"Cái gì, ta đi? !"
Sau khi chắc chắn mình không có nghe lầm, ta không khỏi trợn to hai mắt nói.
"Nhưng ta là nữ nhi mà!"
Tiểu vương gia lại không thèm để ý khoát tay.
"Quan trọng gì đâu, ngươi giả trang thành nam nhi a, dù sao cũng chả ai sẽ nhìn ra."
"Cái gì mà chả ai sẽ nhìn ra? !" Ta vỗ bàn.
"Ai nha được rồi, ngươi có vẻ ngoài dễ nhìn, giả trang thành nam nhi sẽ rất thủy nộn anh tuấn, vừa vặn là hình mẫu vị Ngân tiểu thư kia ưa thích."
Tiểu vương gia giống như bất đắc dĩ nhún vai.
"Nếu nàng ta thích loại nam nhi anh tuấn uy dũng hào phóng như ta, ta đi từ lâu rồi, đáng tiếc."
Tin ngươi mới là lạ! Ta nói: "Vậy Thiện Trung..."
"Thiện Trung không phải người trong vương phủ, làm sao có thể để hắn mạo hiểm như vậy được? !"
Còn chưa nói hết tiểu vương gia liền lập tức bác bỏ lời ta, một bộ gà mái hộ con, so sánh với thái độ vừa rồi khác biệt hoàn toàn rất lớn.
"Bản vương đã cho điều tra, gần đây cũng vừa lúc vị Ngân tiểu thư kia xuân tâm nhộn nhạo nghĩ đến việc xuất giá. Ngoài ra, có một tên công tử Lãnh Kiếm sơn trang đáng ghét nào đó, không biết nghe phong phanh từ đâu, lại dẫn người đến Ngân Dược cầu hôn, còn vờ một bộ đeo đuổi Ngân tiểu thư, ỷ vào hai nhà có giao tình, cả ngày dính lấy nàng ta như cao dán chó."
Hắn nói.
"Cho nên chúng ta không thể chờ đợi thêm, lỡ để cho tiện nhân đó nhanh tay hơn thì phải làm sao."
"..."
Xem ra tiểu vương gia rất ghét rất ghét vị đại công tử kia a.
Ta nói.
"Tướng mạo đại công tử Lãnh Kiếm sơn trang rất anh tuấn, hơn nữa danh tiếng nghe đâu cũng không đến nỗi nào, được rất nhiều tiểu thư thế gia cảm mến."
"Ngươi cũng biết người này?"
Tiểu vương gia hừ lạnh, khịt mũi xem thường.
"Cô nương các ngươi liền dễ dàng để cho vẻ bề ngoài lừa gạt. Ta nhìn rõ bộ mặt thật của tên nam nhân đó từ lâu rồi, thực ra hắn bên trong chính là một đống thối nát, phong lưu háo sắc lại không chịu trách nhiệm, không biết đã gieo họa cho bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ rồi, lúc này hắn nhất định mơ ước tiền tài của Ngân gia, chỉ muốn lợi dụng tiểu thư kia mà thôi. Hừ, mặt người dạ thú vô sỉ đê tiện!"
"..."
Xem ra tiểu vương gia rất ghét tên đại công tử kia a.Ta thử thăm dò nói.
"Có lẽ lãng tử người ta quay đầu, là thật tâm thích Ngân tiểu thư nào đó?"
"Sao có thể! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời ngươi biết không! Loại người tâm địa gian xảo nhiều như sao trên trời, sao biết hối cải là gì, hẳn đến già cũng vẫn là một tên sắc quỷ. Ngân tiểu thư theo hắn, đời này xem như nát bét."
Tiểu vương gia nói đến đây thì kích động, lông mày dựng lên, chính khí lẫm liệt, giống như người thân đang bất bình thay cho Ngân tiểu thư vậy.
"Đại Hoa!"
Người đối diện bất thình lình tiến lại gần, nóng bỏng nhìn chằm chằm ta, thâm tình nói.
