Là bác sĩ nội trú có thâm niên thấp nhất, công việc An Ký Viễn đang đảm nhiệm không thể coi là nguy hiểm, nhưng vô cùng phức tạp, tốn thời gian. Sau giờ tan ca hơn một tiếng đồng hồ, cậu mới bước chân đến trước cửa phòng làm việc của anh hai.
Cậu gõ cửa, đợi một lúc không có tiếng trả lời mới lấy chìa khóa trong túi áo mở cửa. Cậu vừa đẩy cửa vào đúng lúc đối mặt với anh vừa từ phòng ngủ phía trong bước ra, mắt lim dim buồn ngủ làm cậu hơi sửng sốt, cố làm vẻ như đang tìm cái gì đó để dời đi tầm mắt. Cậu đóng cửa, bước về trước mấy bước quỳ xuống.
Quý Hàng thuận tay lấy cái ly trên bàn bước đến máy nước nóng lạnh. Vị trí vòi nước so với anh quá thấp, lưng liền cúi xuống thành một đường cong đẹp mắt, tông giọng có chút bực bội.
“Bệnh án đã chép xong?”
An Ký Viễn trong lòng chua xót, nhỏ giọng nói:
“Còn không có…”
Ực… Quý Hàng ngẩng đầu hớp một ngụm nước lớn, cầm ly nhíu mày nhìn hai tay trống không.
“Đồ không mang đến?”
An Ký Viễn mặt đầy mờ mịt ngẩng đầu.
“Giở trò thông minh vặt?”
An Ký Viễn đầu tiên sửng sốt, sau đó hung hăng quay đầu sang một bên, cũng không biết là không nhớ lâu hay là gan lớn, cắn chặt môi, uất ức gằn giọng:
“Em không có!”
Không khí trầm lặng mấy giây, Quý Hàng luôn có loại năng lực chỉ trong một khoảnh khắc thổi phồng lên khí thế.
An Ký Viễn bày ra dáng vẻ kiêu căng. Một lúc sau, năm ngón tay thon dài của anh đột nhiên đặt trên đỉnh đầu cậu, ngón tay không nặng không nhẹ chạm vào da đầu, tựa như vặn nút chai nước, xoay đầu cậu quay về đối diện với anh.
An Ký Viễn bị động tác của anh làm sợ hãi, nói lắp bắp:
“Không … anh… không phải…”
“Nói không biết nghe? Từ lúc nào chuyện chép phạt cũng có thể kéo dài sang ngày thứ hai?”
Đầu ngón tay lạnh lẽo bám chặt vào da đầu.
“Mang đến đây chép.”
An Ký Viễn trong giờ cơm trưa tranh thủ chép được bốn lần, dù đã qua hai ngày, ngồi trên ghế không thể coi là hưởng thụ, nhưng so với quỳ gối trên sàn gỗ, cúi người trên bàn uống trà chép phạt vẫn tốt hơn rất nhiều.
Thư pháp của An ký Viễn đều là do anh hai dạy nên cậu dĩ nhiên biết rõ anh có yêu hà khắc đến thế nào. Cậu hôm nay vốn là đến trả nợ, từ lúc bước vào căn phòng này, mỗi tấc da thịt đều căng cứng, căn bản không dám thờ ơ, mỗi một nét đều cân nhắc kỹ mới dám đặt bút xuống.
Chính vì quá tỉ mỉ dụng tâm, kết quả là An Ký Viễn đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của hai đầu gối.
Chép đến lần thứ bảy, đầu gối từ đau nhói đã thành tê dại, giống như có hàng vạn con côn trùng đang muốn ăn mòn xương cốt.
Đến lần thứ chín, đau đớn lan tràn đến khắp thân người, kích thích cả thần kinh, hai bên tóc mai mồ hôi chảy dài, thỉnh thoảng sẽ làm người phân tâm.
Chép xong mười lần, tư thế quỳ của An Ký Viễn đã không còn đúng chuẩn như ban đầu. Nhìn kỹ, không khó phát hiện bả vai hơi run, cậu thuận tay rút khăn giấy lau mồ hôi, hai cùi chỏ chống trên bàn nhằm mượn lực nhưng dường như chẳng có mấy tác dụng.
