Buổi bàn giao sáng sớm của Tổ A, ánh mắt thâm trầm của Quý Hàng từ lúc Cố Bình Sinh bất chợt xuất hiện đều chưa từng thay đổi.
Chuyện Cố Bình Sinh tâng bốc ra mặt đều sớm lan truyền khắp khoa. Sáng sớm, khi An Ký Viễn vừa bước vào khoa cũng cảm nhận được luồng gió xuân phơi phới, vầng sáng chiếu rọi khắp muôn nơi.
Sắc mặt An Ký Viễn hôm nay cũng khá tươi sáng mặc cho vết thương phía sau không ngừng phát đau.
Sau khi bàn giao sau khi kết thúc, mọi người đều phải nán lại chờ đợi Cố Trưởng Khoa mới sáng sớm đã xuất hiện tại tổ A hoàn thành mục đích. Cố Bình Sinh hành động với mỹ danh “phá băng” nhưng lại không nghĩ rằng chính ông đúng đã dùng xẻng phá tan mặt băng nhưng cũng đồng thời xây nên một bức tường thành thật dày giữa An Ký Viễn và mọi người trong khoa.
Mặc cho Từ Tố và Lục Cẩn Hoan đứng bên cạnh, Cố Bình Sinh không ngừng tán dương An Ký Viễn.
Từ thành tích học ở trường, các giải thưởng cá nhân đến luận văn tốt nghiệp xuất sắc,… Ở vị trí một bác sĩ nội trú năm thứ nhất, An Ký Viễn đúng là ưu tú không ai bằng nhưng bất kể như thế nào, Cố Bình Sinh ở ngay trước mặt mọi người đọc thuộc toàn bộ lý lịch của một người cũng khiến người người khó có một thái độ bình thường được.
Xem như câu tổng kết cho bài diễn văn, Cố Bình Sinh mỉm cười nhìn các bác sĩ chủ trị với ánh mắt đầy thâm thúy.
“Bác sĩ Tiêu, bác sĩ Chu, hai người hôm nay đều có ca phẫu thuật, để cho Tiểu An theo làm trợ thủ đi.”
Quý Hàng không nhịn nữa, chậm rãi giương mắt, quét một vòng phòng họp.
“Hai người hôm nay ai dám mang cậu ta vào phòng phẫu thuật?”
Một câu này giống như thiên thạch từ vũ trụ rơi thẳng xuống phòng họp tạo nên một vụ nổ vang dội.
Nhất thời khói lửa tràn ngập trời đến ngột ngạt. Tất cả những người ngồi đây đều không khỏi hoảng hốt.
Cố Bình Sinh là lần đầu tiên bị Quý Hàng ở ngay trước mặt mọi người chống đối. Ông có chút khiếp sợ nhìn Quý Hàng vẫn bình thản tựa lưng vào ghế, một tay đặt trên mặt bàn, lòng bàn tay hướng xuống, ngón tay gõ nhè nhẹ.
Quý Hàng lẳng lặng nhìn ông, rõ ràng không nói gì thêm nhưng càng thể hiện rõ ràng lập trường của bản thân, cảm giác áp bách vô tình bị khuếch tán.
“Tiểu Quý!”
“Quý Phó khoa đây là có ý gì?”
Quý Hàng vẫn giữ nguyên tư thế, giống như bây giờ ngồi bên cạnh anh là Bộ trưởng Y tế, anh cũng kiên định với ý nghĩ của mình.
“Cố Trưởng khoa, nếu người đã đưa vào tổ A, cũng không có đạo lý không tuân theo quy củ của tôi.”
Cố Bình Sinh cũng biết, luận đạo lý, ông đuối lý, nhưng bàn về chức vụ, ông tuyệt đối có ưu thế.
Ông hạ thấp giọng: “Tiểu Quý a, quy củ là do người đặt mà, bây giờ cũng lưu hành nhân tính hóa trường học.”
Quý Hàng gật đầu, giọng điệu bình thản trước sau như một.
