Edit: Kỳ
Hà Tiêu Ưu cảm thấy thật sự có kỳ tích xảy ra, hôm nay, lúc cô đi dạo phố thì vô tình bắt gặp chàng trai mặc áo ca-rô bước ra từ quán thức ăn nhanh đối diện, sau một giây định dạng, cô xác nhận đúng là người lần trước ở trên tàu điện ngầm, vì vậy cô không quan tâm xe cộ đang đông đúc mà chạy thật nhanh đuổi theo anh ta đến đầu con phố, băng qua cầu vượt cuối cùng cô cũng đuổi kịp sau lưng người nọ, sau khi đã bình tĩnh thì dè dặt kéo áo anh ta, lúc quay đầu lại tim cô dường như ngừng đập, đúng rồi, chính là anh.
Anh ta tên Hứa Đình Ngạn, sinh viên năm thứ hai, ngành tin học.
”Chỉ bấy nhiêu thôi?” Qua Giai Hi hỏi trong điện thoại, “Không phải cậu rất muốn hỏi làm sao để liên lạc với anh ta sao?”
”Muốn chứ, ban đầu anh ta còn lịch sự từ chối, nói không cần phải đặc biệt cảm ơn đâu, nhưng sau đó do mình thúc ép nên anh ta cho mình số điện thoại.”
”Vậy tiếp theo cậu định làm gì?”
”Mình không biết.” Giọng nói Hà Tiêu Ưu nhỏ đi, “Giai Hi, bây giờ mình vừa vui lại vừa mù tịt, trong lòng vô cùng rối rắm.”
Qua Giai Hi yên lặng nghe cô nói tiếp.
”Mình rất có cảm tình với anh ta, từ lúc gặp anh ta đến giờ mình vẫn chưa tỉnh táo lại.”
Qua Giai Hi không biết nên nói gì, theo lý thuyết, năm sau các cô phải thi tốt nghiệp, hiện tại không nên dính dáng đến những chuyện này, nhưng cô không muốn bản thân giống như phụ huynh hay giáo viên tận tình khuyên bảo bản thân nên suy nghĩ lại, dù sao Hà Tiêu Ưu cũng là một học sinh ngoan ngoãn, xinh xắn lại học tập không tệ, tính tình rất tốt, nếu như một cô gái như vậy không được tự do thích một người thì thật quá tàn nhẫn.
”Cậu nói mình nên làm gì bây giờ?” Hà Tiêu Ưu hỏi Qua Giai Hi.
”Cậu nghĩ thế nào thì làm thế đấy đi, nhưng đừng để ảnh hưởng đến học tập là được.”
Hai người trò chuyện một lúc lâu, đợi sau khi cúp máy, Qua Giai Hi nằm xuống giường, không khỏi nghĩ ngợi, nếu như đổi lại là mình có lẽ sẽ vứt bỏ ngay ý niệm này, nguyên nhân rất đơn giản, thành tích học của cô không tốt, không có thời gian nghĩ đến những chuyện dư thừa, hơn nữa, cô đã hứa với cha và mẹ đang đi công tác ở nơi xa ngoại trừ học thì không được nghĩ linh tinh gì khác.
Thế nhưng giờ phút này ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng cô lại có chút ngưỡng mộ Hà Tiêu Ưu.
Một tuần sau đó, mỗi ngày Hà Tiêu Ưu đều gọi điện thoại nói về tiến triển đơn phương cho Qua Giai Hi nghe, giống như cô gửi tin nhắn cho anh ta, vụng về tìm cái cớ nói chuyện phiếm, lúc cô biểu lộ rõ suy nghĩ muốn tặng quà cảm ơn thì anh ta rất lịch sự từ chối cô...
Qua Giai Hi không nghĩ Hà Tiêu Ưu lại bị từ chối nhiều lần như vậy, phiền não hơn nữa là cô cũng phải vì Hà Tiêu Ưu mà bày mưu tính kế.
”Cậu đừng mỗi ngày nhắn nhiều tin cho anh ta, nói không chừng anh ta đang bận, quấy rầy đến anh ta sẽ làm phản hiệu quả, kiên trì tặng quà cảm ơn là đúng, mình nghĩ anh ta sẽ không từ chối cậu mãi, nhưng nhớ kỹ đừng tặng đồ quá đắt tiền.”
Thím đẩy cửa mang điểm tâm vào, Qua Giai Hi nhanh chóng đem di động để sang một bên, ánh mắt bình tĩnh dừng trên sách vở.
