Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngoài cửa sổ tất cả các cao ốc văn phòng bên cạnh đều đầy ắp người, thậm chí các quán nhỏ bên cạnh cũng dừng buôn bán vây quanh xem, trên mặt người người đều không thể che hết tò mò.

Bây giờ cuộc sống buồn khổ như vậy, khó có được chuyện kinh thiên động địa xảy ra trước mắt mình, nhất định phải nhiệt tình bày ra chút cá tính thích góp vui của tiểu dân chúng thôi!

Trên đường Đại Mã có hai người đàn ông mặc tây trang đeo caravat đứng trên một chiếc xe tải cũ, một người lịch sự, một người thô kệch, khiến mọi người không khỏi ồn ào nghị luận xem vai nam chủ là ai.

Là chàng trai anh tuấn đẹp trai?

Hay là người đàn ông ngăm đen thô kệch kia?

“Nguyên Tiểu Thu, tuy rằng hôm qua chúng ta quan hệ hữu nghị thất bại, nhưng tôi không sao cả, trọng điểm là hôm nay người anh em tốt của tôi không để ý mặt mũi, định công khai tỏ tình trước công chúng, hát tặng cô một khúc tình ca!” Người đàn ông anh tuấn đẹp trai cũng là người dày công chuẩn bị việc này chính là Nhan Phúc Hiên, cao hứng phấn chấn lấy loa phóng thanh hô to, vẫn còn không quên cổ vũ khán giả bên cạnh, “Mọi người ơi! Mọi người vỗ tay thúc giục nào!”

Lập tức dưới lầu vang lên tiếng vỗ tay như sấm, âm thanh gào to càng không dứt bên tai, trường hợp này thậm chí còn có xu thế oanh động nhiệt liệt hơn cả nhân vật chính trị tạo ra.

Sài Ngạn Quân đứng ở bên cạnh nhìn đến trường hợp bị làm thành như vậy, bắt đầu có cảm giác kết nhầm bạn xấu, trên mặt rơi xuống nhiều hơn ba đường vạch đen.

Nếu anh nhớ không nhầm mà nói, anh vốn nhờ cậu ta hỗ trợ an bài một bó hoa tươi cộng chuỗi dài khinh khí cầu bay lên, nhưng sao bây giờ trường hợp lại sôi động giống như anh muốn đi tranh cử Tổng Thống?

Hơn nữa vừa rồi cậu ta đột nhiên nhét cho anh một cái microphone và một bản nhạc, nói muốn thay thế bài thơ tỏ tình của anh.

Ai đến nói cho anh biết, bây giờ mà hát sai nhịp điệu thì tình trạng sẽ là như thế nào?

Nguyên Tiểu Thu đứng ở một cửa sổ khác ở tầng , nhìn người đàn ông có chút tay chân luống cuống nhận lấy microphone ở dưới, khóe miệng không nhịn được gợi lên một nụ cười thản nhiên.

Cô chỉ biết, nếu là anh sao có thể làm ra loại ‘kinh hỉ’ này cho cô, quả nhiên sau lưng vẫn là có cao nhân chỉ điểm.

“Còn không hát?” Nhan Phúc Hiên đẩy anh, nhỏ giọng thúc giục.

Trường hợp cũng đã làm lớn như vậy, đừng đột nhiên thu tay lại không làm khiến anh mất mặt mà!

Sài Ngạn Quân khó hiểu nhìn anh ta, “Thật sự phải hát?”

Vô nghĩa! “Đương nhiên là phải hát, không phải là cậu muốn cầu hôn sao? Đương nhiên phải hát, xuất ra chiêu lãng mạn nhất này, đảm bảo cô ấy lập tức chạy xuống lầu nói em đồng ý.”

Hừ! Nếu không phải nhìn ở trên khả năng cậu ta cả đời cũng chỉ có lần cơ hội này ôm được người đẹp về, anh ta sẽ đưa sáng ý tốt như vậy cho cậu ta dùng sao?

Đây vốn là bảo bối áp dưới đáy hòm anh ta định lấy ra cầu hôn đấy!

“Nhanh chút! Mình giúp cậu mở nhạc!” Vì giờ phút này, dàn âm thanh cực lớn mà anh ta mượn được cuối cùng cũng phát huy công dụng rồi.

