An Ký Viễn cắn môi hít sâu một hơi mấy giây mới đè nén cảm giác lạnh lẽo đang dâng trào khắp người, đi vào phòng nghỉ phía trong, đến góc tường, thẳng lưng quỳ xuống.
Trong mắt ngập tràn sợ hãi nhưng An Ký Viễn dần nhận biết sự sợ hãi kia không phải toàn bộ vì roi mây sẽ rơi xuống người mình. Cậu cảm nhận rõ ràng anh sẽ vì sự tiến bộ của cậu mà yên tâm, vui vẻ đồng thời cũng đối với sai lầm của cậu mà phẫn nộ, thất vọng.
Cho nên, cậu thiếu niên từ trước đến nay luôn chẳng bận tâm đến mọi thứ nhưng ở trước mặt anh lại cam tâm tình nguyện bày ra loại thái độ cẩn thận, e dè từng chút một.
Quý Hàng vài phút sau liền bước vào, đứng bên cạnh không nặng không nhẹ ra lệnh:
“Từ nay về sau quỳ.”
An Ký Viễn thu liễm biểu tình, dịch chuyển một chút đầu gối kéo ra một khoảng cách nhỏ với mặt tường, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác bất an. Cậu biết, anh chẳng có mấy thời gian rảnh rỗi, cho nên cậu phải trân trọng ít phút nghỉ trưa này.
“Tay!”
Một tiếng ngắn gọn nhưng lại như hòn đá lớn rơi mạnh xuống lòng An Ký Viễn.
Cậu nâng hai cánh tay giơ thẳng về trước, trong đầu vừa gợi về ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp khi làm động tác này thì có cơn đau trong chớp nhoáng ập xuống.
Cậu nào có thời gian cảm khái. Anh gần như đập mạnh quyển sách xuống hai cánh tay cậu, tiếng rên đau đớn nghẹn nơi cổ họng.
Hai cánh tay theo bản năng hạ xuống khoảng centimet, nhưng trước cái nhíu mày của anh đã vội quay trở về vị trí cũ.
Quyển sách này An Ký Viễn nhận biết, là giáo trình chuyên ngành Ngoại khoa thuộc nhà xuất bản Elsevier. Đây là quyển sách có độ dày khủng bố nhất mà cậu nhìn thấy từ lúc sinh ra đến giờ. Tuần trước, cậu còn bị phạt học thuộc một phần nhỏ về động mạch trong chương một.
Chất liệu giấy cực tốt, phần bìa dày dặn, rắn chắc. An Ký Viễn khi cầm cuốn sách này học bài cũng tiện tay lật thử đến trang cuối cùng, cậu lần đầu tiên thấy căm hận trí nhớ của mình, quyển sách này có tổng cộng trang.
Bị khí thế lạnh lùng mạnh mẽ của anh dọa đến sắc mặt tái nhợt. Cậu lại vì dùng sức quá độ mà gương mặt lại ửng đỏ lên. Căn phòng trở về sự yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tí tách của những hạt mưa rơi chạm vào thành cửa sổ.
Qua được một nửa thời gian, hai cánh tay mỏi nhừ đến tê dại. Cậu dùng sức cắn chặt răng cũng tác động đến cả thân người run lên, không thừa nhận nổi toàn bộ sức nặng nữa mà cánh tay có phần chệch xuống. Nhưng phần khí tức mạnh mẽ phảng phất nào đó dọa người liền trở về vị trí cũ.
Khi cơn đau tác động mạnh mẽ đến phần bả vai thì anh rốt cuộc đã mở miệng.
“Suy nghĩ xong rồi?”
An Ký Viễn căn bản không có tinh lực suy nghĩ, để duy trì tư thế này đã tiêu hao tất cả năng lượng của cơ thể.
“Không giữ bình tĩnh khi trao đổi với người nhà bệnh nhân là em sai nhưng khi làm thủ thuật em hoàn toàn tuân thủ quy trình vô khuẩn… Khẳng định không có vấn đề.”