”Giai Hi, cuốn sách này con lấy ở đâu ra thế?” Trong lúc vô tình thím trông thấy có một cuốn sách dày ở trên bàn, bước lại gần xem đó còn là sách nước ngoài, nhịn không được hỏi một câu.
Qua Giai Hi ngẩng đầu trả lời: “Là sách thầy Chung nhỏ cho con mượn.”
”Ồ, có phải là sách chuyên ngành của cậu không nhỉ?”
Qua Giai Hi gật đầu, nói với thím mình: “Con cảm thấy anh ấy rất giỏi.”
”Ừm có lẽ thế, dù sao cậu ấy là con trai của thầy Chung, nghe nói người vợ đã qua đời của thầy Chung cũng là tiến sĩ nghiên cứu khoa học, cả nhà bọn họ đều là người trí thức, sinh ra một đứa con trai ưu tú là điều tự nhiên.”
”Vợ thầy Chung đã mất?” Qua Giai Hi hỏi.
”Ừm, cho nên lúc con ở trước mặt thầy Chung nhỏ phải chú ý một chút, đừng có lỡ lời nhắc đến mà khiến cậu ấy đau lòng.” Thím cẩn thận nhắc nhở.
Qua Giai Hi hiểu điều này nên không nói thêm gì nữa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói tha thiết cầu xin của Đậu Đậu: “Mẹ ơi, cho con ra ngoài mua kem ốc quế nha?”
Thím xoay người đi ra ngoài phòng nói chuyện với con trai, sẵn tiện đóng cửa lại.
Hai mươi phút sau, cửa phòng lại được đẩy ra lần nữa, Đậu Đậu cầm hai cây kem đi vào, trong đó đem một phần cho chị mình.
”Chị cảm ơn, Đậu Đậu thật là ngoan.” Qua Giai Hi nhận lấy, rất nhanh ăn xong.
Đậu Đậu đứng sát bên cô, một bên chậm rãi ăn, một bên tò mò nhìn cuốn sách trong tay cô, vừa vặn cô mới mở ra xem, là cuốn sách nhập môn kiến trúc cổ mà hôm ấy Chung Ngôn Thanh cho cô mượn.
Bất chợt kem trong tay Đậu Đậu tan ra rơi xuống trang sách.
Qua Giai Hi sửng sốt, nhanh chóng rút khăn giấy lau chùi cẩn thận.
”Em xin lỗi.” Đậu Đậu áy náy nói.
”Không sao, lau một cái rồi đem ra ban công phơi là ổn ngay.” Qua Giai Hi không đành lòng trách cứ Đậu Đậu lúc nào cũng vâng lời.
Rất nhanh, Qua Giai Hi đem sách ra ban công phơi nắng, đợi gần tối mới ôm trở về phòng tiếp tục đọc, cô phát hiện những mô hình kiến trúc cổ trong sách đều rất đẹp, vì thế lấy bút chì phác họa lại trên giấy trắng, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ không ngừng vang lên, cô an tĩnh vẽ thật lâu.
Đảo mắt lại đến thứ bảy, Qua Giai Hi ngồi xe đến nhà Chung Ngôn Thanh, thuận tiện đem sách trả lại cho anh.
”Thật ngại quá, có một trang bị dính kem, bây giờ nó có vết bẩn.” Cô thẳng thắn thừa nhận lỗi.
”Không có gì đâu.” Anh nói.
”À đúng rồi, em thích mấy hình vẽ trong sách đó lắm, nhưng nội dungnói thật em càng xem càng thấy khó hiểu.” Cô mỉm cười chế giễu, “Xem ra em không thích hợp để học thứ này.”
”Em nên suy nghĩ kỹ.” Anh đem sách để sang một bên, mở đề bài đã chuẩn bị để hôm nay cho cô giải.
Cô nhìn mặt anh, thầm nghĩ ít nhiều gì anh cũng sẽ cảm thấy thất vọng, dù sao những lời cô nói mang nội dung ngành học của anh dễ khiến người ta buồn ngủ.
Nghĩ đến đó, chuông cửa đột nhiên vang lên, cô quay đầu nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.
Chung Ngôn Thanh đứng lên đi mở cửa.
”Trong nhà có người khác à?” Một chàng trai mảnh khảnh đi vào, cười nói, “Chung Ngôn Thanh, khó trách bây giờ thứ bảy nào cậu cũng bận, hóa ra kim ốc tàng kiều.”
Trên trán Qua Giai Hi xuất hiện ba vách hắc tuyến, yên lặng quay đầu lại, giả vờ như không nghe thấy gì cả.