Khúc dạo đầu của bài hát chậm rãi vang lên, vốn tiếng người ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả ánh mắt của mọi người đều dời về phía trên người Sài Ngạn Quân.

Nhận được bạn tốt cổ vũ, anh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn bóng người nho nhỏ đứng bên cửa sổ, tuy rằng anh không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô, nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt khéo cười duyên dáng của cô, vừa nhớ cô, anh vừa thong thả hát lên ca từ theo nhịp nhạc.

Chỉ hi vọng bài hát này có thể trở thành chứng minh tình yêu của anh

Để mỗi câu ca từ cảm động em, để nốt nhạc chạm đến tim em

Chỉ hi vọng yêu em có thể trở thành tác phẩm đại biểu cho hạnh phúc

Không có nhiều hoa lệ kinh hỉ nhưng lại có ấm áp giấu ở đáy lòng

Kỷ niệm nghĩ đến sẽ mỉm cười anh muốn tặng cho em

Nói anh không đủ tri kỷ luôn quên em bận làm việc sẽ đặt tình yêu ở trong góc

Em nói tình yêu không dễ dàng anh lại để em một mình đi cố gắng thì tiếp tục thế nào

Thật ra anh rất khẳng định anh thật sự yêu em chỉ là anh luôn cho rằng cái gọi là tình yêu sẽ tâm ý tương thông

Hóa ra anh vẫn còn đang nỗ lực học cách nói ra lời yêu

Chỉ hi vọng bài hát này có thể trở thành chứng minh cho tình yêu của anh

Không chỉ đơn thuần là ca khúc đại biểu lời anh muốn nói

Chỉ hi vọng yêu em có thể trở thành tác phẩm đại biểu cho hạnh phúc

Không cần cố ý thiết kế hạnh phúc đơn giản ngọt ngào khó được

Để yêu em trở thành tác phẩm đại biểu của anh, để tác phẩm này thành kỷ niệm tình yêu của đôi ta

Hóa ra thật dễ dàng để nói cho em biết: anh yêu em

Ca khúc hát xong, tất cả mọi người vì anh chân tình biểu lộ mà im lặng, lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người nữ chính ở lầu , chờ mong nữ chính sẽ chạy xuống vui mừng mà khóc sau đó lớn tiếng nói em cũng yêu anh.

Chỉ có điều sau khi Nguyên Tiểu Thu nghe thấy lời tỏ tình làm người ta cảm động xong, lại đột nhiên mặt không biểu cảm quay đầu rời khỏi cửa sổ, khiến mọi người kinh ngạc.

Nhất là Nhan Phúc Hiên, càng không thể tin được kế hoạch cầu hôn mình tỉ mỉ an bài cũng chỉ đổi được một cái liếc mắt lạnh lùng của nữ chính, sau đó mặt không biểu cảm rời đi.

Bây giờ là chuyện gì xảy ra?

Mọi người ở đây còn đang kinh ngạc không thôi, đồng thời, trong đám người đột nhiên một trận xôn xao, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn qua đó, phát hiện nữ chính Nguyên Tiểu Thu đang đạp trên giày cao gót chạy ra.

Sài Ngạn Quân treo lên nụ cười yếu ớt, đứng tại chỗ chờ cô tiến lên.

Cô dâu của anh.

Nguyên Tiểu Thu lao ra cửa công ty, nhắm ngay phương hướng của anh, không để ý bản thân đang mặc âu phục liền ra sức nhảy lên, trực tiếp nhào vào giữa đôi tay của anh.

Cô gắt gao ôm anh, kích động kém chút nói không ra lời.

Sao anh.... làm sao có thể làm ra chuyện làm người ta cảm động như vậy chứ!

Hỏng bét! Cô cảm thấy mình sắp biến thành mít ướt rồi!

“Xem ra em thật sự thích kinh hỉ này?” Nói như vậy, anh có thể không so đo tội danh hãm hại anh của người nào đó rồi. Sài Ngạn Quân thầm nghĩ.

“Thích thì thích.... Chính là...” Nguyên Tiểu Thu đỏ mặt không dám từ trong lòng anh ngẩng đầu lên.

Trời ạ! Cô không còn mặt mũi đi làm ở đây nữa rồi.

