Thúc ngựa chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng tới Hàng Châu, tìm được Ngọc Tiêu uyển.
Cùng là tiểu quan quán, thế nhưng Ngọc Tiêu uyển dùng sắc đỏ chủ đạo để trang trí ngoài sảnh.
Cửa chính phía nam trải thảm đỏ tươi, dẫn lối vào phòng ngủ.
Mà hai bên bày các bình hoa Cánh Đức, phía trên là những bức họa mỹ nhân.
Nhìn sang bên cạnh lại thấy một loạt bình phong, ngồi sau đó là các tiểu quan của Ngọc Tiêu uyển, mỗi tháng lại đổi một người, vô cùng mới mẻ.
Mà ở các phòng đối diện, là một hòn non bộ không lớn không nhỏ, hai bên hồ nước bao quanh hòn non bộ là những cây cột sơn đỏ, khắc câu thơ:
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng tiện thắng khước nhân gian vô sổ.
Câu này lấy trong [Thước kiều tiên], kể chuyện Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau đêm thất tịch, mỗi năm chỉ có một lần, là một hồi bi kịch tình yêu vĩnh hằng.
Chỉ là câu này lại đặt ở tiểu quan quán, lại thấy chút tư vị khác, khiến cho khách khứa cùng các tiểu quan như lạc vào chốn thần tiên trong men rượu, quên hết yêu hận tình thù, sinh ly tử biệt, toàn bộ đều biến mất.
Đồng Vũ Thu tới Ngọc Tiêu uyển cũng là lúc hoàng hôn.
Trời chưa tối hẳn, quán chưa mở cửa, những chiếc lồng đèn đỏ thẫm chưa thắp sáng, chỉ thấy một mảnh lạnh lùng.
Một hạ nhân đến trước mặt Đồng Vũ Thu nói “Vị này, chúng ta còn chưa thắp đèn mở cửa, gia nên đi đâu đó rồi quay lại thì hơn.”
“Ta đến tìm người” Đồng Vũ Thu hướng mắt vào phía trong tìm kiếm.
“Gia, ngài tìm ai? Tiểu nhân đi gọi giúp ngài.” Hạ nhân kia tưởng hắn là khách quan nào đó tới vì mê luyến tiểu quan, càng ra vẻ săn đón.
“Ta tìm lão bản của các ngươi” Đồng Vũ Thu nghiêm mặt nói “Y ở phòng nào?”
“Tìm lão bản?” Hạ nhân bị dọa sửng sốt một lúc, nói “Ta đi gọi cho ngài, ngài cứ chờ ở đây, uống một ngụm trà đã.”
Sau đó, hắn nghe một tiếng gọi không nặng không nhẹ: “Thiếu gia”
Đồng Vũ Thu ngẩng đầu nhìn lên, là Cách Dao.
Cách Dao vẫy tay với Đồng Vũ Thu, nói “Thiếu gia, đi lên đây, chúng ta vào phòng nói chuyện.”
Đồng Vũ Thu lên lầu, theo Cách Dao đến sương phòng.
Vào phòng, Cách Dao đóng cửa lại, rót trà cho Đồng Vũ Thu, hỏi “Thiếu gia mấy năm nay thế nào?”
“Vẫn khỏe” Đồng Vũ Thu nhìn chung quanh, hỏi “Các ngươi thì sao?”
“Cũng vậy, Ngọc Tiêu uyển cũng làm ăn được.” Cách Dao ngồi xuống, chống cằm nhìn Đồng Vũ Thu.
“Cách nhi, ngươi đã thay đổi không ít” Đồng Vũ Thu nhìn những thay đổi của Cách Dao, có chút cảm khái “Năm đó ngươi mặc dù không phải là nhỏ gầy, nhưng thân thể có vẻ yếu ớt, hiện tại rắn chắc hơn không ít”
“Thiếu gia, con người luôn thay đổi ” Cách Dao nhớ về năm đó, cuộc sống ngập trong ca múa, khoe khoang tư sắc dạo chơi trong vườn, vừa lúc Đồng Vũ Thu chuộc y, cho nên y không bị ai chà đạp “Hiện tại nhìn những đứa nhỏ ở đây, lại nhớ đến bản thân năm đó, thật giống nhau. May mà năm đó có thiếu gia”
Đồng Vũ Thu cười nói “Đúng vậy, chúng ta đều đã già rồi.”