“Là nhân tính hóa. Cho nên, đặt cơm mua trà, photo hồ sơ bệnh án,… những loại chuyện này tôi đều không yêu cầu cậu ta làm. Nhưng ở tổ của tôi cũng phải chú ý cấp bậc rõ ràng, trong ba người vừa đến, cậu ta là người có thâm niên thấp nhất, phải từ cơ bản nhất đi lên.”
Cố Bình Sinh lúng túng nhìn An Ký Viễn, dùng giọng điệu khoa trương hỏi ngược lại.
“Cơ bản nhất?”
“Nếu đã nhắc đến, vậy tôi có thể nói yêu cầu tạm thời của tôi đối với cả ba người đều giống nhau.”- Từ dáng vẻ đến giọng điệu của Quý Hàng đều rất trịnh trọng làm cho ngay cả những bác sĩ nội trú cao niên khác không có liên quan đều nhất loạt điều chỉnh tư thế, lắng nghe rất nghiêm túc.
“Bàn giao buổi sáng không được đến trễ, kiểm tra phòng bệnh cuối giờ cũng phải tham gia. Bệnh nhân của mình, hồ sơ bệnh án đều phải học thuộc. Đổi thuốc, rút ống truyền dịch, những chuyện này không nên để cho tôi thấy ngoài trừ ba người ra sẽ truyền đến tay các bác sĩ nội trú khác, mọi người ở đây đều từng làm qua, không có người nào được đặc biệt nuông chiều, người khác làm được, mình cũng làm được.”
Quý Hàng đột nhiên gõ mạnh đầu ngón tay xuống mặt bàn tạo thành tiếng vang nhỏ, chỉ đích danh.
“An Ký Viễn!”
An Ký Viễn nhíu mày chịu đựng phía sau đau đớn, đứng thẳng tắp đáp lời.
“Dạ!”
Quý Hàng nhìn nét mặt đầy ẩn nhẫn suốt mười giây mới tiếp tục nói:
“Cậu nếu hôm nay đã đứng trước mặt tôi, tôi sẽ xem những lời nói ngày hôm qua của cậu là phát sốt nói mớ. Lại để tôi nghe thêm lần thứ hai, tự mình biến mất khỏi đây.”
An Ký Viễn mím chặt môi, khắc chế mình muốn cúi đầu, nhanh chóng đáp lời.
“Đã biết..”
Quý Hàng nhìn Cố Bình Sinh đang trố mắt kinh ngạc, nói thẳng:
“Cậu là người có thâm niên thấp nhất, trong phòng bệnh, đo huyết áp, đo đường huyết, rút máu,… những chuyện này chớ để các sư huynh, sư tỷ của cậu cướp mất. Đo thể trạng bệnh nhân, viết hồ sơ nhập viện, xuất viện, định kỳ tôi sẽ rút ngẫu nhiên kiểm tra, viết không hợp quy cách, cậu và cấp trên của cậu, tôi đều sẽ có biện pháp trừng phạt thích đáng. Ba người lúc rảnh rỗi phải tự mình nghiên cứu thêm các loại bệnh án khác nhau, học tập các dặn dò bệnh án thông thường.”
Một tiếng “dạ” đồng loạt vang lên.
Quý Hàng gật đầu nói tiếp: “Từ Tố, Lục Cẩn Hoan, hai cô cậu là thay đổi liên tục lại có thâm niên cao, tôi không hạn chế cả hai vào phòng phẫu thuật. Thời gian không nhiều, cả hai người có loại bệnh nào chưa tiếp xúc, kỹ năng nào chưa được thực hành, muốn học thêm những gì, tự mình trở về làm một danh sách, giao cho cấp trên trực tiếp một bản, giao cho tôi một bản, chỉ cần không quá phận, tôi sẽ tận lực an bài.”
Từ hôm qua đến bây giờ, hai người rõ ràng bị coi nhẹ đột nhiên có cảm giác được yêu chiều mà hoảng sợ, không ngừng gật đầu nói cảm ơn.
Quý Hàng cuối cùng nhìn về qua An Ký Viễn, một lần nữa trịnh trọng gọi thẳng tên cậu.