Cảm nhận được tầm mắt phóng tới từ bốn phương tám hướng, hai người vốn không thích náo động bỗng cảm thấy xấu hổ, hai tay đang ôm lấy nhau không biết có nên buông ra hay không.

Kịch tình chuyển biến độ, vốn cho rằng đây là tiết mục hoa rơi có ý nước chảy vô tình, khi nữ chính vô cùng cảm động nhào vào trong lòng nam chính liền biến thành kịch vui viên mãn, cũng khiến Nhan Phúc Hiên sau nửa ngày sửng sốt rốt cuộc phản ứng kịp, cầm lấy loa phóng thanh giải vây giúp hai người đang xấu hổ này.

“Người anh em, cậu còn chưa nói chuyện quan trọng nhất ngày hôm nay, mau nói đi để những người khác có thể trở về làm việc, bằng không ông chủ sẽ trừ tiền lương đấy!”

Câu nói hài hước này để mọi người cười ha ha, cũng khiến Sài Ngạn Quân và Nguyên Tiểu Thu càng thêm xấu hổ.

Cầm lên bó hoa vừa rồi vì tiếp cô mà rơi xuống đất, Sàu Ngạn Quân quỳ một chân, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Anh miệng rất ngốc, uổng phí rất nhiều sách anh đã đọc, cho nên lúc này, anh chỉ có thể dùng câu nói ngốc nhất để cầu hôn em. Tiểu Thu, gả cho anh được không?”

Không có lời tỏ tình triền miên thì sao?

Không có gia tài bạc triệu thì lại thế nào?

Phụ nữ muốn không phải chính là một mảnh thật tình và thành khẩn hứa hẹn của đàn ông sao?

Hốc mắt Nguyên Tiểu Thu lặng lẽ rơi lệ, nhưng không phải đau lòng, mà là vui sướng và cảm động.

“Em rất keo kiệt, em thích ghen tỵ, em cố tình gây sự, em còn thường đánh vỡ giáo điều quy phạm lễ nghi của anh, em là một người phụ nữ không hoàn mỹ, cho dù là như vậy, Sài tiên sinh anh còn muốn lấy em về nhà sao?” Cô ngóng trông nhìn anh chậm rãi nói.

“Cho dù em keo kiệt, nhưng anh cảm thấy em đang cần kiệm lo việc nhà thay anh; cho dù em thích ghen tỵ, nhưng anh cảm thấy đó là chứng minh em yêu anh; cho dù em cố tình gây sự, anh vẫn có thể bao dung, cho dù em thường đánh vỡ giáo điều quy phạm lễ nghi của anh, nhưng anh không có biện pháp giận em, bởi vì trong lòng anh em là người phụ nữ hoàn mỹ nhất! Cho nên, em đồng ý gả cho anh sao?” Sài Ngạn Quân biến từng khuyết điểm cô vừa nói thành ưu điểm anh thích, làm các cô gái bên cạnh cũng thấy cảm động lây, lại càng thêm oán hận đàn ông nhà mình không tri kỷ.

Còn Nhan Phúc Hiên lại là trợn mắt há hốc mồm nhìn anh. Lần đầu tiên cảm thấy hóa ra cậu ta không phải mồn miệng vụng về, mà chính là cao thủ thâm tàng bất lộ thôi!

Ai nói lãng mạn và tri kỷ nhất định phải dùng tiền tài xây lên đâu?

Nước mắt không chịu khống chế chảy dọc theo hai gò má, Nguyên Tiểu Thu nhận lấy bó hoa trên tay anh, nghẹn ngào nói, “Em đồng ý.”

Một câu nói ‘em đồng ý’ của cô làm không khí ở hiện trường lên đến mức cao nhất, thoáng chốc tiếng vỗ tay vang lên, thay bọn họ dâng lên lời chúc phúc lớn nhất.

Nhưng trong tiếng chúc phúc, lại ẩn chứa một ánh mắt lạnh như băng, một cô gái đứng ở góc tường vẻ mặt phẫn hận nhìn một màn này.

Ánh mắt này nhìn thẳng về phía Nguyên Tiểu Thu, như là muốn xé nát cô ra.