”Em ấy đến học phụ đạo.” Chung Ngôn Thanh giải thích.
”Ồ, là học sinh của cha cậu? Cậu liền dạy thay?”
Chung Ngôn Thanh ngầm thừa nhận.
”Mình tới trả xe, cảm ơn nhe!” Chàng trai đem chìa khóa đặt lên bàn, cúi đầu nhìn thoáng Qua Giai Hi, cười nói: “Xem ra các cậu rất bận rộn, mình không quấy rầy đi trước đây.”
Chàng trai kia đi rồi, Qua Giai Hi gãi đầu một cái, gạt đi xấu hổ trong lòng ngẩng đầu hỏi Chung Ngôn Thanh đề bài hôm nay.
Cô yên lặng làm bài suốt bốn mươi phút, sau đó đưa cho anh kiểm tra.
Đợi sau khi anh đưa trả lại bài cho cô, cô mới phát hiện hôm nay xác suất làm đúng khá cao, trong lòng không khỏi có chút tự hào, tất cả đều dựa vào cách giải anh đã hướng dẫn.
Lúc cô cúi đầu so đáp án, anh đi vào nhà bếp, lấy một hộp bánh sandwich nhỏ đặt lên bàn.
”Cái này là?” Cô khó hiểu hỏi.
”Là chuẩn bị cho em, để em không phải đói đến ngất xỉu ở nhà anh.”
Cô chợt nghĩ mỗi lần đến thời gian này mình đều vô cùng đói thế mà anh cũng phát hiện được, mặc dù có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn mỉm cười nói một tiếng cảm ơn rồi lấy qua ăn từ từ.
”Phần còn lại em mang về đi, hạn sử dụng đến hai ngày, về để trong tủ lạnh sẽ không hư.”
”Anh không ăn hả?”
”Gần đây anh không có khẩu vị, nên ăn hơi ít.” Ánh mắt anh nhìn bao thuốc lá, sau đó chậm rãi dời đi.
”Có phải anh lo lắng bệnh tình của thầy giáo Chung không?” Qua Giai Hi hỏi.
”Ừm, sau khi ông ấy được cấp cứu thành công tính tình thay đổi thất thường, vẫn luôn ở trong tình trạng không ổn định, hơn nữa còn không chịu phối hợp điều trị, mỗi ngày đều cáu gắt.” Anh nói tới đây thế mà lại nở một nụ cười.
Qua Giai Hi hoài nghi bản thân mình nhìn lầm, cô chưa từng thấy anh cười, càng không nghĩ tới anh chỉ cần nhếch môi thôi cũng đủ rung động lòng người, giống như tia nắng mặt trời chiếu rọi mặt hồ tĩnh lặng, lóng lánh đến không rời mắt.
Đáng tiếc nụ cười của anh quá ngắn, rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt bình thường, hỏi cô có chỗ nào trong đề không hiểu hay không.
”Ở đây.” Cô nói.
Anh đến ngồi gần cô, suy nghĩ một hồi mới nói: “Cách giải của em quá rườm rà, ở đây nên dùng công thức bội giác sẽ ra ngay kết quả.”
Cô chần chừ một lúc rồi lắc đầu.
Anh cầm lấy bút trong tay cô, viết lại toàn bộ cách giải, cô vô cùng nghiêm túc quan sát, nhưng trong lúc vô tình, ánh mắt dịch chuyển từ phương trình đến ngón tay của anh, nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của anh.
”Hiểu chưa?” Anh hỏi.
”Vâng hiểu rồi.” Cô vừa lấy lại tinh thần trả lời.
Ba tiết học kết thúc, Chung Ngôn Thanh cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài, anh vẫn như mọi lần đến bệnh viện thăm cha mình.
”Em có thể đi cùng với anh không?” Qua Giai Hi đột nhiên hỏi.
Anh khá bất ngờ khi nghe cô hỏi, nói cho cùng bọn họ không thân quen lắm, cô không nhất thiết...phải đến bệnh viện thăm.
”Thật ra chú em rất quan tâm bệnh tình thầy Chung, mấy ngày nay chú muốn đến thăm nhưng sợ gây thêm phiền phức cho anh, em muốn thay chú đến thăm thầy Chung, xem như giải quyết một cọc tâm sự, vả lại trước đây thầy Chung có gọi điện thoại đến khích lệ em, nói thế nào em cũng nên đi thăm thầy ấy.”
Anh suy nghĩ một hồi, gật đầu đồng ý với cô, trong nháy mắt cô thấy an tâm rất nhiều.
