Hai lỗ tai An Ký Viễn đã đỏ ửng như con tôm luộc, tư thế có phần khó khăn cũng không cho cậu có thời gian suy nghĩ linh tinh, tất cả tinh lực đều dùng chống đỡ đau đớn ở phía sau.
“Vì em có hay không mang khẩu trang?”
Thật ra, An Ký Viễn cũng không chắc chắn lắm, nhưng bởi vì khi ấy cậu ngồi đối diện với anh, tỉ mỉ quan sát được từng biểu tình, hơi thở của anh. Cậu nhớ rõ khi người phụ nữ ấy nhắc đến chuyện này, cả người anh rõ ràng run lên.
“Có hay không?”- Quý Hàng có chút buồn cười hỏi.
“Em nói có đúng không?”
Cây nẹp mạnh mẽ đập xuống, đau đớn bùng nổ xông lên tận óc.
“Mông nâng lên!”
Quý Hàng một tay giữ cố định thắt lưng, tay cầm cây nẹp không ngừng đánh xuống.
Cây nẹp khi vừa chạm vào da thịt là trắng bệch rồi chuyển sang đỏ bừng, nổi thành lằn sưng cao. An Ký Viễn theo từng roi đánh xuống mà hơi nhào người về phía trước, cắn răng kiềm nén tiếng rên. Cậu đau đến thở dốc, trước mắt như phủ một lớp sương mù.
Quý Hàng gõ vào hai cánh tay bắt chéo sau lưng nhắc nhở:
“Quỳ cho vững.”
An Ký Viễn rõ ràng bị cơn giận đột nhiên dâng cao của anh dọa sợ, cúi rạp người xuống đồng thời làm cho mông nâng cao thêm.
Quý Hàng đặt đầu cây nẹp vào phần đỉnh mông đã bầm tím răn dạy:
“An Ký Viễn, bất kỳ bác sĩ ngoại khoa nào cũng cần làm việc để tích lũy kinh nghiệm, bị đánh biết đau là tốt. Em chạy đi giúp bạn gái anh có thể xem là tuổi trẻ nhất thời xung động.”
Cây nẹp đột nhiên đánh xuống với lực đạo gấp bội kích thích thần kinh.
“Nhưng khi đối mặt với bệnh nhân đã phát sinh triệu chứng về đường hô hấp mà không mang khẩu trang phòng vệ lại đi làm kiểm tra, anh hận không thể đem em đến lễ khai giảng năm thứ nhất trường y khoa mà đánh cho một trận. Ngành Y là một nghề có độ nguy hiểm rất cao, chuyện tự bảo vệ bản thân còn muốn anh phải cầm roi mà dạy sao?”
Cây nẹp đánh vào da thịt không tạo nên tiếng vang gì lớn nhưng có thể do khí thế hùng hồn, một chút thanh âm nhỏ bé kia cũng đủ làm người ta run sợ, cơn đau ngày càng khó chịu đựng. An Ký Viễn tập trung giữ vững thắt lưng không để cho thân mình ngã xuống nhưng cơn đau làm thân người không khỏi hơi nghiêng sang một bên.
“Tránh né?”- Quý Hàng gõ đầu nẹp vào thắt lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thân người đã ướt đẫm mồ hôi.
“Đánh oan uổng em? Ngại đeo khẩu trang phiền toái, cảm thấy sức đề kháng của mình rất tốt?”
An Ký Viễn hít sâu mấy hơi tiêu hóa đau đớn ở phía sau, chậm rãi quay đầu nói:
“Anh, em biết lỗi rồi, sau này sẽ không như thế nữa. Anh đừng tức giận.”
Quý Hàng bất chợt ngẩn người, trước mắt là một mảnh lăn lộn. Lời nói khôn khéo, nhu thuận như vậy làm anh nhớ đến An Ký Viễn ngày trước, mỗi lần bị đánh đau, làm sai chuyện, cũng sẽ hai mắt ửng đỏ nhận lỗi với anh, xin anh đừng tức giận, rất sợ anh sẽ hao tốn khí lực, lên cơn đau tim. Có khi nó vẫn còn chưa biết mình sai ở đâu thì sẽ nói vòng vo xin anh đừng tức giận trước đã.
Quý Hàng ổn định lại tâm tư, đặc biệt không nhìn đến ánh mắt rất đơn thuần kia, gõ đầu cây nẹp vào đỉnh mông.
“Bất kể dưới tình huống nào, đều phải nghĩ đến kết quả xấu nhất, hơn nữa luôn có sự chuẩn bị sẵn sàng. Cuối cùng mười roi, tự mình đếm, liệt kê bệnh truyền qua đường hô hấp.”
Quý Hàng đánh xuống một roi cực mạnh mở đầu.
Thanh âm báo số không còn quật cường cùng uất ức mà ngược lại tản ra một chút thản nhiên.
“Một. Bệnh Quai bị.”
“Bốp!”
Nuốt nước miếng ướt thấm ướt cổ họng khô khốc.
“Hai. Bệnh lao phổi.”