Chỉ tiếc tất cả mọi người đều ăn mừng thay Sài Ngạn Quân cầu hôn thành công, không có người chú ý đến khác thường của cô gái kia.

Đương nhiên, cũng không có người chú ý đến sau lưng hạnh phúc này, sắp nhấc lên sóng to gió lớn.

Một gian phòng tối đen, trong phòng chỉ có một ánh đèn mỏng manh, không gian yên tĩnh quỷ dị làm người ta cảm thấy đáng sợ, cô gái cầm ảnh chụp trên tay thì thào tự nói, càng tăng thêm mấy phần kinh sợ.

“Anh Ngạn Quân, anh xem tinh thần anh vẫn phấn chấn cởi mở như vậy, giống như ánh mặt trời chiếu sáng cuộc sống âm u tăm tối của em, nhưng vì sao hôm nay anh có thể làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy đây?” Trên tay cô gái là tấm ảnh chụp chung của Sài Ngạn Quân và Nguyên Tiểu Thu, ánh mắt mê mang nhẹ giọng nói.

Đột nhiên, ánh mắt vốn là ái mộ của cô gái chuyển thành độc ác, còn dùng sức xé đôi ảnh chụp chung của hai người, đáp phần của Nguyên Tiểu Thu xuống đất giẫm chân lên, giống như cô là côn trùng có hại gì đó.

“Đều do người phụ nữ xấu này, đều do con côn trùng có hại không biết tên này, hại anh Ngạn Quân của tao sinh bệnh, trở nên một chút cũng không giống anh.

“Đúng! Không sai! Đều là mày sai! Nếu mày không xuất hiện, anh Ngạn Quân vĩnh viễn đều là của tao! Ha ha...” Nói xong ánh mắt của cô lại dần dần mê ly, sau đó đột nhiên cười rộ lên.

Không sai! Chỉ cần cô ta không còn, anh Ngạn Quân sẽ trở lại bình thường.

Anh Ngạn Quân sẽ trở về là anh Ngạn Quân chỉ thuộc về một mình cô ta, bọn họ sẽ cũng nhau đọc thơ, sẽ cùng nhau thảo luận lão Trang sẽ cùng nhau nghiên cứu Tiêu Dao Du.

Không sai, chỉ cần cô chết…

Ánh mắt cô gái lạnh lẽo nhìn ảnh chụp đã bị giẫm nhăn trên mặt đất, khéo miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.

~~

Có một loại người trước khi cầu hôn chưa từng đến nhà bạn gái sao? Nếu không tính lái xe đưa đến dưới lầu?

Một người bình thường cũng sẽ không thể ở sau màn cầu hôn kinh thiên động địa, về nhà bạn gái không tiếp tục làm lãng mạn, mà là vội vàng làm hoa thủ công!

Nhưng kì lạ là Sài Ngạn Quân đúng là như vậy, hơn nữa không chỉ mình anh bị kéo đến nhà Nguyên Tiểu Thu giúp đỡ làm hoa thủ công, mà ngay cả Nhan Phúc Hiên tan làm sớm cũng không thể may mắn thoát khỏi, ba người vây quanh bàn nhỏ trong phòng Nguyên Tiểu Thu, chân tay luống cuống làm hoa thủ công.

“Ai~ người anh em, sở thích của bà xã tương lai của cậu thật đúng là khác với người thường, thích cái gì không thích, lại thích làm hoa thủ công một cành không kiếm được bao nhiêu tiền này?” Nhan Phúc Hiên ở lần dính hoa hỏng thứ N, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng oán hận.

“Hoa thủ công có cái gì không tốt? Trợ cấp chi phí trong nhà đấy!” Nguyên Tiểu Thu tức giận nói lại.

“Trợ cấp chi phí trong nhà cái gì chứ! Chẳng lẽ em không biết chỉ tính thu nhập của cậu ấy cũng đủ để em ở nhà làm thiếu phu nhân sao, vậy còn cần làm hoa thủ công để trợ giúp chi phí trong nhà làm gì chứ?” Nhan Phúc Hiên vẻ mặt ‘em không biết tốt xấu’ nói.

Xin nhờ! Hai người này kết giao cũng quá kỳ quái rồi!

Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ ràng, như vậy cũng có thể loạn yêu nhau sao?