Chung Ngôn Thanh lái xe đưa Qua Giai Hi đến bệnh viện, dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, bầu không khí có chút quái dị, Qua Giai Hi nhận ra một điều, ngoại trừ học phụ đạo, bọn họ không có chủ đề nào khác để nói.
Chung Thanh Phương nằm ở khoa ngoại, không khéo là khi Qua Giai Hi và Chung Ngôn Thanh đến ông đang ngủ, y tá nói đêm qua ông khó ngủ, bây giờ phải ngủ bù lại, đừng đi vào quấy rầy tránh làm ông thức dậy.
Vì vậy, Qua Giai Hi đành phải đứng nhìn bệnh nhân nằm ngủ từ cửa kính trong suốt, phát hiện ông gầy hẳn đi, đặc biệt là cánh tay đặt trên bụng, gầy gò nhỏ xíu như tay trẻ con, khiến người ta không khỏi đau lòng.
Cô lẳng lặng nhìn một hồi, mãi cho đến khi Chung Ngôn Thanh nói: “Anh đưa em về.”
Cô xoay người, nhìn anh nói: “Hy vọng thầy Chung có thể ngủ một giấc ngon lành.”
Bởi vì thang máy bệnh viện có quá nhiều người, không khí lại ngột ngạt nên bọn họ đổi lại đi thang bộ, trên đường đi anh ho khan hai tiếng, tiếng khàn khàn ở giữa hành lang yên tĩnh càng thêm rõ ràng, đột nhiên cô muốn nói anh đừng hút thuốc nhiều quá, nhưng lời nói vừa đến môi liền dừng lại, bởi vì cô không có tư cách yêu cầu anh phải thay đổi thói quen cuộc sống.
Đến lối ra tầng một, cô vẫn còn đi phía sau anh, không nghĩ tới, ánh mắt dưới ngọn đèn liền nhìn thấy một vũng máu tươi loan lỗ trên nền gạch men, màu sắc không rõ rệt lắm, nhưng mùi vị tanh nồng đã chứng tỏ đó là máu người.
Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, cảm giác có chút khó chịu.
Anh xoay người che trước mặt cô, để cô không nhìn thấy mấy nhân viên y tá vội vãng đẩy băng ca đi ngang qua.
Nhưng cô vẫn nhìn thấy cái đầu bị nghiêng một bên của bệnh nhân từ khe hở, trái tim nhảy dựng, sau đó đột nhiên choáng váng, một giây sau con mắt đã bị một bàn tay chắn lại.
Anh che mắt cô, lòng bàn tay ấm áp đè lên mí mắt của cô, trong vài giây ngắn ngủi đã giúp cô tách khỏi thế giới hiện thực.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, bụi bặm trên người lặng lẽ rơi xuống đất.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tiếng ồn ào dần dần đi xa, mùi máu nơi chóp mũi đã nhạt đi phần nào thay vào đó là mùi lòng bàn tay của anh, mùi xà phòng dễ chịu, có chút mát lạnh, khiến cô nhớ tới mùi bột giặt trước đây mẹ cô hay dùng.
”Được rồi, bây giờ không có ai nữa.”
Anh buông tay kia ra, sau đó nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay cô, dẫn cô đi qua vũng máu kia.
Đợi cho đến khi đến phòng cấp cứu tầng một, bọn họ mới thấy lại ánh mặt trời, nắng chiều bao phủ lên bãi đỗ xe một màu vàng kim, hết thảy đều bình thường nhưng cô lại cảm thấy rất thiết thực.
Cô kinh ngạc nhìn anh, anh cũng vừa vặn cúi đầu nghiên cứu sắc mặt của cô.
”Mặt của em vẫn còn tái nhợt, là vì vũng máu khi nãy hả?”
”Em cũng không phải thấy máu là choáng, nhưng vừa rồi nhìn vũng máu kia em tự nhiên thấy khó chịu.” Cô nói.
”Có lẽ bị giật mình.” Anh khom người, khoảng cách rất gần nhìn con ngươi của cô, phát hiện tất cả đều bình thường, sau khi suy nghĩ liền nói với cô, “Anh dẫn em đi uống một chén trà nóng.”
Đối diện bệnh viện có một quán cà phê, Qua Giai Hi ngồi xuống nghỉ ngơi, Chung Ngôn Thanh nhanh chóng đem hai chén trà nóng cùng một phần điểm tâm đến, tất cả bày trước mặt cô, thuận tiện để vài đồng tiền xu bên cạnh.