Quý Hàng từ sau bàn làm việc bước đến, nhận lấy bài phạt do An Ký Viễn đưa bằng hai tay, lạnh lùng ra lệnh.
“Quỳ thẳng!”
An Ký Viễn căng thẳng, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú xem từng trang, cậu cắn chặt răng rời hai cánh tay khỏi bàn trà áp sát vào bên người, tư thế thay đổi làm đầu gối đau buốt.
Anh đứng trước mặt cậu, cởi áo blouse trắng, bên trong là quần tây cùng áo sơ mi tạo nên khí chất ngời ngời làm người ngưỡng mộ. Một tay anh nhét vào túi quần, đôi chân thẳng tắp có lực, mỗi một tấc khớp xương đều tràn đầy cảm giác áp bách.
An Ký viễn nhìn dáng đứng kia, từng chút làm cậu nhớ lại ngày xưa ấy cũng có một bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ, nhưng cây thước bên cạnh bàn lại bất chợt tác động vào thần kinh yếu ớt.
“Tại sao phạt em?”- Quý Hàng cao giọng.
Giọng An Ký Viễn hơi khàn, cố gắng làm cho mình không quá chật vật nói: “Bệnh nhân nghiện rượu thời gian dài sẽ dẫn đến teo tiểu não.”
Mỗi sự trừng phạt của anh đều có đạo lý của nó, An Ký Viễn theo thời gian đã dần hiểu rõ được điểm này. Anh không nói nhiều, nhưng mỗi động tác đều nhắc nhở cậu tự mình tỉnh lại.
Trong đáy mắt Quý Hàng vạch qua một tia tán thưởng, nhưng đã bị xấp bài phạt che khuất. Không nghe được phản hồi, lòng An Ký Viễn lại hốt hoảng, cậu không phải không tự tin với kiến thức chuyên môn của mình nhưng đứng trước thần thoại trẻ tuổi nhất trong lĩnh vực Ngoại thần kinh như anh, lấy được sự tin tưởng còn khó hơn cả thi tốt nghiệp, mỗi một câu chữ đều sợ bị mắc lỗi.
“Thầy…”- An Ký Viễn hơi ngập ngừng thốt ra danh xưng xa lạ này.
Quý Hàng quét mắt, đặt đồ trong tay xuống bàn.
“Ngày đầu tiên đã nói, bệnh án không học thuộc, lần thứ hai sẽ đánh đòn.”
“Dạ!”- An Ký Viễn run lên, gương mặt đã ửng đỏ, giọng non nớt như trẻ con đáp lời, rất giống khi bé mỗi khi bị anh lớn giọng uy hiếp về những chuyện không được làm.
“Còn dám kén ăn cũng đánh.”
“Phạm cùng một sai lầm lần thứ hai đều đánh.”
“Trẻ con nói dối sẽ bị đánh mông.”
Quý Hàng nhìn chằm chằm đứa em, không lộ chút cảm xúc nào.
“Roi mây có mang đến?”
Quý Hàng nhìn đến đầu gối hỏi: “Có thể lái không?”
An Ký Viễn theo bản năng trả lời: “Có thể.”
Quý Hàng không khách khí gật đầu nói: “Đến nhà anh, em lái xe.”
An Ký Viễn đã nghĩ đến có thể bị đánh trong bệnh viện hoặc là về An gia, nhưng chưa từng nghĩ anh sẽ dẫn mình về nhà của anh. Cậu càng không nghĩ đến anh sẽ bắt cậu lái xe, nếu không sẽ không cậy mạnh nói có thể lái xe.
Và như vậy sẽ không ở giữa đường bị đuổi khỏi ghế lái, bị anh mắng lớn đến mức làm người qua đường đều thương tình nói giúp vài câu.
Quý Hàng bị say xe.
Giữ tay lái nửa chặng đường còn lại nhưng anh vẫn chưa thể hồi tỉnh, dạ dày bị từng cú đạp ga rồi thắng gấp của em trai làm đảo lộn cả lên, vừa đến cửa nhà đã xông thẳng vào phòng vệ sinh.
Tiếng đóng cửa chấn động làm Kiều Thạc từ nhà bếp chạy ra, nhìn An Ký Viễn mờ mịt hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
An Ký Viễn chỉ tay về phòng vệ sinh, âm thầm giấu chiếc túi dài ở sau lưng ngập ngừng nói:
“Thật giống như… say xe.”