"Tên cặn bã đó muốn lợi dụng Ngân tiểu thư, gạt tiền gạt sắc người ta, hết sức vô sỉ. Ngươi tâm thiện ngay thẳng như vậy sao có thể đành lòng để cô nương người ta rơi vào ma trảo của hắn đúng không? Lần này ngươi đi không vì tỷ ta, thì cũng là vì chính nghĩa, cứu lấy thiếu nữ vô tội a!"
Ta xém chút đã tin hắn.
Lạnh lùng xoay mặt đi nơi khác.
"Trong phủ có vô số lựa chọn thích hợp hơn ta đi."
"Không, chỉ ngươi mới có thể, chuyện này không phải ngươi là không được! Ngươi không chỉ biết dịch dung, khinh công có thể sánh ngang Sở thị vệ, đến lúc đó lỡ dụ dỗ không thành, ngươi còn có thể nhân cơ hội đánh cắp cái cây đó về. Chuẩn bị cho cả hai mặt, cơ hội sẽ lớn hơn."
Tiểu vương gia thấy ta bất sở vi động, lại vội vàng nói.
"Yên tâm đi, ta sẽ phái người âm thầm bảo vệ ngươi, sẽ không để cho ngươi xảy ra việc gì."
Hừ, gì mà không phải ta thì không được, gì mà chuẩn bị cả hai mặt, người này rõ ràng liền muốn nhân cơ hội đá ta đi khỏi để độc bá Thiện Trung đi. Ta bĩu môi. Có điều... phải giúp đỡ chuyện này sao? Luôn thấy thật phiền phức... hơn nữa quận chúa vốn chính là mục tiêu ám sát của ta a, tại sao phải cứu mạng nàng? Dù nói khi nàng bệnh trong lòng ta cũng không được thoải mái lắm...
"Đại Hoa, tỷ ta ngày thường đối đãi ngươi không tệ a, ngươi cũng không đành lòng nhìn tỷ ta chịu khổ đi."
Lúc này tiểu vương gia tiếp tục vừa đánh vừa xoa, giảm thấp giọng nói.
"Chậc, sau khi chuyện này thành công cho ngươi thêm một tháng lương, hơn nữa... ngươi không phải thích tên tác giả nào đó sao, chỗ ta còn cất giữ vài bộ gốc, có bao nhiêu tiền cũng không mua được đâu..."
"... Nếu ta thành công, có thể đáp ứng ta một chuyện không." Ta nói.
Tiểu vương gia lập tức chớp mắt hỏi.
"Chuyện gì?"
"Giúp ta cầu xin quận chúa rộng lòng, ban trả kiếm của ta lại cho ta."
"Kiếm của ngươi? À... chính là thanh đoản kiếm mà gần đây Đại Phương hay mang ra mài để gọt mía bổ bí bổ dừa gì đó đấy hả?"
"...." Nội tâm ta đang rỉ máu! !
Còn Tiểu vương gia đang trầm ngâm một lúc, rốt cuộc nắm quyền đập tay.
"Đồng ý!"
Vì vậy ngày hôm sau, ta gói ghém hành lý, sau đó được hai thị vệ hộ tống rời thành, ta liền lên đường hướng về phía Ngân Sơn. Lại là đoạn đường không biết có gì ở phía trước, nguy hiểm chập trùng a.
Ngân Dược Sơn Trang, là một nơi thần bí ta chỉ nghe qua từ những miêu tả mơ hồ của các vị tiền bối, hôm nay rốt cuộc cũng tự mình được biết, suy nghĩ thấy cũng khá kích thích thú vị. Lần này ta đi tìm thuốc cho quận chúa, tổng sẽ hết thấy áy náy với nàng đi.
Đúng vậy, trái tim người cũng bằng máu bằng thịt, lúc trước ta khác thường, tất cả đều vì cảm thấy áy náy với nàng đi. Ta tự an ủi bản thân.
Cưỡi ngựa ba ngày đường theo bản đồ, bụi bặm đường dài ta chạy tới vùng địa giới biên giới. Đứng trên một cánh đồng hoang vu ta dõi mắt nhìn về phương xa, bao trùm trước mặt chính là một mảnh rừng rậm, đi dọc theo cánh rừng, vượt qua con sông là đến thôn An Môn, sau đó đi thêm một ngày đường liền sẽ đến Ngân Dược Sơn Trang.