Cậu thở một hơi tiếp sức, chờ đợi được anh đặc xá buông tay xuống cho dù sau đó sẽ bị đánh cũng tình nguyện. Nhưng điều cậu không ngờ là anh lại im lặng đi thẳng ra ngoài, không đến nửa phút thì quay trở lại.
“Bộp!”
Một quyển sách khác có độ dày gần tương đương được đặt chồng lên. Cơn đau nhức theo đó lan rộng khắp thân người. Bìa của cả hai quyển đều bóng loáng, vì phòng ngừa quyển sách phía trên sẽ rơi xuống, yêu cầu không thể có bất cứ cử động nhỏ nào.
Quý Hàng nghiêm giọng ra lệnh, không cho phép cãi lại.
“Lưng thẳng! Tiếp tục!”
Mồ hôi chảy dài như thác nước đổ. Hai gò má như phồng lên khi hai hàm răng gắng sức cắn chặt vào nhau. Tiếng hừ nhẹ len lỏi tràn qua khe hở nhỏ giữa hai hàm răng mang theo không ít bực bội và ẩn nhẫn.
Cậu mơ hồ cảm thấy hai cánh tay bắt đầu không ngừng hạ xuống, cậu không còn điều khiển được nữa, mặc cho móng tay hung hăng bấu chặt vào lòng bàn tay kích thích mà vẫn không có tác dụng.
“Bộp!”
Quyển sách phía trên đã rơi xuống sàn. Đầu óc mơ hồ, An Ký Viễn hoảng sợ theo bản năng cúi người xuống muốn nhặt lên để rồi quyển sách còn lại cũng đồng dạng rơi xuống.
Quý Hàng cầm hai quyển sách lên, lạnh giọng nói: “Lá gan cũng theo tuổi tác lớn dần?”
“Không phải…”
An Ký Viễn hít sâu, rũ ánh mắt đáp lại, thanh âm yếu ớt, không biết là do mệt mỏi hay sợ hãi.
Cậu thật sự cảm thấy uất ức, anh vừa rồi rõ ràng đã đứng về phía cậu. Hai cánh tay khó khăn rơi xuống bên người tác động đến cả bả vai, dáng người thu lại càng tỏ ra vẻ điềm đạm, đáng yêu. Máu lưu thông đến các cơ bắp mang đến chút ấm áp nhỏ nhoi trước khí tức lạnh băng bức người của anh.
“Quần cởi, chống trên sàn!”- Quý Hàng dứt khoát ra lệnh, sau đó bước ra ngoài.
An Ký Viễn sợ hãi nhìn căn phòng trống trãi, nghe bên ngoài là tiếng khóa cửa phòng mới thoáng yên tâm.
Sáng sớm hôm nay, cậu vừa đi theo bác sĩ Tiêu vào phòng phẫu thuật còn chưa kịp thay quần áo, trang phục này thật thích hợp với hai tay không còn mấy linh hoạt.
Chống trên sàn. Cậu dĩ nhiên sẽ không nghĩ anh cho phép cậu thoải mái nằm dài trên sàn. Một tháng trãi qua sự uốn nắn, dạy dỗ, cậu đã vô cùng thấu hiểu tình cảnh của bản thân. Ở anh nơi này, bị đánh không đơn giản là chuyện nằm sấp xuống, nếu không phải trừng phạt nặng nề hao tốn nhiều thể lực thì một tư thế dễ dàng chưa từng có khả năng.
Thật ra, từ lần trước anh phạt cậu mỗi ngày hít đất một trăm cái, lực cánh tay đã tiến bộ không ít, vừa rồi phải gánh cả chục kilogam sách, vô cùng đau nhức nhưng một khi được buông tha, không còn bao nhiêu cảm giác khó chịu nữa, tư thế hít đất càng thêm đủ tiêu chuẩn.