Kiều Thạc dẫn cậu lên phòng vệ sinh trên lầu rửa tay, thuận tiện đi tham quan một vòng. Đến phòng của anh, cậu hơi do dự liền bị Kiều Thạc kéo tay lôi vào. Thật giống như trong tưởng tượng của cậu, ga trải giường màu trắng tinh khôi được trải phẳng phiu, nội thất bằng gỗ, trên cửa sổ là vài quyển sách đọc dở, trên tủ đầu giường là máy phun sương, hương tinh dầu thoang thoảng làm căn phòng tăng thêm mấy phần sinh khí.
Mặc dù không rộng lớn như An gia nhưng mỗi căn phòng đều chỉn chu đầy đủ, cũng không vì công việc bận rộn mà trở nên bừa bộn.
Trở lại dưới lầu, Quý Hàng vừa vặn từ phòng vệ sinh đi ra, tóc mai còn ẩm nước, trợn mắt nhìn An Ký Viễn.
“Thầy dạy lái xe là vận động viên sao?”
An Ký Viễn nhìn sắc mặt tiều tụy của anh áy náy nói:
“Anh, thật xin lỗi.”
Kiều Thạc nghiêng đầu nhìn An Ký Viễn như nhìn quái vật. Cậu ta rõ ràng không phải dạng người yếu ớt thế này, thời điểm nhờ mình thu dọn cục diện rối rắm vẫn có thể lộ ra chút bướng bỉnh cùng khoe khoang, làm sao ở trước mặt thầy lại đơ như khúc gỗ, một chút đùa bỡn cũng không dám có. Cậu tiện tay đẩy nhẹ lưng cậu nhóc.
“Đứng đơ ở đó làm gì, đi ăn cơm.”
Quý Hàng lắc đầu muốn đi về một hướng khác. Anh vừa mới nôn xong, dạ dày vẫn còn ợ chua, bây giờ thật sự ăn không vô.
“Hai người ăn trước, Tiểu Viễn ăn xong đi thư phòng chờ anh.”
Mỗi cử chỉ của An Ký Viễn trên bàn ăn đều là lễ nghi thế gia chính thống, giống hệt như Quý Hàng, còn có kiểu nhíu mi, không thích nói chuyện thật làm Kiều Thạc có chút xuất thần.
An Ký Viễn bình thường ăn không nhiều hôm nay lại có tâm sự đè nặng, tự nhiên càng không ăn được bao nhiêu, chỉ một chén nhỏ cơm đã ngừng đũa.
Kiều Thạc hướng mắt về hành lang.
“Phòng bên trái là thư phòng của thầy.”
An Ký Viễn cúi đầu nhìn lướt qua bàn ăn, ánh mắt do dự.
“Đi đi, chỗ này không cần cậu quản. Một lát nữa chờ thầy ăn xong, tôi sẽ dọn dẹp sau.”
An Ký Viễn nhớ rõ ràng nhớ vừa rồi anh nói là “Chờ anh”, vừa đẩy cửa vào sau đã thấy người ngồi sau bàn làm việc, giật mình cắn chặt môi liền nghe tiếng khiển trách.
“Quy củ đều phải dạy lại từng chút một sao? Đi ra ngoài!”
Cậu hơi khom người, vội lui về phía sau hai bước, đóng cửa.
Đợi mấy giây, cậu giơ tay gõ cửa hai cái.
Được cho phép bước vào, anh đã chuyển tư thế từ ngồi sang đứng, hai chân bắt chéo tựa người vào cạnh bàn.
An Ký Viễn mím môi, đáy mắt vạch qua một tia u ám, bước nhanh đến trước mặt anh quỳ xuống, túi đựng roi mây đặt xuống bên cạnh.
“Anh!”
Anh nhìn cậu rất lâu. Đôi mắt trong suốt không rõ ưu tư, tựa như đang giấu giếm cơn sóng lớn mãnh liệt, cũng giống như giếng sâu không đáy.
“Tiểu Viễn!”
An Ký Viễn hít sâu, cố gắng chống lại ánh mắt của anh.
