Trước cửa Central Hospital, hai chiếc xe hơi phóng nhanh xé gió tới dừng ngay trước cửa. Ai cũng hiểu họ đang lo lắng cho người nhà nên chẳng ai trách khi những chiếc xe này phóng nhanh như vậy nữa. Người xuống xe vội vã là Hào và Hạnh với khuôn mặt tràn đầy lo âu, muốn chạy nhanh vào cửa bệnh viện thì bị chặn lại bởi một chiếc xe khác vừa tới. Ở một chiếc xe khác, ông Chính không đợi tài xế mở cửa đã tự xuống xe nhanh chóng định đi vào không để ý cả con trai đang đứng gần đó, có thể thấy được tình yêu ông dành cho vợ mình nhiều như thế nào. Hào thấy ba vội chạy lại hỏi tới tấp:
- Ba. Mẹ sao rồi ba?
- Ba cũng không biết nữa. Chúng ta mau vào trong xem thử đi – ông Chính không chịu dừng lại phút nào vừa cất bước vừa nói
Hào và Hạnh cũng không hỏi thêm gì nhanh chân chạy theo. Đến trước cửa phòng cấp cứu họ liền nhìn ngay đến người phụ nữ đang ngồi rũ rượi xát xơ trên ghế - bà Thanh Loan, đó chính là mẹ của Hào. Họ chạy ngay đến quay quanh bên bà đồng loạt hỏi:
- Em/ Mẹ/ Cô có sao không?
Nhìn thấy người thân, bà Loan như yên tâm hơn, thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn nhíu chặt mày nhìn đèn phòng cấp cứu lo lắng nói:
- Em không sao. Có một cô gái đã cứu em. Bây giờ cô ấy vẫn đang làm phẫu thuật.
Yên tâm rằng bà Loan không sao lúc này họ mới yên tâm và để ý đến một người khác đang đứng bên cạnh bà ấy – thư kí Hà. Nhìn thấy cảnh này, thư kí Hà thật sự rất ngạc nhiên, cô không ngờ người phụ nữ mà Quỳnh đã cứu lại là Chủ tịch phu nhân của H&K, lẽ nào là ý trời chăng, Quỳnh với họ thân thiết như vậy mà giờ lại cứu mẹ của Hào. Bên kia, thấy là thư kí Hà ba người cũng lấy làm ngạc nhiên. Ông Chính tràn đầy nghi vấn hỏi:
- Cô là Thư kí Hà, sao cô lại ở đây? Người đang làm phẫu thuật là bạn của cô sao?
Trong lòng Hạnh dấy lên một nỗi bất an mãnh liệt bởi cô biết thư kí Hà là người kề cận bên cạnh Quỳnh. Và quả nhiên câu trả lời của cô ấy như một tiếng sét đánh vào trái tim cô, làm cho cô lo sợ tột cùng.
- Người trong phòng phẫu thuật là Giám đốc Quỳnh của chúng tôi – thư kí Hà cũng lo lắng thuật lại.
- Là Giám đốc của cô? – ông Chính
- Là Quỳnh? – Hào
Hai người đều sửng sốt đồng thanh thốt ra. Còn Hạnh thì sững sờ, đánh rơi cả túi xách trong tay, lung lay sắp ngã may mà có Hào đưa tay đỡ, nhỏ giọng trấn an:
- Em yên tâm đi. Không sao đâu mà – Quay sang thư kí Hà hỏi thăm – Bác sĩ nói thế nào?
- Ông ấy nói là... – Thư kí Hà đang đáp lại thì cửa phòng phẫu thuật bỗng nhiên mở ra, một bác sĩ đi ra.
Thoát khỏi vòng tay của Hào, Hạnh vội lao tới sốt ruột hỏi:
- Bác sĩ, em gái tôi như thế nào rồi?
- Cô là người nhà của bệnh nhân Hoàng Kim Quỳnh sao? - Thấy Hạnh gật đầu, bác sĩ mới nối tiếp – Cô ấy bị xuất huyết ở vùng bụng nên cần phải phẫu thuật. Nhưng cô ấy mất máu quá nhiều cần truyền máu mà máu của cô ấy là RH âm hiếm thấy, ngân hàng máu của chúng tôi đã hoàn toàn hết loại máu này. Không biết người nhà bệnh nhân có ai hay quen biết ai có loại máu này không?
Nghe vậy, Hạnh lâm vào trầm mặt, bà Loan là người phản ứng đầu tiên, sốt sắng đề nghị:
- Tôi, tôi là RH âm, tôi sẽ cho máu.
Hào thấy mẹ lo sợ đến quên mất mọi thứ, ôm lấy vai mẹ, an ủi:
- Mẹ bình tĩnh không sao mà. Mẹ vẫn còn hoảng sợ để con làm cho. Mẹ quên rằng con cũng là RH âm sao?
Nghe lời Hào nói, Hạnh thở phào nhẹ nhõm, bà Hồng cũng sực nhớ ra, yên tâm hơn hối thúc:
- Vậy con đi nhanh đi.
- Được. Mẹ ngồi xuống đây nghỉ ngơi đợi một chút – Hào đỡ bà Hồng ngồi xuống căn dặn, quay sang Hạnh trao một ánh mắt an tâm, dặn dò – Em giúp anh chăm sóc mẹ. Yên tâm – Vỗ vỗ nhẹ vai Hạnh rồi mới đi theo y tá.
Ông Chính ngồi xuống bên cạnh ôm lấy vai bà Hồng, im lặng trấn an, Hạnh cũng ngồi xuống nắm tay bà mềm giọng an ủi:
- Quỳnh sẽ không sao đâu cô – Không biết rằng cô đang an ủi người khác hay đang an ủi chính cô nữa nhưng như vậy sẽ khiến cô yên tâm thêm một chút là tốt rồi.
Thư kí Hà đứng bên cạnh cũng có cảm giác y như Hạnh vậy, sực nhớ ra điều gì, cúi người xuống nhỏ tiếng hỏi Hạnh:
- Có cần báo cho phu nhân biết không?
- Mẹ của Quỳnh vẫn chưa biết? - Hạnh ngạc nhiên hỏi lại, trầm tư suy nghĩ rồi nói – Lát nữa Quỳnh phẫu thuật xong hãy nói. Bây giờ mà gọi sẽ hù dọa cô đó.
Thư kí Hà cũng cảm thấy như vậy nên không nói gì nữa. Bốn con người bốn đôi mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng phẫu thuật, cầu mong Phật trời sẽ không cướp đi một người con gái nhân hậu, quên mình để cứu người khác, người mà họ yêu thương. Họ tin rằng Quỳnh là một người mạnh mẽ, cô nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này. Liệu đây có phải là bắt đầu cho một tình yêu không?