Lực đạo không có giảm bớt chút nào, hô hấp rối loạn, cậu đau đến đầu óc cũng không có mấy thanh tỉnh nữa nhưng An Ký Viễn rõ ràng cảm giác được trái tim mình.
Cậu đã từ trong cơn tức giận của anh cảm nhận được sự quan tâm không chút kiểu cách, cho dù kèm theo đó là trách phạt nghiêm khắc vẫn cảm thấy sự ấm áp rạo rực.
“Ba, Aaa…”- An Ký Viễn hơi dừng một chút.
“… Quai bị.”
Hai chữ vừa thốt ra, An Ký Viễn đã thấy không ổn. Quả nhiên, anh lập tức đập vào cánh tay, ánh mắt vẫn lạnh lùng, giọng nói vẫn như cũ không nghe ra chút cảm xúc nào.
“Phân tâm?”
An Ký Viễn nỉ non nói câu xin lỗi, lập tức cúi thấp đầu, mặt trắng bệch lộ vẻ kinh hoàng.
Quý Hàng cau mày, một cái tát vỗ vào ót.
“Có tinh lực phân tâm nói lên thể lực đã khôi phục.”- Quý Hàng lui về phía sau mấy bước cố ý không nhìn người, giơ cây nẹp chỉ vào chỗ vừa rồi đứa em đã chống dưới sàn.
“Chống xuống sàn!”
An Ký Viễn ngậm đi uất ức nhìn anh, cậu biết mình đuối lý, yên lặng làm ra tư thế hít đất tiêu chuẩn nhất nhưng anh không có phải lập tức đánh, ngay khi An Ký Viễn vừa muốn quay đầu nhìn, trên lưng đột nhiên đập xuống một sức nặng làm cậu hừ nhẹ một tiếng.
Quý Hàng thuận tay đem quyển giáo trình vừa rồi đặt lên bả vai em trai ra lệnh:
“Nói sai một lần nữa hay quyển sách rơi xuống liền theo quy củ.”
“Bốp!”
“Ba. Bệnh sởi.”
An Ký Viễn dựa vào cơ bụng làm nòng cốt chống đỡ sức nặng thân thể, tận lực buông lỏng bắp thịt.
Mồ hôi chỉ chốc lát rơi vào hốc mắt, cậu lắc lắc đầu.
“Bốn. Cảm cúm.”
Tốc độ đánh không nhanh không chậm nhưng mỗi roi đều tận lực, không chút suy suyển giống như con người Quý Hàng, trong mắt không chứa được một hạt cát.
“Bảy…”- Mông lúc này giống như bị mặt trời rọi thẳng vào lúc chính ngọ, nóng bỏng cực độ.
“Viêm màng não.”
Dẫu sao cây nẹp cũng không thể so với thước hay roi mây về độ thuận tay. Toàn bộ mông của An Ký Viễn phủ đầy từng vết sưng với nhiều cấp độ màu sắc, phần đỉnh mông là nổi bật vài vết bầm tím khá nặng.
An Ký Viễn chống đỡ rất khổ cực, thắt lưng sớm tê dại không còn sức, cậu không thể làm gì khác hơn là cố nâng mông cao hơn để giữ ổn định được phần phía trên.Có kinh nghiệm trước đó, cậu hiểu rất rõ, nếu như quyển sách rớt hoặc chính mình ngã xuống, trận đòn hôm nay sẽ không thấy được hồi kết.
Mười roi đánh xong, đỉnh mông lại hiện thêm hai vết bầm tím sưng cao chói mắt. An Ký Viễn đau đến phát run, cắn răng cố gắng duy trì tư thế.
Quý Hàng thấp giọng, thanh âm như cũ trầm tĩnh:
“Anh sẽ thoa thuốc, nếu dám lộn xộn, cũng sẽ phạt nặng, nghe không?”
An Ký Viễn một bên áp chế nghẹn ngào, một bên theo bản năng gật đầu không ngừng, nhưng đổi lấy chính là một roi vô tình.
Cậu đúng lúc học ngoan, giọng nói không khỏi run rẩy:
“Dạ nghe!”
Không có trầy da, nhưng thuốc dạng phun sương vẫn mang đến cơn đau nhẹ. An Ký Viễn không nhịn được cử động mông nhưng lập tức bị tấm nẹp giơ lên dọa sợ, cắn răng nhịn đau, không dám cử động nữa.
Cái mông sưng cao bị hai lớp quần bó chặt, xúc cảm càng thêm mãnh liệt, mỗi bước đi càng thận trọng từng chút một.
Cậu bước đến phía cuối hành lang ít người qua lại mới dám dựa lưng vào tường trong chốc lát. Nội tâm lúc này không giống như những lần trách phạt trước, bị đánh xong sẽ xóa bỏ được gánh nặng mà mơ hồ có một sự bất an len lỏi đâu đó.
Mưa đã tạnh nhưng lòng cậu lại chẳng bình lặng lại. Bản thân giống như đám mây phiêu bồng lơ lửng, như chiếc thuyền nhỏ đơn độc mặc cho sóng biển trôi dạt đi, trước mắt là một mảng sương mù, không phân biệt rõ sẽ đi về đâu.
———————————————-