Edit: Thỏ
Từ lần trước bị côn, à không, bị Trần ca yêu thương, ông đây liền trải qua cuộc đời như vua chúa. Quả thực mẹ nó chính là hằng đêm sênh ca.
“Anh, nghỉ một chút, em rên hết nổi rồi.” Tôi thở hổn hển nói không ra hơi.
“Vậy thì câm miệng.”
“Không được, không rên khó chịu lắm.” Tôi vô cùng đáng thương nhìn Trần ca bên trên.
Trần ca nghe xong cúi đầu xuống, ngăn chặn môi tôi, vật nóng kia càng thúc sâu trong hậu huyệt.
Bà nó!
Tôi thở hổn hển, đôi tay túm chặt lấy chăn đệm dưới thân, mồ hôi vã ra như tắm.
Trần Lập Châu bỗng ngừng động tác, êm ái hôn lên môi tôi: “Em còn sợ ta?”
Tôi mơ màng lắc đầu.
“Mặc kệ ta biến đổi ra sao, em cũng không được sợ ta.” Trần Lập Châu hôn khẽ lên má tôi, thì thào nói.
Muốn giương mắt nhìn y, lại bị che kín mắt. Tốc độ đâm dưới thân càng lúc càng nhanh, khiến tôi triệt để lạc lối trong ngực y.
Hôm sau lúc ăn cơm, lão đầu bỗng nhiên mở miệng gọi tôi: “Tiểu tử.”
“Dạ?” Tôi quay đầu nhìn lão.
“Gần đây mi nghỉ ngơi không tốt lắm?”
Ha ha, ông đây gần nhất có ngủ miếng nào đâu.
“Tiết chế lại, tuy nói mi dương khí dư thừa nhưng cũng đừng huỳnh huỵch như thế, vẫn nên tăng thu giảm chi.”
Tôi suýt thì phun cơm trên mặt lão, cái thằng cha không biết xấu hổ này!
“Gần đây còn nhớ thắp hương không? Rằm sắp đến, cũng đừng quên giết gà.”
Tôi gật gật: “Con nhớ rõ hết, ăn cơm xong rồi đi.”
Cơm nước xong xuôi, tôi đi thắp hương cho Trần Lập Châu, trong lòng còn nghĩ cách biểu đạt uyển chuyển một chút, tôi muốn thỉnh cầu y đừng ‘củ hành’ tôi quá, sau đó bước vào phòng.
Thân thể Trần Lập Châu đang đặt trên giường, ánh nến lập lòe hắt lên khuôn mặt y, để lại bóng tối nhàn nhạt, chiếu một nửa gò má ấy. Tôi lặng lẽ ghé vào tai y kêu hai tiếng: “Trần Lập Châu, Trần Lập Châu.”
“Trần Lập Châu?”
Nhưng y không phản ứng.
Tôi ngậm mồm, vẫn hơi sợ hãi, không dám lớn tiếng gọi. Xoay người đến trước bài vị, châm lửa ba nén nhang cắm vào trong lư hương.
Tôi nhìn lư hương sau bài vị và nghĩ đến những gì tôi đã nếm trải trong khoảng thời gian qua, chợt cảm thấy mẹ nó tôi đã sống uổng phí năm đầu.
Ngày qua ngày thật tẻ nhạt.
Còn chưa đợi tôi phân biệt rõ, tôi nhìn thấy hương nến trước mắt bỗng dưng vụt tắt, sau đó lại bừng lên, dường như lúc nãy chỉ là ảo giác.
Tôi sững sờ, không rõ chuyện này ra sao, cũng có cảm giác toàn thân mát lạnh, một luồng gió âm từ sau thổi đến.
Xúc cảm quen thuộc này khiến da gà da vịt nổi lên. Tôi chưa kịp quay đầu thì đã bị một đôi tay lành lạnh che kín mắt.
Cả người tôi run nhẹ: “Trần ca, anh đang chơi trò gì vậy? Em nhát gan, anh đừng dọa em mà.”
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ: “Từ lúc nào em bắt đầu gọi anh ta, Tiểu Duẫn?”
Tôi nghe xong liền gỡ đôi tay kia xuống, xoay người lại. Chỉ thấy Trần Lập Châu một thân trắng thuần đứng phía sau, khóe môi cong nhẹ. Một đôi mắt đen thẳm như bóng đêm, lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi nhìn y, nuốt một ngụm nước bọt thật lớn, run run hỏi: “Trần đại thiếu?”
Mẹ nó rốt cuộc đây là tình huống gì?
Lẽ nào lúc ông đây dâng hương có vấn đề thật?
“Sư phụ, lão nói có người nào tự nhiên bị đột biến tính cách không? Sau đó biến trở lại?”
Tôi hỏi lão vấn đề kỳ quặc này, lão đầu nhất thời ngẩn ra.