Người anh em này của anh ta tuy rằng sống trong ngôi nhà cũ mười mấy năm tuổi, đi chiếc xe sắp hỏng đưa đến bãi rác, nhưng đây không có nghĩa là cậu ấy không có tiền đúng không? Phải biết rằng từ sau lần anh ta không cẩn thận nhìn thấy sổ tiết kiệm của cậu ấy mới biết được, người anh em này của anh ta thật đúng là thâm tàng bất lộ, kiếm được nhiều hơn so với bất cứ ai, lại ngay cả cổ họng cũng không rên, tiêu chuẩn phú nhị đại ở ẩn.

Chính là người ngoài không biết cũng không sao, nhưng ngay cả bạn gái đã nhận lời cầu hôn của người ta rồi còn không biết, có phải là rất khoa trương hay không?

“Em biết tiền lương của anh ấy nhiều hơn em, nhưng bây giờ đang là mùa thịnh vượng, nếu ngày nào đó ế ẩm, làm sao bây giờ?”

“Là em không tìm hiểu rõ ràng, cậu ấy...” Nhan Phúc vốn định kéo bạn tốt lên, nhưng dưới ánh mắt của người nào đó lại ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của bản thân dính hoa thủ công.

“Hừ hừ! Không nói thì thôi!”

Thật là! Loại phụ nữ kiêu ngạo lại cố tình gây sự như vậy, không biết cái tên Sài Ngạn Quân này thích cô ấy ở điểm nào cơ chứ? Anh ta vụng trộm than thở trong lòng.

Thở dài mấy hơi, Nhan Phúc Hiên rời tầm mắt lên người bạn tốt thủy chung không nói chuyện, “Xin nhờ cậu! Quản bà xã tương lai của cậu cho tốt, luôn không hé răng để tôi bị cô ấy bắt nạt, cậu làm như vậy không cảm thấy làm bạn tốt thất vọng sao?”

Sài Ngạn Quân nhàn nhạt cười nhưng cũng chưa nói gì, chỉ nhìn về phía cô vẫy vẫy tay, Nguyên Tiểu Thu lập tức nhào vào lòng anh vẻ mặt cười ngọt ngào.

“Cô ấy chỉ báo thù hôm nay cậu ác chỉnh bọn mình mà thôi.” Không cần giải thích anh cũng có thể đoán được đại khái.

Sau khi trải qua buổi sáng cầu hôn quá mức rung động xong, không chỉ bọn họ trở thành tâm điểm của mấy công ty phụ cận, cô cũng bị tăng thêm không ít phiền nhiễu nhỉ!

Mặc dù có chút thật xin lỗi bạn tốt giúp anh hiến kế, nhưng ai bảo cậu ta ác chỉnh bọn họ như vậy, cho nên anh cũng mở một mắt nhắm một mắt tùy cô.

“Không sai không sai!” Nguyên Tiểu Thu đồng ý nói.

A~ quả nhiên chỉ có anh hiểu cô.

“Chẳng qua mình cũng không nghĩ đến cô ấy sẽ tạm thời tìm đến nhiều hoa thủ công như vậy.” Điểm này ngay cả Sài Ngạn Quân cũng rất kinh ngạc.

Vừa nhắc đến sự tồn tại của hoa thủ công này, Nguyên Tiểu Thu lập tức đỏ mặt xấu hổ.

Hỏng bét! Dù sao cũng không thể muốn cô nói, lúc trước cô cho rằng anh bắt cá hai tay, cho nên đi nhận một đống hoa thủ công về nhà, mỗi ngày sau khi tan tầm liền nhốt mình trong nhà làm hoa thủ công xả giận, kết quả bây giờ tình cảm khôi phục ngọt như mật, không làm xong hoa thủ công, đành phải tìm người hỗ trợ tiêu hóa thôi!

Nếu nói ra chuyện này, nhất định sẽ bị cười chết!

“Đúng vậy đó! Hoa thủ công này lấy từ đâu ra vậy?” Nhan Phúc Hiên tò mò hỏi.

“Ách... Cái này...” Cô đột nhiên cà lăm không nói lên lời.

