Kiều Thạc nhìn thầy xoa xoa mi tâm, thật sự không nỡ quấy rầy.
Cậu bước lên muôn giúp thầy đóng cửa lại nhưng chợt nghe tiếng gọi:
“Tiểu Thạc!”
Kiều Thạc run bật người, rón rén bước vào, cứ thế lẳng lặng đứng bên cạnh thầy, cảm nhận từng nhịp thở yếu ớt.
Cậu như cảm nhận được chính đoạn quá khứ mà thầy không hề muốn để người khác biết đang đâm thẳng vào chính thần kinh của mình.
Quý Hàng quét đầu lưỡi qua bờ môi khô khốc, không nói thêm lời nào.
Đây là thư phòng của An Ký Viễn thư phòng, Kiều Thạc nhìn quanh một vòng, cầm ly thủy tinh trên bàn ra cửa rót một ít nước âm, khi cậu trở vào thầy đã ngồi ở sô pha.
Uống một hơi cạn sạch, gương mặt Quý Hàng khôi phục chút sinh khí, rủ ánh mắt, tay như siết chặt cái ly trống rỗng.
Ngay cả Kiều Thạc cũng có thể nhìn thấu tâm tư của mình nhưng tại sao bản thân mình lại không cảm nhận được chút ưu tư nào.
“Lời Tiểu Viễn nói đều là sự thật, em không có nghe lầm.”- Quý Hàng rất bình tĩnh nói.
Kiều Thạc ừ nhẹ một tiếng, bày tỏ mình đang nghe.
Quý Hàng hít sâu một hơi, vẫn chưa mở miệng được.
Anh lại hít sâu lần nữa, lời đến bên miệng vẫn chưa thể thốt ra.
Quý Hàng tự cười giễu chính mình, chờ khoảng vài phút mới chậm rãi nói tiếp:
“Trước năm tuổi, thầy vẫn luôn cho rằng do mẹ sinh khó, sức khỏe suy yếu nên không may qua đời.”
Quý Hàng mở to mắt, thứ ánh sáng vừa chợt lóe lên trong nháy vụt tắt.
“Năm tuổi, bác sĩ đỡ đẻ Tiểu Viễn năm ấy từ nước ngoài trở về thầy mới biết được toàn bộ sự thật. Ba thầy vì che giấu việc làm sai trái của bản thân, vì công danh, địa vị trong giới y học mà đem thời gian khâm liệm mẹ thầy kéo dài một tháng, mẹ thầy thật sự đã mất ngay sau khi sinh Tiểu Viễn. Thân là con trai trưởng của danh y thế gia, trước khi đưa mẹ thầy vào phòng sanh, ông ta đã níu tay bác sĩ nói rằng nhất định phải bảo vệ mạng sống cho đứa bé.”
Thầy một lần nữa nhìn cậu thật lâu. Thời khắc này, người trước mắt không phải là thầy của cậu, không phải là người cầm roi nghiêm khắc dạy dỗ cậu mà chính là người xem cậu như một người bạn, thổ lộ cõi lòng sâu kín, tìm kiếm một sự an ủi.
Quý Hàng cười nhạt nói: “Bởi vì, Tiểu Viễn là hy vọng duy nhất của ba. Mà thầy chẳng qua chỉ là một đứa trẻ vừa sinh ra đã là một con ma bệnh vô tích sự.”
——————–
“Tiểu Viễn, ngày mai nhớ gọi anh thức dậy được không? Nhất định phải nhớ gọi anh, phải đánh thức anh dậy nha.”
Thanh âm yếu ớt phát ra từ một bé trai gương mặt nhăn nhó, một tay bấu chặt vào ngực trái, một tay nắm chặt bàn tay của đứa em trai nhỏ.
“Tại sao vậy?”
Bé trai nét mặt đầy nghi hoặc nhìn anh mình nằm trên giường, há miệng thở dốc, ánh mắt mơ màng.
“Anh sợ khi ngủ một mình, ngày mai sẽ không thể tự thức dậy được.”
Khi còn nhỏ, Quý Hàng còn nghe không hiểu cái gì vách ngăn có lỗ hở, luồng không khí lưu thông làm máu hòa trộn, tăng áp phổi… Quý Hàng chỉ biết là tim mình không tốt, không thể chạy giỡn nô đùa với các bạn cùng lớp rồi dần dần bị cô lập, không còn ai muốn kết bạn với mình.
Vì vậy, Quý Hàng thật tâm cố gắng làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, khôn khéo hiểu chuyện, đem mọi quyền lợi nghịch ngợm, thích gây chuyện đều nhường cho em trai.