Qua Giai Hi uống một ngụm trà, chua chua ngọt ngọt, giống như vị chanh, lại liếc mắt nhìn điểm tâm anh mua, là bánh bích quy hình con gấu, thích thú cầm lấy một miếng để trước mặt nhìn.
”Chỉ còn có loại này.” Chung Ngôn Thanh nói, “Em là trẻ con, có thể ăn.”
Trẻ con? Sau khi Qua Giai Hi phản ứng liền nở nụ cười, hỏi anh: “Anh không nghĩ em quá tuổi làm nhi đồng à?”
Anh chỉ chỉ đồ trang trí bằng thú nhồi bông treo trên túi xách của cô, hỏi ngược lại: “Không phải trẻ con, vậy em treo cái này làm chi?”
Qua Giai Hi nghẹn lời, nhất thời không biết mượn cớ gì cãi lại, cúi đầu uống trà, nếm thử một miếng bánh bích quy, đợi sau khi tâm trạng khôi phục lại mới mở miệng nói tiếp: “Em rất khâm phục những người làm việc ở bệnh viện, mỗi ngày dũng cảm đối mặt với miệng vết thương đầm đìa máu, cho nên mỗi lần đến bệnh viện em đều nghĩ hay là sau này mình cũng học y, như thế sẽ có rất nhiều người sùng bái mình.”
”Được người khác sùng bái rất quan trọng sao?” Anh đưa mắt nhìn cô.
”Ừm, không đúng hả?”
Trong suy nghĩ của cô, thành công chính là thi đậu đại học, sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc ổn định, cống hiến khả năng của mình, được mọi người tôn trọng và yêu mến.
”Làm điều mình thích không phải tốt hơn à?” Anh hỏi cô, “Bình thường em thích làm gì?”
”Em thích xem phim hoạt hình và phim điện ảnh, hơn nữa còn thích lên mạng xem những đoạn hậu trường trong quá trình sản xuất phim.”
”Em có thể tự mình tìm công việc bản thân cảm thấy hứng thú.”
Giọng nói anh rất tự nhiên, cũng không phải đùa giỡn, điều này khiến cô có chút bất ngờ, bởi vì từ nhỏ đến lớn, không ai hỏi cô thích làm gì, chớ đừng nói chi là đưa ra ý kiến về nghề nghiệp tương lai của cô với sở thích của bản thân, cha mẹ cô hy vọng cô có thể chọn một ngành nghề mang tính chuyên nghiệp, chú thím nói hay là thử học báo chí, dần dà trong tiềm thức của cô việc lựa chọn chỉ quanh quẩn ở trong phạm vi này.
Cô yên lặng một lúc hỏi anh: “Đúng rồi, vì sao năm đó anh lại chọn kiến trúc?”
”Chuyện lâu rồi, để anh suy nghĩ xem.” Ngón tay anh nhẹ nhàng đặt trên tiền xu.
Cô vểnh tai chờ đợi anh nhớ lại.
Một lát sau, Chung Ngôn Thanh nói: “Lúc còn nhỏ anh ở quê với bà nội, gần đó có một khu rừng, trên mặt đất có rất nhiều cây khô, những lúc rảnh rỗi anh thường đến đó để nhặt củi, rồi phát hiện mình rất thích mùi gỗ, nên gom một đống về để trong phòng. Một thời gian sau, nhà bà nội sửa lại, những người thợ mộc đến làm việc rất trẻ tuổi, bọn họ đối với công việc hết sức tập trung, cách làm việc đó lây nhiễm đến anh khiến anh nghĩ công việc họ làm rất thú vị, anh cũng muốn làm. Vì vậy anh chạy đến hiệu sách trong thôn mua một quyển sách dạy xây nhà, đáng tiếc không có, đành phải mua một quyển album anh vẽ kiến trúc về nhà xem, không nghĩ tới vừa xem anh đã say mê.”
Đây là lần đầu tiên Qua Giai Hi nghe Chung Ngôn Thanh nói nhiều như vậy, đợi sau khi anh nói xong, cô vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, thầm nghĩ muốn nghe anh kể nhiều hơn, theo ý cô, anh kể về cuộc sống của mình rất có sức thuyết phục, cũng thật hấp dẫn, quan trọng hơn nữa giọng nói của anh vô cùng êm tai.
Anh không nói gì nữa, cúi đầu sờ soạng hai đồng tiền xu kia, đem đồng xu thứ nhất dựng đứng ở mép bàn, để đồng xu thứ hai phía trên đồng xu thứ nhất, thế nhưng lại chẳng hề ngã xuống.
Cô chăm chú nhìn một màn này, cảm thấy bàn tay của anh thật thần kỳ.