“Cái này cái gì?” Bị buộc đến cùng, Nguyên Tiểu Thu dứt khoát vỗ xuống bàn, giọng điệu hung ác nói: “Làm hoa thủ công trên tay anh là được rồi, quản nó từ đâu đến làm gì.”

Lập tức bị bộ dạng hung dữ của cô dọa sợ, anh ta rút lui vài bước.

“Tính khí kém như vậy, xem ra sau này cho dù hai người kết hôn, có lẽ cũng không cần người kia đến quấy rối mới đúng.” Vừa nói xong, Nhan Phúc Hiên như là ý thức được mình nói cái gì không nên nói, lập tức ngậm chặt miệng.

“Người kia?” Nguyên Tiểu Thu đưa ra nghi vấn với nhân vật không quen đột nhiên xuất hiện.

Nhất thời thân thể Sài Ngạn Quân cứng đờ, vẻ mặt phức tạp nhìn Nhan Phúc Hiên, ý bảo anh ta không được tiếp tục nói hết.

Thấy bạn trai vẻ mặt không thích hợp, chỉ biết nhất định là có chuyện mà cô không biết, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến một nhân vật không quen nào đó.

Theo trực giác phụ nữa của cô đến đoán, nhân vật không quen này, tám chín phần mười là phụ nữ.

“Người kia làm sao? Sao hai người không nói tiếp?”

Sài Ngạn Quân cúi đầu không nghĩ trả lời, mà Nhan Phúc Hiên dưới ánh mắt áp bức của người nào đó cũng không dám nói.

Dù sao chuyện của người kia luôn là điều cấm kị.

Mà điều cấm kị này giống như kíp nổ giấu trong cuộc sống của Sài Ngạn Quân, tùy thời đều khó khả năng phát nổ.

Không khí yên tĩnh trầm mặc kéo dài, Nguyên Tiểu Thu không có tiếp tục hỏi đến cùng, nhưng lại không ngừng dùng ánh mắt suy nghĩ sâu xa nhìn hai người bọn họ, muốn tìm được một chút dấu vết còn sót lại.

Mà Sài Ngạn Quân cái gì cũng không nói, sắc mặt thâm trầm làm hoa thủ công, ngay cả Nhan Phúc Hiên vừa rồi không cẩn thận lộ miệng lúc này cũng không dám tiếp tục oán giận, ra sức dính hoa thủ công.

Ba người thật vất vả mới dính xong một hòm hoa thủ công lớn, Nguyên Tiểu Thu vừa mới muốn mở miệng, đã bị Sài Ngạn Quân nhanh hơn một bước đánh gãy.

“Xong rồi, mình đưa cậu về.”

Bọn họ là đi xe của ánh đến, cho nên nếu Nhan Phúc Hiên muốn về nhà thì chỉ có thể đi nhờ xe anh về.

Lạnh mặt, Nguyên Tiểu Thu đứng trước mặt anh, “Anh xác định hôm nay anh muốn đưa anh ấy về nhà sao?”

“Ừ, buổi sáng xe của cậu ấy để ở công ty, anh đưa cậu ấy trở về là phải.” Sài Ngạn Quân không dám ngẩng đầu nhìn cô, bởi vì anh biết đây chỉ là lấy cớ.

Anh sợ nếu anh ở lại thì phải đối mặt với câu hỏi và giải thích.

Bây giờ anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nói với cô về chuyện của người kia, hơn nữa anh cũng không biết nên nói với cô thế nào.

“Anh ấy cũng không phải là không phải anh đưa thì không thể, tự anh ấy cũng có thể đi tắc xi về nhà!” Nhìn thấu anh lấy cớ, Nguyên Tiểu Thu trực tiếp vạch trần.

Nhan Phúc Hiên đứng giữa hai người bọn họ, rất có ảo giác bản thân mình là kẻ thứ ba.

Xin nhờ! Anh ta về nhà thế nào cũng được, chính là không cần lại tiếp tục ầm ĩ mà! Anh ta đứng ở giữa như vậy rất xấu hổ, trong lòng anh ta thầm nghĩ.

Cho dù Sài Ngạn Quân lấy cớ bị vạch trần, nhưng vẫn tự nhiên cầm lấy chìa khóa, định cứ như vậy vong qua cô đi ra cửa.