“An Ký Viễn, nếu ý nguyện của cậu chỉ muốn ở lại Khoa Ngoại thần kinh, vậy chúng ta còn rất nhiều thời gian. Ý tứ của tôi thế nào tôi nghĩ cậu đã nghe rõ ràng, chuyện trong phòng bệnh nếu còn chưa thông thuộc thì cậu đừng nghĩ sẽ được bước chân vào phòng phẫu thuật.”
Quý Hàng lại nhìn Cố Bình Sinh nói: “Nhưng Cố Trưởng khoa và tôi ý kiến bất đồng. Chúng tôi đều là cấp trên của cậu, nghe theo ai, cậu tự mình quyết định.”
Cố Bình Sinh giống như là nuốt nghẹn ở cổ họng, trợn tròn mắt nhìn Quý Hàng ung dung đá quả banh sang người An Ký Viễn, nhỏ giọng gọi.
“Tiểu Quý a!”
Cố Bình Sinh nhìn Quý Hàng từ bệnh viện chi nhánh chuyển đến làm bác sĩ nội trú tại Khoa Ngoại thần kinh, dùng một tốc độ đáng kinh ngạc bước đến địa vị của ngày hôm nay. Anh là một Phó khoa nổi tiếng kiên định, đầy nguyên tắc. Từ trước đến nay không phải chưa từng gặp con cháu của các lãnh đạo cấp cao, chỉ cần không quá mức, Quý Hàng đều khinh thường can thiệp, chẳng qua đến cuối cùng, nên nhận xét thế nào liền viết thẳng ra thế ấy, không chút lưu tình.
Bất kể đối phương là ai, Quý Hàng đều giữ vững nguyên tắc của bản thân.
Cố Bình Sinh do dự nói: “Tiểu Quý à, cái này dường như có chút không ổn a. “
“Tôi nghe theo Quý Phó khoa.”- Thanh âm An Ký Viễn vang lên như ngọn hải đăng thắp sáng giữa chiến trận mịt mù, báo hiệu cuộc chiến sắp kết thúc.
An Ký Viễn nhìn Quý Hàng với ánh mắt đầy khích lệ, trong trẻo, ôn hòa.
“Cố Trưởng khoa, xin cám ơn ý tốt của ngài. Tôi đến đây không phải chỉ để trải nghiệm cuộc sống, đến thời gian đã định liền lãnh một cái bằng hoa lệ. Tôi chọn đến Khoa Ngoại thần kinh đại học B là muốn sau này được trở thành cộng sự của các sư huynh, sư tỷ đang ngồi đây. Chỉ cần có cơ hội học hỏi, tôi không ngại khổ cực một chút, quá trình kéo dài một chút.”
Bác sĩ nội trú thay đổi liên tục, khi chuyển đến một chuyên khoa mới tất nhiên đều phải bắt đầu lại từ đầu, rèn luyện khả năng thích ứng với mọi hoàn cảnh.
An Ký Viễn mặc dù không có sự lão luyện như hai vị sư huynh, sư tỷ kia nhưng rốt cuộc cũng là Nhị thiếu gia trong gia tộc lớn, được giáo dục chuẩn mực, trừ những lúc đối mặt với anh trai trở nên rụt rè thì đối với mọi người trong khoa có thể đối thoại rất tự nhiên.
Huống chi, trải qua lần “giáo huấn” sáng sớm nay của Quý Hàng, mọi người không còn cảm thấy An Ký Viễn giống như thần linh cần cung phụng, chuyện nên sai bảo cũng sai bảo không ít. Hơn nữa, khả năng tiếp thu của An Ký Viễn rất cao, mới một buổi sáng đã cơ bản nắm được tiết tấu hoạt động trong khoa.
Khoa Ngoại thần kinh là chuyên khoa có sức tiêu hao thể lực và trí óc cao nhất nên không thiếu nam sinh, cái thiếu nhất chính là cực phẩm nam sinh.
Ngoài những người biết quan hệ giữa An Ký Viễn và Quý Hàng thì đối với những người khác, khí chất của hai người gần như giống nhau như đúc, có sự cao ngạo từ bẩm sinh. Nhưng Quý Hàng đã lâu rồi không còn làm Đại thiếu gia nữa, loại khí chất này cũng tận lực thu liễm rất nhiều, không bằng An Ký Viễn như vậy lộ ra ngoài.