“Sao lại là già đi, là càng chín chắn hơn mới đúng” Cách Dao cười nói “Thiếu gia, ngài đã làm cha rồi, nhưng tại sao chẳng già đi chút nào? Vẫn tuấn tú hệt như năm đó, khiến biết bao cô nương mê mệt.”
“Đừng nói nữa, đều là chuyện quá khứ rồi, nói ra lại khiến người ta chê cười” Đồng Vũ Thu hạ chén trà, do dự một lát nói “A Trần đâu? Ta tới tìm y.”
“Tìm y làm cái gì?” Cách Dao gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, hỏi
“Có chuyện muốn hỏi y. Cách nhi, A Trần chính là Liễu Tinh Thần” Thanh âm Đồng Vũ Thu có chút khẩn trương.
“Ta biết” Cách Dao dừng ngón tay, sờ sờ từng khớp xương trên bàn tay mình.
“Ngươi biết?”
“Đã biết từ lâu” Cách Dao thở dài “Năm đó, ta và y cùng bị bắt cóc, nhớ kỹ lại, còn bị nhốt cùng nhau mấy ngày”
“Vì cái gì không nói cho ta biết?”
“Y lựa chọn không nói, ta sao có thể thay y làm chủ?” Cách Dao nói “Ta tôn trọng lựa chọn của A Trần”
“Thiếu gia, ta chỉ là không rõ, vì cái gì ngay cả ta cũng nhận ra y, mà ngươi lại không nhận ra?” Cách Dao nheo mắt nhìn Đồng Vũ Thu, lại nói “Nếu ta là y, ta cũng sẽ không nói thật, ngay cả người mình yêu nhất cũng không nhận ra mình, nào có ai dám nhảy ra mà nói, một nam xướng lại chính là bảo bối của người kia? Dù ẩn sau lớp da, trái tim vẫn mỏng manh lắm chứ, có thể nào không đau?”
“Ta…” Đồng Vũ Thu suy nghĩ nửa ngày, lại không biết nên giải thích ra sao.
“Thiếu gia, những năm gần đây, ngài đến tột cùng là đang trốn tránh cái gì? Thật sự không nhận ra y? Ta không tin, y lại càng không tin.”
“Ta cũng không biết” Đồng Vũ Thu lộ vẻ sầu thảm nói “Ta chỉ nhớ rõ Liễu Tinh Thần năm mười lăm tuổi, ở trong trí nhớ của ta, Liễu Tinh Thần sẽ luôn làm nũng kêu đau, sẽ phát giận mà đánh vào lồng ngực ta, không phải người lúc nào cũng nhu thuận gật đầu, cũng không phải một người rõ ràng đau đến chết còn uyển chuyển hầu hạ!”
“Thiếu gia, ngươi chỉ yêu Liễu Tinh Thần trong trí nhớ của ngươi, cho nên ngươi cố ý khiến mình không nhận ra y, trốn tránh sự thật, thậm chí tìm một thế thân cho A Thần”
“Chẳng lẽ ta thật sự không yêu y?” Đồng Vũ Thu đỏ mắt nhìn Cách Dao “Nếu không yêu, ta vì cái gì lại đau như vậy? Khi có người nói cho ta biết Trần Tuyệt chính là Liễu Tinh Thần, một khắc ấy vì cái gì ta đã hận không thể chết đi?”
“Cách Dao, ta biết mình hồ đồ, Trần Tuyệt đến tột cùng vì cái gì có thể tác động những hỉ nộ ái ố của ta? Lại vì cái gì khi Trần Tuyệt cười ta liền vui vẻ, khi y khóc ta liền vô thố, lần tặng y cho Tất lão gia ta đã hối hận suốt ba năm, rồi lúc đón y về, ta mới cảm thấy dần kiên định! Nhìn y bị Vương thiếu gia làm nhục, ta không dám nhìn y nữa, ta không dám nhìn những vết máu trên cơ thể y, ta liều mạng trốn tránh, chỉ cần nhắm mắt là những hình ảnh này lại hiện ra! Ta nói với chính mình, không quan hệ, người kia là Trần Tuyệt, không phải A Thần của ta, cho nên đừng lo, ta sẽ không vì vậy mà phát điên! Ta một lần lại một lần an ủi chính mình, một lần lại một lần vẽ lại bóng dáng Liễu Tinh Thần trong trí nhớ, nhưng lại vẽ không ra, bởi vì ta đã quên khuôn mặt ấy, ta đã quên khuôn mặt Liễu Tinh Thần!”
