“Hải, anh có biết làm sao để tìm Tộc trưởng Tộc yêu tinh không?” Hàn Ly trầm tư một lát hỏi, dù sao Thanh Âm Hải Dương so với bọn họ quen thuộc nơi này hơn nhiều.
“Có biết, các em tìm ông ấy làm gì?” Nghi hoặc nhìn Hàn Ly, Hải có chút không rõ.
“Ừm, là thế này, bọn em hiện tại đang làm dở một cái nhiệm vụ, phải tìm ra Tộc trưởng Tộc yêu tinh, lấy được nhánh cây mạn đằng mà Nữ thần Nguyệt quế đã đưa cho ông ta.” Tri Hỏa giải thích.
“Nhành mạn đằng?” Hải có vẻ rất kinh ngạc.
“Đúng vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Các em không cần tìm nữa.”
Nhìn mọi người thần tình dấu chấm hỏi, Hải cười cười lấy từ ba lô một nhành cây đằng lá mọc sum suê, “Đây có phải thứ bọn em muốn tìm? “
Nghi hoặc cầm lấy nhánh cây trên tay Hải, Tri Hỏa vừa mới chạm vào, chợt nghe hệ thống thông báo:
Chúc mừng người chơi Tri Hỏa Ám Diễm lấy được nhánh cây mạn đằng.
“Thật tốt quá, tốt quá rồi!”
Nhiệm vụ vất vả cố gắng mãi tới tận bây giờ, lấy được nhành mạn đằng thì xem như gánh nặng đã được gỡ bỏ, tất cả mọi người cao hứng kêu lớn.
“Anh sao mà có được nó?” Bắc Hoàng Minh thuận miệng hỏi, có chút ngạc nhiên.
“Chính là trả lời Tộc trưởng Tộc yêu tinh mấy câu hỏi thôi.” Cười tủm tỉm, Hải kể lại với giọng điệu lơ đãng, mọi người cũng không để ý đến nữa.
Ở trong ba lô nhổm người dậy, Đóa Miêu Miêu không khỏi giật mình. Nó biết Tộc trưởng Tộc yêu tinh đã ra đề thì câu khỏi là phi thường khó lại kỳ quặc, không nghĩ tới vậy mà sẽ có người trả lời được. Xem ra trong đội này số lượng người thông minh thật đúng là không ít chút nào.
Sự tình dường như ngày càng thú vị.
Đóa Miêu Miêu giật giật thân mình, tiếp tục gục xuống ngủ.
“Được rồi, chúng ta cuối cùng có thể lên đường quay về trung ương đại lục.”
“Ừ.”
Nhìn đồng đội phía sau vẻ mặt sáng lạn tươi cười, trong mắt Bắc Hoàng Minh cũng dâng lên tiếu ý nhàn nhạt.
Tới thời điểm trước kia chỉ có hắn cùng Tri Hỏa hai người bọn họ, khi trở về có đến người, hơn nữa cảm giác tất cả mọi người làm bạn bè rất đáng tin cậy. Xem ra chơi trò chơi này cũng không hề vô nghĩa chút nào.
–
Lúc xuống khỏi thuyền, sắc mặt Hàn Ly tuy rằng có chút tái nhợt, nhưng đã không bị ói nữa. Đây đều là công của Hải, anh là Nhạc công, kỹ năng lợi hại hạng nhất chính là làm cho người khác lâm vào mê man, do đó liền vô cùng hữu ích đối với Hàn Ly say tàu nghiêm trọng. Y vừa lên thuyền, đã kêu Hải chuốc mê chính mình, nên giờ đây mới bình an vô sự lên đường quay về đại lục.
“Mọi người muốn hay không nghỉ ngơi một lúc, đi dạo quanh đây? Mảng rìa Đông này là nơi duy nhất có thể giao du với bốn đảo phụ, cho nên thương nhân khắp xứ đều đổ về đây buôn bán nha. Sẽ có rất nhiều thứ hay ho.” Nói đến shopping, thân là con gái nên Lưu Ly chính là nắm rõ đến từng chi tiết.
“Được rồi.” Nhìn Lưu Ly vẻ mặt chờ mong, các nam đồng chí ở đây chỉ còn cách đồng ý.
“Tôi định qua cửa hàng đạo cụ một lát, chút nữa tìm mọi người sau.” Bắc Hoàng Minh đột nhiên nói.
“Ừm, được.” Gật gật đầu, cả đám liền tách ra mà đi.
–
Lại đi vào cửa hàng đạo cụ phía Đông, Bắc Hoàng Minh bắt đầu kiếm tìm bóng dáng ông lão lần trước gặp qua.
“Ha hả, người trẻ tuổi, cậu là đang tìm ta sao?” Đột nhiên, một thanh âm già nua vang lên phía sau Bắc Hoàng Minh.
“Đúng vậy, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ông giao cho.” Hơi giật mình, nhưng khi Bắc Hoàng Minh xoay người đối mặt ông thì đã khôi phục bình tĩnh.
Kinh ngạc nhìn Bắc Hoàng Minh từ ba lô lấy ra quả dành dành nhỏ bé, ông già không nghĩ tới chàng trai này thế nhưng thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nguyên bản ông nghĩ nhiệm vụ này trong một thời gian ngắn sẽ không ai làm xong, không ngờ trò chơi vừa bắt đầu không bao lâu đã được giải quyết.
“Xem ra, đây là ý trời a, ha hả, chàng trai, cái nhẫn này là của cậu.” Mở ra cửa thủy tinh, ông ta lấy ra cái nhẫn phát sáng màu xanh thẳm kia.
Đem nhẫn đeo nơi ngón tay, Bắc Hoàng Minh cũng không thấy có gì khác biệt, hơi nghi hoặc nhìn ông lão.
“Tác dụng của nó cậu phải tự khám phá, ta tin tưởng cậu nhất định có thể tìm được lời giải.” Mang vẻ tươi cười thần bí, ông cũng không giúp Bắc Hoàng Minh giải đáp nghi hoặc.
Gật gật đầu, Bắc Hoàng Minh cũng không dò hỏi thêm, đem quả dành dành trao cho ông, chuẩn bị rời đi, cũng không nghĩ tới ông lão chẳng hề đưa tay ra nhận.
“Quả dành dành này chỉ là vật làm chứng thôi, cũng không cần giao lại cho ta. Cậu hãy cất kỹ, ta tin rằng sớm hay muộn có một ngày cậu sẽ dùng tới nó.”
“Cám ơn.”
“Đúng rồi, chàng trai, ta sẽ cho cậu biết một việc. Cậu đi Thiên Sơn tìm được hồ Thiên Sơn Tuyết Liên, đem quả dành dành ngâm trong hồ nước ba ngày ba đêm, sẽ có chuyện thú vị phát sinh nha.”
“Tôi hiểu rồi, cám ơn ông đã nói cho tôi biết.”
Nhìn thân ảnh Bắc Hoàng Minh đi xa, ông lão nở nụ cười.
Thật là một đứa nhỏ thú vị, có lẽ hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ BOSS của trò chơi này đi. Làm cho người ta hảo chờ mong a.