Cơn bão có dấu hiệu tăng mạnh, bên ngoài mưa không ngớt, gió thổi ào ào, khí lạnh len lỏi theo khe hở cửa sổ làm người không khỏi run run.
Anh không đi quá lâu, một lần nữa khi anh bước vào cửa, An Ký Viễn mơ hồ nhìn thấy trên tay anh xuất hiện thêm một đồ vật, ngược sáng cộng với chuyện nào dám quay đầu nhìn làm cậu chẳng rõ đó là vật gì nhưng trong lòng có dự cảm bất an.
Phần thân dưới trống trãi thoáng ửng hồng, bên tai cũng có cảm giác nong nóng. Bất kể bao nhiêu lần, bất kể vì nguyên nhân gì, ở trước mặt anh cởi quần chờ bị đòn vẫn làm cậu thẹn thùng, xấu hổ tột cùng.
Có thể Quý Hàng căn bản không cảm giác được sự lúng túng của em trai, bước thẳng đến bên cạnh, ngồi xổm xuống.
Chợt nhìn thấy đồ vật trong tay anh, tim An Ký Viễn gõ thùng thùng liên hồi, tiếng hét như muốn nhảy ra khỏi miệng.
An Ký Viễn khi thực tập ở Khoa Xương khớp là đạt thành tích xuất sắc, vì vậy nhìn lướt qua cậu liền biết đồ vật anh cầm trong tay là gì. Nẹp cố định đốt sống cổ làm bằng thép không gỉ, chiều rộng khoảng hai ngón tay, có độ dày không chênh lệch mấy so với thước gỗ thường dùng, trên mặt phân bố đều các lỗ tròn đường kính khoảng một centimet.
Mặt thép lạnh lẽo gõ vào cùi chỏ An Ký Viễn, đập mạnh vào đầu xương, cả cánh tay như bị điện giật run bật lên.
An Ký Viễn khó khăn nâng lên tầm mắt gọi một tiếng:
“Anh!”
Quý Hàng trầm mặt, hời hợt nói một câu:
“Cùi chỏ chống.”
An Ký Viễn như người rơi xuống vực sâu vừa bám được một nhánh dây leo cứu mạng thì ba chữ kia của Quý Hàng như cơn gió mạnh thổi tạt qua làm cắt đứt nhánh dây leo.
An Ký Viễn có chút tuyệt vọng khép chặt hai mắt, sau đó cong cùi chỏ chống đỡ.
Đôi chân dài thẳng tắp hơi tách ra, hai tay siết chặt thành quả đấm, mông hơi nâng cao lên.
Cậu đã từng trong trạng thái tinh thần tốt nhất làm tư thế hít đất mà chép phạt được phút, nhưng hôm nay sáng sớm đã tiêu hao rất nhiều thể lực, còn phải kháng đánh, An Ký Viễn tự mình dự đoán chống đỡ không quá phút.
Anh chợt đứng dậy, thân ảnh cao lớn che đi ánh sáng trước mặt An Ký Viễn, làm cho đầu óc vốn không mấy tỉnh táo của cậu trong nháy mắt hoảng hốt.
“Bốp!”
Mặt thép tiếp xúc mạnh mẽ với da thịt, ấn sâu xuống khoảng centimet, đau rát lan tỏ kèm theo một vết đỏ dài.
An Ký Viễn cả người căng thẳng, không động đậy.
“Tại sao lần đầu thất bại?”
Cậu đè nén thanh âm, không có khí thế hiên ngang như những ngày qua.
“Vị trí… không có tìm chính xác.”
“Bốp! Bốp!”
Lực đạo là không nuông chiều, roi thứ hai chồng lên không chệch một li, trong nháy mắt vết thương đã chuyển sang bầm tím.
“Tại sao không tìm chính xác?”- Thanh âm Quý Hàng lạnh lẽo như chính nhiệt độ của tấm nẹp này, không mang theo chút cảm tình nào.