Đồng Vũ Thu vò đầu bứt tai “Ta không hy vọng y là Liễu Tinh Thần! Ngươi nói xem, ta sao dám nghĩ người ấy lại là đầu bài của Tần Nguyệt lâu? Ngươi nói xem, ta sao có thể chấp nhận chuyện người ấy đã bị nhiều nam nhân chà đạp? Ngươi nói xem, ta làm cách nào để chấp nhận chuyện chính ta đã đẩy y cho kẻ khác? Ngươi nói xem, ta sao có thể chấp nhận chuyện khi y bị cường bạo, ta lại không ở đó? Ta sẽ hận không thể xé rách tên súc sinh kia mà nuốt xương uống máu, ta sẽ đau lòng đến điên cuồng oán thán nếu không thể tìm được người ấy sớm hơn! Nhưng nếu người ấy là Trần Tuyệt, cái gì ta cũng có thể chấp nhận! Ta có thể đau lòng vì y, sủng y, ta có thể giữ y lại bên mình, ta có thể không quan tâm đến bất cứ cái gì khác, y là thiếp của ta, rồi ta sẽ thanh thản mà giữ y cả đời, chỉ cần biết rằng y còn ở bên ta là đủ lắm rồi!”
“Thiếu gia, tại sao các ngươi phải tra tấn nhau như vậy?” Cách Dao tiến lên ôm lấy Đồng Vũ Thu đang lâm vào điên cuồng.
“Cách Dao, ngươi nói cho ta biết, ta yêu y sao? Ta thật sự yêu y sao? Chính ta cũng không biết rõ, ta căn bản không muốn làm rõ. ”
Đồng Vũ Thu nắm lấy bả vai Cách Dao, không ngừng lay động“Ngươi nói cho ta biết, có phải ta không yêu y? Có phải ta vốn chưa bao giờ yêu y?”
“Thiếu gia, ngươi yêu Liễu Tinh Thần trong trí nhớ của ngươi, ngươi cũng yêu Trần Tuyệt! Yêu hay không yêu, chính ngươi là người hiểu nhất! Chỉ sợ dù y không phải Liễu Tinh Thần, ngươi cũng không quên được y, không phải sao?”
“Là như thế này sao? Ta yêu Liễu Tinh Thần, ta cũng yêu Trần Tuyệt? Là như thế này sao?”
Đồng Vũ Thu như ngộ ra tất cả, đôi mắt trở nên sáng ngời “Cách Dao, đưa ta đi gặp y, ta muốn dẫn y trở về!”
Cách Dao kinh ngạc nhìn Đồng Vũ Thu, gật đầu nói “Được, ta đưa ngươi đi gặp y”
Ra khỏi Ngọc Tiêu uyển, hòa vào dòng người trên phố, hai người đi một lát, rồi dừng ở cửa nhà cũ của Đồng phủ ở Hàng Châu.
Nhà cũ hoang phế dần theo năm tháng, nhưng bởi vì phần mộ tổ tiên vẫn ở hậu viện dưới chân núi, cho nên không bán chỗ này, mà để làm phần mộ gia tộc.
Cách Dao đưa Đồng Vũ Thu tới hậu viện dưới chân núi, chỉ một ngôi mộ nho nhỏ nói “Y ở kia”
Đồng Vũ Thu đi lên phía trước, ngồi xổm xuống nhìn bia mộ, nâng tay vuốt ve hàng văn tự trên đó, tựa như từng nét chữ là từng mũi dao khắc sâu vào lòng hắn.
Đồng Vũ Thu thê Liễu Tinh Thần chi mộ (Liễu Tinh Thần – thê tử Đồng Vũ Thu chi mộ)