếu như hắn từ chối, mọi người sẽ không ép anh nữa.”
Phó Thặng dùng lắc đầu, thờ ơ không động lòng bẻ ngón tay cái của mình để duy trì tình táo, nghe nói như thế y chỉ cảm thấy buồn cười, Hà Viễn ngay đến việc y lợi dụng tin tức tố của Hòa Bắc Gia còn không cho sao có thể cho phép Hòa Bắc Gia thật sự có quan hệ với mình?
Hà Viễn là người dịu dàng, việc liên quan đến nguyên tắc một bước cũng không nhường.
Y chính là nguyên tắc của Hà Viễn, Hà Viễn sẽ không ném y cho người khác.
Hà Viễn yêu y như vậy, yêu đến mức nếu y ở cùng Omega sẽ ghen tuông tức giận, y cũng đã đồng ý sẽ không gặp lại Hòa Bắc Gia, Hà Viễn còn không vui, tiếp tục tức giận cáu kỉnh.
Hà Viễn yêu y như vậy sao có thể ném y cho người khác?
Phó Thặng cười lạnh, ném cho cậu ta ánh mắt trào phúng, nhưng một giây sau đồng tử trong mắt y nhanh chóng co rút lại trơ mắt nhìn Hà Viễn tiến lên, đưa tay về phía nút bấm ——
“Hà Viễn?”
Hà Viễn không nói một câu, trước sau không hề liếc nhìn Phó Thặng, Phó Thặng không dám tin: “Hà Viễn, em không thể làm như vậy với anh.”
Hà Viễn dừng một chút, chuẩn xác nhấn lên cái nút đỏ kia, thuốc gây mê nhanh chóng tràn ra trong căn phòng khép kín.
“—— “
Ầm —— một tiếng nổ vang phát ra từ bên trong, trên cánh cửa kim loại chế tạo từ vật liệu đặc biệt xuất hiện một mảng lồi ra, Hà Viễn sợ hết hồn, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thặng cùng đôi mắt ngập tràn hận ý bên trong.
Hết chương .
Trích lời tác giả:
Công là người ngạo mạn.
Hắn không coi trọng Hòa Bắc Gia nên không thể nào hiểu được sự phản kháng của Hà Viễn.
Lão Phó cũng chưa phát hiện ra bí mật của Hà Viễn.
Và Hà Viễn cũng có ám ảnh tâm lý trong việc yêu đương với Alpha nên cách giải quyết cũng rất dứt khoát.
Cặp nhà họ Phương cũng rất máu chó, kết BE..