Ba nói phẫu thuật xong sẽ không sao nữa, Quý Hàng thật sự nghe lời, mỗi ngày cố gắng ăn đầy đủ ba bữa cơm cùng hàng chục loại thuốc khác nhau. Nhưng tim vẫn đau, đi bộ quá nhanh sẽ đau, nổi giận quá mức sẽ đau, thỉnh thoảng ngay cả ăn quá no cũng đau, đau đến cậu thật sự rất sợ một khi nhắm mắt ngủ rồi sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Cho đến sau này xảy ra chuyện, Quý Hàng mới rốt cục hiểu được bản thân từ lúc chào đời liền đã định sẵn số mệnh. Ba không yêu thích mình, ba nóng lòng cầu đứa con tiếp theo mới dẫn đến quyết định sai lầm khi ấy.
Kiều Thạc hít sâu một hơi, lồng ngực như có tảng đá lớn đè nặng.
Quý Hàng khẽ cười, giọng nói khinh bạc mà giễu cợt: “Bây giờ ngay trong phim còn biết diễn nên tuân theo lời khuyên chuyên môn của bác sĩ, ông ta cũng là thầy thuốc vì sao không hiểu?”- Thanh âm của thầy chợt kích động hơn.
“Tây y hay Trung y, nơi nào cho phép bác sĩ sẽ để mặc thân nhân lựa chọn? Ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện lưỡng toàn, ông ta vì tham vọng của chính mình lựa chọn đưa mẹ thầy vào con đường chết. Ông ta là kẻ giết người.”
“Thầy!”- Kiều Thạc lần đầu tiên nhìn thấy thầy bị mất khống chế đến vậy, cậu cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào mới đúng. Vết sẹo ngay ngực trái của thầy cậu đã từng thấy qua, mỗi khi giao mùa tim đều sẽ quặn đau, cậu cũng từng đưa thuốc giúp thầy nhưng sau đó cùng là đứng trơ mắt nhìn thầy bị cơn đau dày vò, không thể nói thêm lời nào.
Thật may, Quý Hàng vẫn còn lý trí, hoặc nói đúng hơn là ép bản thân còn lý trí, mỉm cười nói:
“Làm sao, bị bộ mặt xấu xa này của thầy mình dọa đi, bây giờ nếu muốn cắt đứt quan hệ vẫn còn kịp.”
Kiều Thạc cũng cười hùa theo nói: “Thầy, bán manh đáng xấu hổ, cậy mạnh có tội a.”
Quý Hàng trừng mắt với Kiều Thạc, không nói thêm, dần nhắm lại hai mắt.
Kiều Thạc vẫn luôn biết, có những thứ luôn bị chôn sâu dưới tận đáy lòng, không phải cố ý phải giấu giếm, mà là ngay cả khi nói ra khỏi miệng, cũng đã tổn thương rồi.
Kiều Thạc lẳng lặng bước ra khỏi thư phòng, không trở về thư phòng của thầy mà dựa vào sự nhạy cảm với không gian, đi đến khúc quanh bên ngoài, quả nhiên liền thấy bóng lưng ưu tư không cam lòng ngồi tựa vào lan can.
Kiều Thạc bước đến, chưa kịp mở miệng đã bị cắt ngang.
“Anh chớ có khuyên tôi.”
Kiều Thạc cười khẽ, chống tay leo lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Lại tiếp tục giả bộ.”
“Giả bộ cái gì? Tôi không có giả bộ!”- An Ký Viễn nghiêng đầu qua không phục.
Kiều Thạc mắt hướng về bầu trời rộng lớn nói:
“Giả bộ như không thích anh cậu quản cậu.”
An Ký Viễn cắn môi, quay đầu nói lớn: “Không có.”
Kiều Thạc bật cười: “Chiêu này quả thật có tác dụng a, chọc anh cậu nổi giận rồi.”
An Ký Viễn ngẩn ra.
Dù sao tương lai còn dài, Kiều Thạc biết có chừng mực.
Từ trong túi quần móc ra một cái usb
“Đây là cái gì?”
Kiều Thạc nhìn cậu nhóc giải thích: “Tư liệu tóm tắt về những chẩn đoán thường gặp trong Ngoại thần kinh, cầm xem trước.”
An Ký Viễn liếc nhìn, mạnh miệng nói: “Tôi không cần.”
Kiều Thạc cười cười nói: “Ở nhà, anh cậu có thể dung túng cậu, đến bệnh viện làm không tốt thì chờ bị đòn đi.”
An Ký Viễn liền giật thót người, dũng khí hùng hồn oán trách nói anh không có tư cách như vừa rồi sớm đã tan thành tro bụi. Từ ngày anh rời đi, mọi chuyện liên quan đến anh như chẳng còn cảm xúc nào, đã không còn người cùng cậu chia sẻ vui buồn, dạy dỗ, ra yêu cầu cho cậu.
Chính vì một lòng theo đuổi anh hai mà cậu bất chấp tất cả theo học tây y, không học thật tốt liền không có tư cách để nói chuyện. Miệng nói bất cần nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy usb của Kiều Thạc.
“Cám ơn.”