Ta bổ sung thêm lương khô và nước ở thôn An Môn, lấy được vài thông tin hữu dụng từ dân bản xứ, đổi lấy một con ngựa đi đường núi tốt, sau đó tiếp tục lên đường. Trước khi lên đường, thư tín của tiểu vương gia tới, bên trong chứa một vài tin tình báo, cùng vài tờ ngân phiếu. Hừ, ở loại địa phương này cũng có người đưa tin, xem ra vị vương gia này vẫn tin cậy được, ta thấy yên tâm hơn rồi.
Nhưng mà, phần yên tâm này lúc ta tiến vào mảnh rừng rú âm u bao la bạt ngàn gần địa phận Ngân Sơn, liền biến mất không còn chút nào.
Quả thật yên tĩnh như cái chết vậy a, còn mơ hồ lộ ra hơi thở nguy hiểm... ta đảo mắt nhìn rừng cây xung quanh u ám không có tí gió. Lúc này hoàng hôn đang buông xuống, vạn vật yên tĩnh, chỉ có vài ba âm thanh truyền ra từ nơi sâu bên trong. Khu rừng âm u hoang sơ, vài con đom đóm sáng lên màu xanh lục, giống như quỷ lửa lúc ẩn lúc hiện trong rừng vậy.
Tiểu vương gia thật sự phái người đến bảo vệ ta ư.
Ta cứ cảm thấy mình đã bị sập hố vậy. Đề phòng vạn nhất, dọc trên đường đi không lâu sau, ta liền giấu ngựa vào rừng, chuẩn bị đầy đủ cỏ cho nó. Đoạn đường kế tiếp, phải tự mình đi bộ rồi.
Ta không dám đi đường núi, mà lẻn vào trong rừng. Ngân Dược Sơn Trang, được bao phủ bởi trùng điệp núi, diện tích nơi đây vô cùng rộng rãi. Dựa theo ngọn cờ trên bản đồ, rốt cuộc ta cũng trông thấy Ngân Dược Sơn Trang nằm sau vùng địa giới trồng thuốc. Xa xa không chỉ có những hàng rào cao làm bằng kim loại, còn được phủ đầy cạm bẫy. Ta không thể tùy tiện đến gần, đành phải trước tiên lén quan sát.
Hừ, phòng thủ quả thật nghiêm ngặt a, chẳng trách ngay cả ám vệ vương phủ cũng không trộm được loại cỏ thuốc kia.
Mà tin tức tiểu vương gia có thể cung cấp cho cũng không được nhiều, tên giấu mặt cũng chẳng qua chỉ biết được vài chuyện liên quan tới đại tiểu thư Dược Trang mà thôi. Phần nhiều ta phải tự đi dò xét rồi. Cẩn thận ẩn nấp vài đêm, thu hoạch được cũng không ít. Ta đại khái thăm dò được các trạm bố trí ngầm, cùng quy luật giao phiên của bọn họ.
Tính toán, khả năng thầm lặng lẻn vào được bên trong vẫn là rất nhỏ. Nhìn vào bức vẽ Hỏa đan sân tiểu vương gia tự vẽ xong, ta cảm thấy tỉ lệ mình có thể tìm được đúng chỗ thành công, cũng nhận ra chính xác loại thảo dược đó sau trùng điệp những loại cạm bẫy này rất là ít. Chỉ cần một sơ xuất nhỏ, cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng chứ chẳng chơi.
Lẽ nào... quả thật chỉ có thể dùng thân thể loại phương pháp tà đạo này?
Ừm, cũng không phải không được. Ta móc bức thư tín còn đóng kín chưa kịp mở ra, căn cứ theo điều tra của tên giấu mặt, nữ nhi độc nhất của Ngân gia, tên Ngân San Lan, thích ăn ngon, thích vung tiền, thích công tử thư sinh mặt trắng. Còn đặc biệt thích đọc... thơ +?
Sao mà, khẩu vị nặng giống quận chúa quá vậy.