Lão cắn tẩu thuốc: “Ơ? Xem ra mi vẫn ngu chết bỏ.”
Tôi vỗ bàn: “Lão thông não con đi.”
Sư phụ nhả ra một vòng khói: “Trần đại thiếu?”
Tôi ngạc nhiên: “Sao lão biết?”
“Gì ta cũng biết.” Lão đầu trắng mắt liếc tôi.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tôi vô cùng gấp gáp.
“Đời này con người đâu ai một mặt, huống chi là quỷ?”
“Hiểu chết liền.”
“Ví như một kẻ vẫn luôn an phận thủ thường, trải qua nghèo khó, đây là một mặt của hắn. Bỗng nhiên một ngày hắn dùng đao giết người cướp của, cái này là một mặt khác.”
“Một thiện một ác?”
“Con người không chỉ phân biệt giữa thiện và ác.”
“Rắc rối như vậy?”
“Nhân sinh còn có thể không rắc rối sao? Bằng không cõi đời này làm gì có nhiều chuyện như thế.” Sư phụ liếc tôi.
“Ý của lão là, bất kể Trần ca hay Trần đại thiếu, cũng chỉ là một mặt của Trần Lập Châu?”
Lão gật gật đầu.
“Nhưng hắn còn có thể có thêm mặt khác sao? Thay đổi xoành xoạch, ông đây chịu không xiết.”
Tôi rầu đến đau đầu.
“Vậy làm sao ta hiểu. Dù hắn mặt nào thì cũng là chồng mi thôi, hai mi đã sớm không thể tách rời. Mi đừng quên mi đã ký giấy bán thân cho hắn.” Lão đầu rít một hơi thuốc lá, dửng dưng.
Tôi tóm chặt râu mép lão: “Lão biết ông đây sợ hãi không? Còn ngồi đây giả thần giả quỷ!”
“Ai ai ai, buông ra!”
Lão đầu kéo lại râu mép của mình, xuýt xoa: “Bứt muốn rụng râu ta rồi!”
“Thằng oắt con, ngon thì đừng chạy. Xem ta trừng trị mi!”
Tôi lượn đi như một làn khói, lão đầu xỏ giày từ trong nhà chạy ra.
Tôi tựa lưng vào tường, nhìn chằm chặp phòng mình nhưng chẳng dám vào. Tôi đứng trước cửa qua lại nửa ngày, thẳng đến khi đế giày sắp mài hỏng, tim đập thình thịch đẩy khe cửa, lén lút nhìn bên trong.
Trong phòng trống vắng, ngay cả thân thể của Trần Lập Châu cũng mất dạng. Tôi lấy làm lạ muốn mở to thêm chút, trong kia đột nhiên cửa mở. Chân tôi loạng choạng, trực tiếp nhào vào, nhưng nhào vào một lồng ngực êm ái. Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ: “Vì sao giống tên trộm, lén lén lút lút.”
Tôi cạn lời, ngẩng đầu nhìn Trần đại thiếu. Chợt nhớ tới một đêm mưa, nam nhân này đi trước dắt tay tôi, bảo rằng muốn mang tôi về nhà.
Tôi nuốt nước bọt, đứng thẳng người: “Trần đại thiếu, anh còn nhớ chuyện gì sau khi rời khỏi Hoàng viên ngoại gia không?”
Trần Lập Châu thấy biểu cảm nghiêm túc của tôi, cũng thôi cười, phủ nhận: “Ta không nhớ.”
“Vậy anh còn nhớ điều gì?” Tôi tò mò hỏi.
“Ta chỉ nhớ đưa em trở lại Hoàng gia.”
Tôi cả kinh, quả nhiên tối đó xảy ra chuyện gì mới gọi ra mặt khác của Trần Lập Châu.
“Vậy hôm nay vì sao anh xuất hiện?” Tôi tiến lên một bước, có phần nôn nóng muốn biết câu trả lời.
Y bỗng đưa tay phải vuốt ve má của tôi, nhìn tôi nhẹ giọng: “Ta nghe thấy em gọi ta.”
Tôi lại thêm sửng sốt, lẽ nào vấn đề đều nằm ở phía tôi?
“Em,” Tôi vừa hé miệng, Trần Lập Châu liền hôn lên môi.
Tôi kinh ngạc nhìn y nhẹ nhàng trên môi tôi mút mát, sau đó buông lơi, hỏi rằng: “Tiểu Duẫn, em nhớ ta chăng?”
Hơi thở lạnh lẽo lướt qua chóp mũi tôi, Trần đại thiếu trước mắt phong độ dịu dàng, nhu tình như nước, khác xa với vị Trần ca mạnh bạo mắt đỏ.
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, tôi con mẹ nó thật ra gả cho mấy người vậy? Có phải sính lễ của ông đây còn quá ít?