An Ký Viễn hít sâu, khống chế thân thể run rẩy, cố gắng ổn định thanh âm mà nói:
“Người mắc bệnh có chỉ số BMI là , thuộc dạng béo phì độ II, độ sâu vào kim không tốt như dự đoán, lần thứ hai vào thuận lợi, dễ dàng tìm được khe hở lớn nhất… em biết sai rồi… aaa!”
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Liên tiếp ba roi vẫn cùng một chỗ, vết sưng thêm nổi bật, máu bầm càng đậm hơn, gần như mong manh đến muốn phá da.
“Sai sót trong quá trình vừa làm vừa học là không thể tránh khỏi, tổng kết còn phải bị đánh, uất ức sao?”- Thanh âm Quý Hàng nghe như biếng nhác nhưng lại ẩn chứa khí tức đầy nguy hiểm.
Bên tai đều là tiếng rít kẽ răng, thân thể An Ký Viễn không tránh khỏi căng cứng lên.
Thanh âm An Ký Viễn tuy yếu ớt nhưng lộ ra kiên định:
“Không uất ức.”
Nếu như lúc mới bắt đầu còn có chút uất ức nhưng qua một tháng đã thành thói quen. Người khác phạm lỗi, chỉ cần không trực tiếp ảnh hưởng đến người bệnh, tổng kết nhắc nhở lần sau chú ý hơn là được. Nhưng với An Ký Viễn, hồ sơ bệnh lý không học thuộc còn phải chép phạt, viết dặn dò không đầy đủ còn muốn bị đánh, đường may không đạt đến yêu cầu còn phải luyện tập thêm, lần sau vẫn làm không được sẽ bị phạt nặng hơn.
Nhưng An Ký Viễn sẽ không than phiền, cuộc sống hiện tại của cậu không còn hoảng loạn, bất an như ban đầu; tín ngưỡng của cậu không còn xa xôi, không rõ phương hướng nữa. Anh không còn như ngọn hải đăng xa xăm mà cậu nhìn không rõ cũng chạm không đến nữa. Anh đã mang đến cho cuộc sống của cậu một ngọn lửa nhiệt huyết chân chính, để có thể được chạm vào, cậu không tiếc bỏ ra so với người khác càng nhiều mồ hôi và cố gắng, cũng chưa từng oán giận thước gỗ hay roi mây kia.
“Mười roi.”
Phán quyết của Quý Hàng làm thân thể vốn đã chật vật kia lại run lên.
Vật này tuy không so được với thước gỗ hay roi mây nhưng lực đạo trong tay Quý Hàng nào phải trò đùa. An Ký Viễn mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghênh chiến với đau đớn nhưng mỗi một roi đánh xuống đều không khỏi nhíu mày, để lộ nét mặt thống khổ.
Mặt thép phản chiếu ánh lên nét mặt nghiêm túc, lạnh lùng đặc trưng của bác sĩ ngoại khoa, trong khi đang trừng phạt càng là khí chất bất khả xâm phạm nghiêm túc.
Thân thể An Ký Viễn theo mỗi lằn roi mà hạ xuống vài centimet rồi trong khoảnh khắc khôi phục về đúng vị trí. Rõ ràng bên ngoài gió thổi lạnh buốt nhưng cả người cậu lại nóng bừng bừng.
Mười roi vừa vặn trãi dài từ eo đến hết phần mông, đỏ bừng một mảng, trừ ở đỉnh mông bị mấy roi chồng lên liên tiếp tạo thành một vết bầm tím có phần chói mắt.
Quý Hàng gõ đầu cây nẹp vào bả vai giúp em trai điều chỉnh tư thế, ra lệnh:
“Tiếp tục!”
Đặt số lượng, đánh đủ xem như bỏ qua. Nhưng anh hôm nay phát ra lửa giận lớn như vậy tuyệt đối không phải bởi vì cậu đâm kim đến hai lần.