“Bác sĩ An, cần gì cứ nói với tôi, đừng ngại nha.”- Những nữ y tá trẻ tuổi không cưỡng lại được sự hấp dẫn lần lượt nhào đến.
An Ký Viễn mỉm cười đáp lời: “Cảm ơn.”
Cậu còn chưa đọc được nửa trang bệnh án lại bị quấy rầy.
“Bác sĩ An có muốn uống gì không, chúng tôi định xuống dưới lầu mua cà phê.”
“Không cần, cảm ơn, tôi không uống cà phê.”- An Ký Viễn mím môi một lần nữa cố mỉm cười.
Vẻ thất vọng trong nháy mắt bao phủ khắp quầy trực y tá. An Ký Viễn vừa cầm viết lên ghi chú liền nghe được thanh âm khá quen thuộc vang lên.
“Quả nhiên, tiểu thịt tươi vừa xuất hiện, lão liễu như chúng tôi đều bị bỏ mặc a.”- Kiều Thạc vừa xuống một ca phẫu thuật, sắp bước vào ca thứ hai, nhưng vì không yên lòng tiểu sư đệ ở trong khoa thế nào, thừa dịp thời gian đi ăn cơm giữa hai ca phẫu thuật đi dạo một vòng.
An Ký Viễn đặt viết xuống, gật đầu gọi: “Sư huynh.”
Các y tá bị chọc cười, bận bịu công việc cũng tiếp tục bắt chuyện: “Là ai nói thế chứ, địa vị của bác sĩ Kiều trong lòng chúng tôi là không có ai thay thế được. Anh mau truyền thụ chút kinh nghiệm đi, làn da sao lại đẹp như vậy, đã dùng phương pháp gì?”
Kiều Thạc thuận tay cầm lên hồ sơ trong tay An Ký Viễn lật lật, không ngẩng đầu nói: “Cua lông Thượng hải, trường sinh bất lão a.”
Một trận tiếng cười khanh khách, nữ y tá đặt câu hỏi đều nhanh chân đi làm việc của mình.
“Cậu có đi gặp thầy không?”- Kiều Thạc không có nhiều thời gian, trực tiếp hỏi An Ký Viễn.
“Quý Phó khoa tìm tôi?”- An Ký Viễn đơ mặt ra.
Kiều Thạc cau mày nhìn cậu ta một lúc lâu, ánh mắt dần lạnh xuống, tận lực đè thấp giọng điệu bất mãn.
“Thầy không tìm cậu, cậu cũng không chủ động đi gặp sao? Tật xấu gì?”
An Ký Viễn không lên tiếng, cúi đầu nhìn mũi chân, giống như học sinh bị phê bình mà không thể giải thích được, có mấy phần không cam lòng xen lẫn chua xót. Nói đến suy đoán tâm tư của anh, người em trai như cậu quả thật không bằng học trò ruột Kiều Thạc này.
Kiều Thạc nhìn bộ dạng uất ức của cậu nhóc, giọng điệu mềm mỏng hơn.
“Thầy buổi sáng vì ai ra mặt cậu đừng nói với tôi là không biết. Thầy không phải là An gia Đại thiếu gia có thể tùy tiện muốn làm gì thì làm, cậu chớ không biết điều.”
An Ký Viễn không phải không biết điều, cậu chẳng qua là không được tự nhiên, nhất là chuyện cùng anh hít thở cùng một gian phòng, mặc dù trong lòng thừa nhận luôn có một sự mong đợi nho nhỏ như vậy.
Bước vào cửa, anh ném cho cậu một ánh mắt nhàn nhạt, An Ký Viễn liền ngoan ngoãn ở giữa phòng quỳ xuống.
Quỳ một lúc khá lâu, trong phòng chỉ có tiếng lật trang giấy, con ngươi bất an dần dần bị loại khí tức ôn hòa lạnh nhạt bao trùm, ngay khi An Ký Viễn cho rằng mình phải quỳ hết giờ nghỉ trưa thì anh đã lên tiếng.
“Học được?”
————————