Kiều Thạc nhìn nét trẻ con của An Ký Viễn, tự tận đáy lòng sinh ra cảm giác muốn làm một người anh trai, cậu vốn là một người khá hòa đồng, dễ dàng phá tan phòng bị của người đối diện. Dựa vào thân phận của một “sư huynh”, Kiều Thạc bắt đầu kể cho An Ký Viễn nghe về mọi chuyện trong khoa tỷ như người nào nên kết bạn, người nào tốt nhất nên tránh xa, chuyện trong phòng phẫu thuật hay đơn giản là ai làm thủ thuật “chọc dịch tủy não” hoàn hảo nhất.
Kiều Thạc dù ngày thường nhìn như chẳng chú trọng đến quan hệ giao tế nhưng đến An Ký Viễn thật sự dần bị cách nói chuyện của anh ta thu hút, không đơn giản chỉ nghe mà còn thuận miệng hỏi vài chuyện. Hai người trao đổi đến hơn nửa tiếng đồng hồ.
Thầy phải đi, tự nhiên Kiều Thạc không thể không đi.
Đến chào từ biệt An Sinh nhưng lại không bước vào cửa.
Quý Hàng đôi lúc cũng suy nghĩ vì sao mỗi lần về nhà đều phải nháo một trận với ba như thế, có khi là vì những chuyện nguyên tắc, đại sự nhưng có khi chỉ là vài chuyện lông gà lông tỏi cỏn con. Nhưng nếu không về nhà, anh có thể sẽ mãi mãi không còn nhận mặt người nhà nữa. Tiểu Viễn quyết tâm học Tây y, từng bị ba đánh đến tan da nát thịt mà nay chính ba lại vận dụng thế lực đem nó đến bên cạnh mình.
Quý Hàng nhìn An Ký Viễn cúi đầu, đứng nghiêng ngả, một tay đút vào túi quần, nhíu mày ra lệnh:
“Đứng ngay ngắn!”
Quý Hàng không có quyền lợi đau xót, phiền muộn về chuyện cũ, điều chỉnh xong tâm tình, anh lại khôi phục nét nghiêm nghị như trước.
An Ký Viễn bỏ tay trong túi quần ra, nhưng vẫn không ngẩng đầu.
Quý Hàng lạnh mặt nói tiếp: “Đầu nâng lên, thẳng lưng, hai tay áp sát bên người, còn để anh thấy bộ dạng vừa rồi một lần nữa, tháng này đừng nghĩ ngồi xuống.”
Kiều Thạc đứng bên cạnh nuốt nước miếng, lẳng lặng điều chỉnh tư thế của mình.
Biểu tình của An Ký Viễn tỏ ra không muốn nhưng cơ thể theo bản năng chuyển động.
Đôi mày Quý Hàng thoáng buông lỏng một chút, lại hỏi:
“Tháng này vẫn còn ở Khoa Cấp cứu?”
An Ký Viễn vẫn là không nhìn người: ” Đúng vậy.”
“Nếu không muốn để ba biết, tự đi tìm Kiều Thạc cắt chỉ.”
An Ký Viễn vẫn chưa được tự nhiên, dẫu sao cũng coi như vừa huyên náo một trận, đối với câu dặn dò của anh, chỉ gật đầu, nói nhỏ một tiếng “Ưm”.
Không khí liền ngưng trọng bởi ánh mắt sắc lạnh của Quý Hàng. Quý Hàng vốn đã đứng lên chuẩn bị đi, sau một tiếng “Ưm” kia của An Ký Viễn, ánh mắt sắc lạnh quét qua, hai cánh tay khoanh trước ngực cúi đầu nhìn, khí tức từ trên cao toát ra lạnh băng cả không gian rộng lớn.
Ngay cả Kiều Thạc đều ngây dại, thầy rất ít khi vô duyên vô cớ nổi giận như vậy, thường ngày mặc dù nghiêm nghị, nhưng sẽ không giống như đối với An Ký Viễn ngày hôm nay bới lông tìm vết, bắt bẻ từng chút.
An Ký Viễn không phải không nhìn ra đã chọc anh tức giận. Mà một khi anh tức giận, cậu theo bản năng sẽ hoảng sợ dù thật sự không biết mình là đang sợ cái gì.
An Ký Viễn cắn môi, khôn khéo đáp lời: “Dạ, em đã biết.”
Quý Hàng lúc này mới ngẩng đầu, yên lặng mấy giây mới nghiêm mặt nói: “Em tốt nhất thừa dịp còn chưa lăn lộn dưới mí mắt anh sớm từ bỏ những bộ dáng tùy tiện vô nguyên tắc ở trước mặt ba đi.”
An Ký Viễn nhìn Quý Hàng, đáy mắt tản ra sự sợ hãi.
“Anh hai…”
Quý Hàng tựa vào ghế sô pha, từ góc độ này rõ ràng thấp hơn đứa em cm nhưng khí tức vẫn vô cùng dọa người.
“Hôm nay là lần đầu tiên, anh sẽ không so đo với em, lần sau còn dám nói một nửa liền xoay người đá cửa bỏ đi, sẽ đánh gãy chân biết không?”
——————-