An Ký Viễn hơi nghiêng đầu sang một bên, giống như lúc nhỏ theo bản năng muốn thăm dò sắc mặt của anh. Nhưng chút lý trí còn sót lại lập tức ngăn lại mọi hành động, sai lầm rõ ràng như vậy làm sao không bị anh nhìn ra được.
“Em không nên…”- Là giọng mũi, tốc độ nhả chữ thật chậm như đang đắn đo lựa chọn từ ngữ.
“… Trong lúc trực ban đi khoa khác làm chọc dịch não tủy.”
Nội thần kinh và Ngoại thần kinh được xem như là hai khoa thất đồng hành, có mối liên hệ tương đối chặt chẽ. Ngày đó, cả hai cùng một ca trực, Tô Uẩn giữa đêm tiếp nhận một ca cấp cứu, nhìn thể trạng bệnh nhân thì do dự nhưng lại không muốn đánh thức cấp trên chỉ vì mình không thể làm được một thủ thuật chọc dịch não tủy nhỏ nhoi, vì vậy liền tìm bạn trai ở kế bên giúp đỡ.
Chẳng qua, câu trả lời của An Ký Viễn làm Quý Hàng không thể nào hài lòng.
Vì vậy, lời vừa dứt là mưa roi trút xuống, đau đớn, nóng rát lan tràn toàn cơ thể.
“Mông nâng cao lên, chống đỡ tốt!”- Thanh âm Quý Hàng như sấm rền, không còn tính nhẫn nại như vừa rồi.
“Anh, em biết…sai rồi.”- An Ký Viễn khàn giọng thốt lên, mồ hôi chảy dài theo gò má. Cậu mơ hồ nhận ra câu nói của mình đã làm cho anh càng thêm tức giận nhưng đau đớn thấu trời thế này làm cho bất kỳ ai cũng không có biện pháp trấn định.
Đầu cây nẹp lại gõ vào sống lưng nhắc nhở An Ký Viễn điều chỉnh tư thế.
Quý Hàng đập mạnh vào vết bầm tím chói mắt nhất ở đỉnh mông lạnh giọng cảnh cáo:
“Em nếu còn muốn quanh co không rõ, anh lập tức gọi Tô Uẩn đến nhìn.”
“Anh!”
An Ký Viễn nghiêng đầu nhìn, nét mặt không thể tin nổi mang theo cả kinh hoàng.
“Anh tại sao có thể làm như vậy?”
Làm việc phạm sai lầm, An Ký Viễn tự nhận tuyệt đối sẽ không đùn đẩy trách nhiệm, ngoan ngoãn cúi xuống chịu đòn cũng không có nghĩa là cậu sẽ chấp nhận vứt bỏ hết tự tôn và ngạo khí của bản thân.
Quý Hàng lạnh lùng trợn mắt mấy giây, sắc mặt không đổi vứt tấm nẹp trong tay xuống sàn, bước đến bàn trà.
An Ký Viễn thật sự bị dọa sợ, bất chấp đau đớn bật người lên, quần vẫn còn vướng ở hai chân làm cả người ngã xuống sàn lại lập tức bò dậy, nhào đến chụp lấy ống nghe trong tay anh, thanh âm mang theo ý cầu xin.
“Anh, em sai rồi, không muốn mà.”
Quý Hàng chậm rãi đặt ống nghe điện thoại xuống, ngước mắt nhìn chằm chằm gương mặt hốt hoảng của An Ký Viễn, nhưng một chữ cũng không nói.
An Ký Viễn càng thêm sợ hãi, hơi cúi đầu xuống, khép nép nói:
“Em nói sai rồi.”
“Em…”
Sự im lặng của anh giống như hố sâu hút đi toàn bộ dưỡng khí, cảm giác áp bách đến nghẹt thở. An Ký Viễn mím môi.
“Em nhận phạt.”
Ánh mắt Quý Hàng rất nghiêm túc, đối mặt với ánh mắt như nai con ngơ ngác kia một chút cũng không lộ ra đau lòng.
“Tự em đánh hay anh đánh?”
———————————-