Ăn tối xong, sau khi đưa Hạnh về nhà, Hào mang theo nhiều suy nghĩ lái xe về nhà, mới bước vào cửa, hình như nghe được tiếng mở cửa, Tử Nhiễm bước ra từ trong bếp còn sáng đèn, thấy là Hào gọi:
- Anh hai, anh về rồi ak.
- Tử Nhiễm, em còn thức sao, em đang làm gì vậy? - Hào hỏi lại.
- Em đang pha cafe, anh có muốn uống chung không? - Tử Nhiễm đề nghị.
Hào cũng muốn thử khai thác điều gì đó về Quỳnh từ Tử Nhiễm xem sao nên nhanh chóng gật đầu đồng ý. Sau khi pha xong cafe, hai người ngồi trên ghế vừa nhâm nhi vừa trò chuyện, nói chuyện trên trời dưới đất, một lát sau hào mới giống nhưu vô tình, hỏi tới Quỳnh:
- Dạo này em có nói chuyện với Quỳnh không?
- Tất nhiên là có, bọn em cứ một hai ngày sẽ nói chuyện một lần, tâm sự tới gần sáng, chị Quỳnh tâm lý lắm đó nha - Không một chút chú ý, Tử Nhiễm vẫn đáp lại.
Trong giọng nói của Tử Nhiễm, Hào cảm nhận được sự yêu mến và ngưỡng mộ của Tử Nhiễm đối với Quỳnh, cậu chỉ biết cảm thán:
- Anh thật muốn biết tại sao Quỳnh lại nhanh chóng thu phục được cô tiểu thư kiêu ngạo của nhà chúng ta - Là anh trai của con bé, Hào rất hiểu Tử Nhiễm tuy bề ngoài thân thiện nhưng thực chất lại rất lạnh lùng, vô tình, khó tiếp cận nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, họ đã trở nên thân thiết khiến cậu thật sự ngạc nhiên.
- Anh cứ nói như em kiêu căng lắm vậy đó - Tử Nhiễm chu mỏ, giả vờ oán trách, nũng nịu, sau đó giọng đầy ngưỡng mộ kể lại - Trước khi em quen với chị Quỳnh, em đã rất ngưỡng mộ chị ấy rồi. Chị Quỳnh là nữ học trưởng đầu tiên của đại học S, là truyền kì và niềm kiêu hãnh của đại học S, chị ấy vừa học giỏi vừa có tài lãnh đạo. Chị Quỳnh không chỉ tham gia các buổi giảng của khoa Quản trị kinh doanh mà còn của các khoa khác nhau như khoa Luật, khoa Công nghệ thông tin, chỉ cần chị ấy có thời gian là không bỏ sót bữa nào. Lúc đầu, chị ấy chỉ đứng trước hành lang nghe giảng, dần dần có mấy giáo sư để cho chị ấy vào lớp, còn có vài giáo sư muốn làm khó đưa ra các bài kiểm tra khảo sát, chị ấy rất nhanh chóng hoàn thành với số điểm khá cao. Vì vậy, chị Quỳnh đã trở thành truyền kì của đại học S. Đến năm hai, chị Quỳnh được chọn làm trợ giảng nhỏ tuổi nhất trường, người ta thì chờ được chọn còn chị Quỳnh thì có quyền lựa chọn bởi giáo sư khoa nào cũng muốn lôi kéo chị ấy làm trợ giảng cho mình, hồi đó còn vì chuyện này làm nên sóng gió. Đến năm ba, tuy không muốn chị Quỳnh vẫn được bầu ngồi vào ghế nữ học trưởng đầu tiên của hội sinh viên. Từ khi nhận chức, chị ấy đã lập nhiều thành tích cho trường, là niềm kiêu hãnh của đại học S, không chỉ vậy chị Quỳnh còn giúp đỡ các sinh viên có tiềm năng nhưng ăn chơi lêu lổng, không lo học hành, kéo bọn họ ra, vực dậy, kèm cặp bọn họ học tập, khiến bọn họ bây giờ đều trở thành nhân vật thành công trong nhiều giới khác nhau. Ví dụ như, luật sư Hà Văn Khang tuần trước mới tới trường em tham gia diễn thuyết, anh ta còn nhắc đến chị Quỳnh với sự cảm kích và ngưỡng mộ. Bây giờ, anh ta là luật sư cố vấn của Nhân Ái. Có một điều rất đặc biệt, ai cũng nói chị Quỳnh rất lạnh lùng, không thích giao tiếp với mọi người, chỉ thích sự yên tĩnh một mình, cô độc như vậy trong suốt bốn năm đại học chưa từng có một người bạn nào chứ đừng nói là người yêu. Nhưng em đâu thấy vậy, em thấy chị Quỳnh cũng thân thiết dễ gần lắm mà ta.
Hào chỉ biết cười trong lòng, suy nghĩ:" Đó là em chưa thấy Quỳnh lúc nói chuyện với người ngoài thôi, còn em là do Quỳnh yêu thích em nên mới thân thiện vậy thôi, chứ không hoàn toàn thân thiết gần gũi bằng chứng là việc cô ấy chưa bao giờ nói với em về chuyện của cô ấy chỉ có em nói với cô ấy thôi." Hào chỉ nghĩ chứ không nói ra, cậu thật sự phá tan sự tự hào kiêu hãnh của em gái mình như vậy nên thôi đi, cậu tin rằng hai người họ sẽ sớm thân nhau hơn vì có cậu ở đây mà. Bất chợt, Hào nhớ một cái tên lẩm bẩm:
- Luật sư Hà Văn Khang?
Tử Nhiễm thấy Hào cứ ngồi lẩm bẩm gì đó, ngẩn người nên rất kì lạ gọi mấy lần thắc mắc:
- Anh hai, anh hai, sao anh lại như mất hồn vậy chứ?
Phục hồi tinh thần, Hào lắc đầu, tỏ vẻ không sao, đáp lại:
- Anh không sao chỉ là nghĩ chút việc thôi. Anh còn có việc lên phòng trước đây, em cũng nghỉ ngơi sớm đi - Vừa nói xong, Hào đã đứng dậy đi lên phòng trước.
Vừa vào phòng khóa cửa, Hào đã bấm máy gọi điện thoại:
- Alo, thư kí Diệp. Đoàn luật sư cố vấn của chúng ta có phải đang thiếu một luật sư do Alan mới chuyển sang nước ngoài phải không?...Tôi có một đề nghị, có thể thử tìm hiểu về luật sư Hà Văn Khang. Ngày mai, cô giúp tôi đặt lịch hẹn ăn trưa với anh ta đi.
Cúp máy, Hào mới yên tâm, cậu mong là người này sẽ giúp cậu hiểu thêm về cuộc sống của Quỳnh trong những năm đại học. Hào thật sự muốn biết sáu năm qua đã xảy ra chuyện gì làm con người của cô ấy thay đổi như vậy.
Từng chuyện từng chuyện đang được mở ra, Hào có tìm hiểu được chuyện quá khứ của Quỳnh không?