Dù cho kiến thức đã thuộc nằm lòng nhưng dưới một câu uy hiếp của anh hai đủ làm cho An Ký Viễn không còn sự lựa chọn nào khác.
Chờ thuốc hấp thu xong, Quý Hàng đo lại thân nhiệt một lần nữa, . ℃. Thuốc chích hạ sốt tuy khó nuốt nhưng hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Đến khi cả hai nhớ đến phải ăn cơm thì cũng đã qua giờ cơm trưa. Quý Hàng gọi thức ăn từ bên ngoài, trong khoa không cho phép để người lạ tùy tiện mang đồ ăn vào khoa cho nên cho Quý Hàng trực tiếp đi xuống lầu mang lên, thuận tiện đem ống máu vừa rút xuống nơi xét nghiệm. Lúc anh trở lại, em trai cũng đã mặc lại quần.
Quý Hàng đặt túi đồ ăn lên bàn, nhẹ giọng gọi:
“Lại đây ăn.”
An Ký Viễn đỏ mặt chỏi người lên, tác động đến mông vẫn cảm thấy nơi vừa đâm kim vào đặc biệt đau, rõ ràng những lằn roi tối qua còn sưng cao rất dọa người nhưng cậu vẫn luôn vẫn cảm thấy một kim giảm sốt kia có uy lực lớn hơn một chút.
Cậu cắn răng bước xuống giường đứng thẳng, cũng đã nhiều năm không bị anh đánh nhưng cậu không thể không thán phục kỹ thuật của anh, thời điểm đau đến muốn chết đi sống lại chính là ngày hôm sau.
Đau thấu trời mây.
Đau đến mức cậu muốn lập tức ủ tê toàn bộ cái mông hoặc tiêm ngay một ống thuốc giảm đau, nếu không trực tiếp chụp thuốc mê bản thân cho rồi.
Dĩ nhiên, đó chỉ là trong suy nghĩ. Tối hôm qua, trước khi ngủ cậu chỉ nuốt một viên thuốc giảm đau liều nhẹ đã có cảm giác đầy tội lỗi rồi.
“Anh, em có thể đặt thêm một cái đệm không?”- An Ký Viễn nhìn mặt ghế gỗ cẩn thận hỏi.
“Không có cái đệm.”- Quý Hàng lấy từng hộp thức ăn ra, từ tính chất công việc yêu cầu phải tuyệt đối sạch sẽ, anh từ trước đến nay chưa từng ở trong phòng nghỉ ăn cơm. Anh ngẩng đầu nhìn An Ký Viễn đứng xiêu vẹo, trong chớp mắt sắc mặt trầm xuống mắng:
“Đứng ngay ngắn.”
An Ký Viễn theo bản năng phản ứng, tác động đến vết thương phía sau, thế là siết chặt quả đấm nhịn đau, nơm nớp lo sợ không dám nhìn anh.
“Vậy, em có thể đứng ăn không?”
“Không thể.”- Quý Hàng quả quyết cự tuyệt.
Quy củ An gia đặc biệt nghiêm khắc, lễ nghi trên bàn ăn càng phá lệ được chú trọng. An Ký Viễn từ nhỏ là đứa trẻ hiếu động, nhưng chỉ cần có anh hai ở trên bàn ăn, cho đến mười lá gan cũng không dám có chút càn rỡ nào. Bị đánh, bị phạt, cho đến bây giờ đều không phải là lý do có được đãi ngộ đặc biệt.
An Ký Viễn cắn chặt môi dưới, nhỏ giọng đáp: “Dạ.”
Quý Hàng nhàn nhạt liếc mắt: “Lấy tạm gối nằm đi.”
“A?”- An Ký Viễn có chút không phản ứng kịp, ngẫm nghĩ rồi đỏ mặt nói:
“Không, không cần đâu.”
“Anh nhớ thời hạn trừng phạt vẫn chưa kết thúc.”- Quý Hàng nhàn nhạt nói.
“Không muốn ngồi thì có thể quỳ ăn.”
An Ký Viễn bị câu nói không hề mang ý đùa giỡn này làm sợ hết hồn, vội xoay người lấy cái gối trên giường mà ngồi xuống, thậm chí bởi vì muốn tận lực lấy lòng mà ngồi bẹp xuống không hề do dự, mặc cho cơn đau đến toát một lớp mồ hôi.