Thanh âm Quý Hàng vô cùng trịnh trọng lại phá lệ ôn hòa:
“Quyền lực và trách nhiệm, dưới bất kỳ tình huống nào đều ngang hàng. Anh có quyền lực yêu cầu em liền phải gánh vác trách nhiệm dạy dỗ em. Ngược lại cũng vậy, từ giờ trở đi, mọi ngôn hành, cử chỉ, năng lực chuyên môn của em đều là trách nhiệm của anh. Như vậy, thực hiện trừng phạt với em cũng là quyền lợi của anh…”
Anh vẫn phong thái quen thuộc, trong vài giây ngắn ngủi có thể mang đến cho người đối diện cảm giác phập phồng chỉ với hai tiếng đơn giản.
“… Đúng không?”
An Ký Viễn ngẩng đầu, trước mặt mọi người luôn là thiếu niên cuồng ngạo, từ nhỏ luôn được đặt vào vị trí trung tâm, xuất chúng hơn người, nhưng trong thời khắc này lại cam tâm quỳ xuống mà không có cảm giác uất ức nào.
An Ký Viễn trừng mắt nhìn, cũng không còn tâm tư cân nhắc ý tứ trong lời nói của anh nữa, thẳng thắn đáp một chữ.
“Đúng!”
Quý Hàng rút tay phải trong túi quần ra ngoài, lòng bàn tay hướng về trước mặt em trai.
An Ký Viễn trầm mặc hít sâu một hơi, cúi người lấy ra đồ trong túi, đó là một cây thước gỗ rộng bằng hai ngón tay và một cây roi mây lớn bằng ngón tay út.
Quý Hàng cầm thước và roi mây trong tay, đột nhiên đứng thẳng người gõ gõ cánh tay An Ký Viễn ra lệnh:
“Cánh tay giơ về trước, bàn tay hướng xuống.”
An Ký Viễn ổn định hơi thở, mang nghi ngờ cùng dự cảm bất thường chậm rãi nâng cánh tay lên. Quý Hàng đem hai cánh tay điều chỉnh đến góc độ hài lòng, ngón tay khép chặt lại, từ ngón giữa đến bả vai cơ hồ là một đường thẳng, đột nhiên lấy thước gỗ chậm rãi đặt trên cánh tay trái của An Ký Viễn.
Mặt thước lạnh băng áp sát vào làn da, trong nháy mắt hô hấp của An Ký Viễn dường như cũng dừng lại.
Thước cùng cánh tay hình thành một góc chín mươi độ, đặt cách bàn tay mười centimet, điểm tựa duy nhất chính là trung điểm. Hai đoạn thước có chút đung đưa, cả cánh tay trái liền căng cứng.
Một giây kế tiếp, đúng như dự cảm của An Ký Viễn, anh tiếp tục đặt roi mây cùng một vị trí như vậy bên phía cánh tay phải, vì để cho roi mây không chạm thước mà cách bàn tay gần khoảng bốn centimet.
Lần này, An Ký Viễn hoàn toàn không biết nên hô hấp như thế nào, hoảng hốt gọi một tiếng.
“Anh!”
Quý Hàng thản nhiên nhìn đồng hồ nói: “Nửa tiếng. Sau này, mỗi khi phạt tỉnh lại sẽ theo quy củ này, ở bệnh viện không có thước, roi mây thì tự mình tìm vật thích hợp thay thế.”
Cơn đau từ đầu gối có thể cắn răng nhịn được nhưng hô hấp thì làm sao mà ngừng được.
Một hơi thở mạnh, roi mây rơi xuống sàn phát ra tiếng vang thanh thúy.
An Ký Viễn lập tức cúi đầu, thật sự không có dũng khí nhìn sắc mặt anh, hai cánh tay cứ giữ nguyên bất động.
Quý Hàng khom người nhặt roi mây lên, nét mặt không chút gợn sóng, một tiếng roi quét gió vỗ lên cánh tay.
An Ký Viễn cắn răng cố giữ ổn định tay trái, thước gỗ khẽ lung lay nhưng cuối cùng vẫn ổn định vị trí.
Một vệt đỏ lập tức hiện lên cánh tay. Quý Hàng một lần nữa đặt roi mây xuống dưới vệt roi kia một centimet, giọng điệu lãnh đạm.
“Rơi một lần, phạt mười roi, hít đất hai mươi lần. Trước khi không luyện ổn lực cánh tay, không được phép vào phòng phẫu thuật.”
———————————-