Cô xoay người nhìn bóng lưng của anh, lạnh lùng nói, “Đêm qua anh nói có chuyện muốn nói rõ với em, thậm chí còn khiêng em đi từ nhà ăn, nhưng bây giờ thì sao? Chính anh cái gì cũng không nói, thầm nghĩ cứ như vậy xoay người tránh ra, anh thật sự xem em là vợ anh sao? Hay đó chỉ là anh muốn làm phụ nữ vui nên diễn vậy?”

Cô rất rõ ràng anh không phải người như vậy, nhưng người đang nổi nóng, cô chính là không nhịn được muốn nói như vậy.

Sài Ngạn Quân không quay đầu lại, làm người ta không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng bóng lưng trầm mặc này, lại làm người ta nhìn ra được anh đang đè nén.

“Anh không định giải thích với em cũng không sao, bởi vì em không có biện pháp giữ chặt anh, cũng không có biện pháp khiêng anh đi, nhưng em chỉ cho anh thời gian ba ngày, anh cẩn thận ngẫm xem nên giải thích thế nào, bằng không... Chúng ta liền nhìn rồi làm thôi!” Nói dứt lời, ánh mắt cô nhìn sang Nhan Phúc Hiện động cũng không dám động ở bên cạnh, “Hai người về đi!”

“Đợi chút, có nhất định phải làm cương như vậy không?” Anh ta sốt ruột nhìn hai người một trái một phải, bắt đàu oán hận bản thân sao lại lắm miệng như vậy.

Một người kỳ quái cố chấp đến cực điểm, một người không nhận được đáp án không bỏ qua, nhưng là không có ai cúi đầu trước, điển hình của chữ loạn.

“Anh không cần lo lắng, đây là vấn đề của bọn em.” Cô dỗi nói.

Ngóng nhìn bóng lưng không quay đầu lại của Sài Ngạn Quân, trong lòng Nguyên Tiểu Thu có oán giận, nhưng vẫn không nhịn được mà đau lòng cho anh.

Người đàn ông này... Thế nào cũng phải cố chấp như vậy à!

Nhan Phúc Hiên đứng ở một bên không tiện nói, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Ai! Thôi! Vấn đề giữa tình lữ bọn họ thì để bọn họ tự giải quyết thôi!

Anh ta quản không được, cũng không muốn quản rồi.

Buổi tối vốn phải ngọt như mật lại vì một câu nói vô tâm của bản thân mà biến thành như vậy, xem ra đêm nay không chỉ có hai người mất ngủ, anh ta cũng phải chịu lương tâm khiển trách cả đêm rồi.

~~

Sáng sớm, Nhan Phúc Hiên mang theo hai quầng thâm to đùng trên mắt đi vào công ty, sau khi phân phó thư ký pha giúp mình một chén cafe đen vừa thơm vừa đặc xong, giảm bớt nói chuyện phiếm với thư ký như bình thường, trực tiếp đi vào trong văn phòng, định làm việc cho tốt để miễn bản thân lại suy nghĩ miên man.

Chân vừa tiến vào văn phòng, trong mắt đột nhiên thấy một bóng người, khiến anh ta kém chút nữa cho rằng hai mắt mình có xảy ra vấn đề gì hay không, bằng không sao có thể nhìn đến người không có khả năng xuất hiện vào lúc này.

“Nguyên Tiểu Thu?” Anh ta kinh hô.

“Là em.” Không có chuyện bé xé ra to và ủ rũ giống anh ta, Nguyên Tiểu Thu tinh thần sảng khoái, ngay cả một chút dấu vết mất ngủ cũng không có.

“Xem ra ngày hôm qua em ngủ rất ngon.” Nhan Phúc Hiên nói móc.

Có lầm hay không? Anh ta mất ngủ thức trắng một đêm, ngay cả bữa sáng cũng nuốt không trôi, kết quả nhân vật nữ chính người ta lại ăn ngon ngủ no, một chút ảnh hưởng cũng không bị?!

“Ngủ cũng không tệ.” Treo lên nụ cười yếu ớt, Nguyên Tiểu Thu coi lời nói móc của anh ta thành gió thôi bên tai, không chút để ý.