Đó là sủi cảo. An Ký Viễn hít mũi đau xót.
Hai tay còn vết tích của ba mươi thước, tối hôm qua về nhà cũng không ăn thêm cái gì, sáng sớm hôm nay chỉ cắn một miếng bánh mì nhỏ rồi ra cửa. Tay cầm đũa tay không ngừng run rẩy, chọc anh tức giận trợn mắt hết mấy lượt, hoảng sợ dâng trào làm cậu chật vật mãi vẫn chưa gấp được một viên sủi cảo nào đưa vào miệng.
“Với bộ dạng này mà chiều nay muốn làm chọc dịch não tủy?”
Nghe một câu này, An Ký Viễn thoáng giật mình, trong lòng nghẹn ngào. Tay cũng không run nữa, đũa cũng kẹp ổn, lưu loát gấp viên sủi cảo đưa vào miệng, cơ hàm vận động, nhai kỹ từng chút một. Đôi mắt như nai tơ dè dặt nhìn sắc mặt của anh, trong đáy mắt không còn chút quật cường nào nữa.
Nét mặt xem như là giống hệt như khi còn nhỏ.
Trong lòng giống như có một ấm nước sôi bùng, hơi nóng cao lên mặt, giống như làm tan đi lớp băng cứng ngàn năm. Quý Hàng trong thoáng chốc không nhịn được, nhíu mi, bật cười.
Trong một khắc kia, tia sáng mặt trời như đã xuyên thẳng qua màng lá, tản ra vầng sáng trên gương mặt trầm tĩnh kia.
Trong một khắc kia, ánh mắt Quý Hàng giống hệt như trước kia, đầy ấm áp cùng sự bao dung vạn tượng.
Và trong một khắc kia đã bị An Ký Viễn bắt được, giống như giữa đêm tối tĩnh mịch chợt bùng lên một ngọn lửa nhỏ, cho cậu có quyền hy vọng về một tương lai tốt đẹp trước mắt.
Đã bao lâu rồi, anh hai không có mỉm cười với cậu như vậy.
An Ký Viễn đột nhiên nghĩ đến khi học môn giải phẫu học, thầy từng hỏi một câu giữa con người và động vật có gì khác học
Là biểu tình. Trên địa cầu này, không có một loại sinh vật nào có thể điều chỉnh tạo ra nhiều sắc thái gương mặt để bày tỏ cho cảm xúc phức tạp như con người.
Mặc dù, anh lập tức theo bản năng điều chỉnh biểu tình nhưng An Ký Viễn vẫn đắm chìm trong tâm tình khoái trá từ lúc ăn hết cả hộp sủi cảo. Cậu cũng giống phần lớn những thanh niên trong độ tuổi hai mươi, có thể tùy tiện bỏ bữa nhưng một khi gặp được món ăn yêu thích, đặc biệt dễ nuôi.
“Anh!”- An Ký Viễn khom người lướt qua bàn, nghiêng đầu rất cẩn thận quan sát sắc mặt của anh.
“Anh Đình An gần đây có liên lạc với anh không?”
Quý Hàng đang cúi đầu sửa sang lại tay áo, vừa nghe liền dừng động tác, cả người đều tựa như đông cứng lại, sắc mặt trầm xuống, quét mắt nhìn qua.
An Ký Viễn né tránh ánh mắt, không dám giả bộ người câm, chẳng qua là nhìn chằm chằm từng đường vân trên bàn nhỏ giọng nói:
“Anh Đình An ca mấy ngày trước có gọi điện thoại cho em.”
Quý Hàng kéo ghế ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, là bộ dạng hôm nay nếu không nói rõ ràng thì chờ bị đòn đi.
An Ký Viễn khóe miệng giật một cái, trong tay còn siết giẻ lau, đoan chính đứng ngay ngắn ở cạnh bàn.
“Anh gọi điện cho anh Đình An đi, anh ấy thật sự rất nhớ anh.”
“Nói!”- Quý Hàng trầm mặc, cao giọng.
An Ký Viễn siết chặt giẻ lau trong tay, đột nhiên kéo căng, giống như muốn xé tan nó.
“Anh Đình An nói có thể sắp trở về.”