Thanh âm trầm bổng của Quách Nguyệt vang vang bên tai nghe có vẻ quen thuộc. Một lát sau, An Ký Viễn rốt cuộc nhận ra hình bóng đang quanh quẩn trong đầu mình rốt cuộc chính là ai.
Là bà Hoàng Anh, là ánh mắt trợn trắng của bà ta, là dáng vẻ căm tức, hùng hổ khi nhìn anh hai.
An Ký Viễn hít sâu một hơi, để cho luồng không khí lành lạnh buổi đêm lan sâu vào trong làm đầu óc tỉnh táo hơn. Thật ra từ lúc thực tập ở khoa ngoại, nhất là khoa cấp cứu, có thời điểm sự khiêu khích cao nhất không phải là ca bệnh mà chính là thái độ của người nhà bệnh nhân, xem bác sĩ như “thần tiên sống” hay là sự khổ sở vì viện phí quá mắc.
Vì vậy, An Ký Viễn dựa theo trí nhớ tường thuật lại bệnh tình và phương án chữa trị của Quách Tinh. Nhưng khi nhìn biểu tình ngày càng mờ mịt, luống cuống của Quách Nguyệt, cậu đại khái hiểu được cô ấy hoàn toàn không hiểu cái gọi là vô khuẩn hay hỗ trợ hô hấp, càng không thể hiểu sự khác nhau giữa nằm ở hành lang bệnh viện và phòng ICU là thế nào. An Ký Viễn quyết định tổng kết một câu.
“Tóm lại, em trai của cô hiện tại đang đặt nội khí quản để thở máy, nhất định phải nằm trong ICU.”
Quách Nguyệt thế nhưng lại nghe ra được một đường hy vọng, ngập ngừng hỏi:
“Vậy… Có thể không đặt cái đó sao?”
An Ký Viễn hơi sửng sốt nói: “Nội khí quản không phải nói muốn rút ra thì rút, cần phải dựa trên trạng thái lâm sàng của bệnh nhân có đáp ứng được hay không?”
“Vậy bây giờ có thể rút ra hay không … Van cầu cậu, bác sĩ An hãy nhìn thử Quách Tinh đi, thân thể của cậu ta rất tốt, bác sĩ từng khẳng định sau khi phẫu thuật cậu ấy sẽ khôi phục rất nhanh.”
Nét mặt đầy kham khổ, Quách Nguyệt không ngừng van xin: “Bác sĩ An, gia đình chúng tôi thật sự không kham nỗi chi phí nằm trong phòng ICU a.”
Cánh tay An Ký Viễn bị Quách Nguyệt bấu chặt, ánh mắt đau khổ cầu xin đập thẳng vào mắt làm phần trí nhớ đã dần ngủ say bị đánh thức, hình ảnh ánh mắt hung ác, từng câu từng chữ tranh cãi vô lý đẩy anh đến đầu ngọn sóng không ngừng lặp đi lặp lại.
Cậu chợt cảm thấy thế giới đều như bị xoay chuyển, tầm mắt mơ hồ không phân rõ ai là ai, cảm giác đau đến chết lặng. Tựa như chỉ còn lại rất nhiều thanh âm vang vang bên tai.
“An Ký Viễn, không cho phép em nhúng tay vào chuyện này nữa.”
“Thầy làm như vậy là vì sao, chính cậu hiểu rõ ràng.”
“Ngành y bây giờ ngày càng phát triển theo xu hướng trở thành nghề phục vụ, bệnh nhân chính là thượng đế. Xảy ra chuyện, còn đứng ở vị trí bị cáo xem như là may mắn, sợ nhất chính là bị dư công kích.”
An Ký Viễn suy nghĩ thật lâu, hai mắt ngưng trệ nhìn chằm chằm mặt bàn, trong đầu không ngừng lặp lại những thanh âm này. Quách Nguyệt đang nói gì cậu đều nghe không rõ.
“Cô chờ một chút, tôi đi xem thử bệnh án của Quách Tinh.”
Từ khi rút nội khí quản cho Quách Tinh, mí mắt An Ký Viễn bắt đầu giật liên tục, rõ ràng trong thời gian trực ban rất ít có thời gian thanh nhàn, cần phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nhưng cậu cứ nằm lăn lộn trong phòng trực không thể nhắm mắt được.
Sau khi rút ống, cậu đã đặc biệt hỏi bác sĩ nội trú trực phòng ICU trạng thái hô hấp Quách Tinh cơ bản tốt, nhịp thở vẫn duy trì ở tần số - lần/phút. Thuốc mê dần hết hiệu lực, bệnh nhân cũng đã dần tỉnh, các chỉ số trước và sau khi rút ống không có quá nhiều khác biệt, hết thảy đều nằm trong mức cho phép đã ghi trong giáo trình nhưng nhịp tim An Ký Viễn vẫn đập mạnh liên hồi.
Nhưng khi cậu vừa nhớ đến nét mặt khắc khổ của Quách Nguyệt thì nét mặt hung dữ của bà Hoàng Anh lại lập tức hiện lên làm cậu khẳng định mình làm vậy là đúng nhất. Nói sao Quách Tinh vẫn còn gắn điện tâm đồ theo dõi, có bác sĩ, y tá túc trực, nếu có xảy ra vấn đề gì cũng có thể nhanh chóng can thiệp. Nếu như không “thử một lần”, Quách Nguyệt cũng sẽ không cam tâm.
Trong lúc cậu mơ mơ màng màng, máy nhắn tin vang lên hai lần đều là chuyện lặt vặt nằm trong khả năng giải quyết. Đến khi cậu thật sự muốn nằm xuống nghỉ ngơi thì tiếng gõ cửa gấp gáp của y tá thật làm người hít thở không thông, có một dự cảm không lành.
An Ký Viễn còn quá trẻ tuổi, chưa thật sự hiểu được, với chuyện ở trên giường bệnh, “thử một lần” là phải trả giá lớn đến thế nào.