“Phải không? Như vậy, anh có thể xin hỏi một chút người ngủ rất ngon, em là đặc biệt đến cười nhạo người cho rằng làm tình lữ chia tay, kết quả cả đêm mất ngủ là anh sao?” Nhan Phúc Hiên giọng điệu ác liệt nói.

“Đây cũng không phải.” Cô cũng không nhàm chán như vậy! Lắc lắc đầu, Nguyên Tiểu Thu nói, “Em đến đây là muốn nghe chuyện hôm qua anh còn chưa nói xong.”

“Chuyện hôm qua anh còn chưa nói xong?”

“Chính là chuyện có liên quan đến ‘người kia’.”

“Không phải em đang chờ cậu ấy cho em đáp án à? Sao lại có thể chạy đến đây hỏi anh trước chứ?” Anh ta không hiểu đưa ra nghi vấn.

Uống một ngụm nhỏ hồng trà thư ký vừa mới bê vào, Nguyên Tiểu Thu ngẩng đầu nhìn anh ta, không nhanh không chậm nói: “Phiên bản anh ấy nói em đương nhiên phải nghe, chỉ có điều anh cũng biết, sau khi có người như vậy sẽ khiến người khác đàm tiếu, khả năng anh ấy đồng ý nói ít đến thương cảm, nên để ngừa vạn nhất em phải đến hỏi anh trước!”

Anh ta sửng sốt, nhưng ngay lập tức nở nụ cười hiểu rõ, “như vậy à.”

“Cho

nên bây giờanh có thể nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho em biết không?”

Nhắc đến đề tài này vẻ mặt Nhan Phúc Hiên có chútthayđổi, vẻ mặtnghiêm túc,làm NguyênTiểu Thu cũng không nhịnđược mà nghiêm túc theo.

Đi đến một đầu sofa khác ngồi xuống, anh ta còn chút nôn nóng rút ra một điếu thuốc lá và bật lửa châm thuốc, ánh mắt sâu lắng nhìn phương xa, nhớ lại chuyện năm đó.

“Năm ấy bộn anh cùng tham gia quân ngũ, cho nên đối chuyện tình chi tiết cũng không rõ ràng lắm, anh sẽ nói ra những chuyện anh biết cho em nghe.”

Vòng khóichậm rãi bay lên, tiêu tán trong không trung, giọng nói của Nhan Phúc Hiễn cũng không phập phồng bắt đầu nói:

“Anh nhớ năm đó anh chuẩn bị xuất ngũ,cậu ấy đã thi đỗ tiến sĩ, bởi vì lúc trước có viết mấy phần luận văn nên cũng bắt đầu có chút tiếng tăm trong giới học thuật, chuyện này lúc đó rất chấn động, bởi vì một nghiên cứu sinh lại có thể viết ra luận văn của riêng mình, cho dù nói là thiên tài cũng không đủ, cho nên sau này có một số trường học tranh nhau mời cậu ấy làm giảng sư khách mời. Em cũng biết là người kia không biết cự tuyệt, thường thường chỉ cần cậu ấy có thời gian rảnh, người ta nhất định phải mời đi, cho nên mới có thể ở chỗ đó quen biết người kia.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Nhan Phúc Hiên lạnh lùng cười, “Nào có cái gì sau đó! Người kia thật sự không biết có bệnh thật hay giả, liền bắt đầu giống biến thái theo đuổi cậu ấy, lợi dung tất cả mọi dịp cậu ấy đi chỗ nào cũng đều đi theo, thậm chí còn có thể phát điên làm tổn thương người khác, cuối cùng cậu ấy không lên lớp, bất đắc dĩ chỉ có thể nghỉ học ở nhà, sau đó lấy học thuật làm hứng thú, chạy đến tiếp nhận nghề gia đình.”

“Chuyện này hình như có chút không giống với lời anh ấy nói trước đây?”Nguyên Tiểu Thu ý thức được lời vừa rồi của anh ta và phiên bản cô nghe được có chút không khớp.

“Anh biết cậu ấy nhấtđịnh sẽ nói với em, câu ấy tựnguyện tiếp nhận nghề của ba, sau đó học thuât chính là một chúthứng thú của bản thân đúng không?”

“Không sai, sao anh...” Cô nghi hoặc nhìn anh ta.

“Anh làm sao mà biết được phải không?” Nhan Phúc Hiên dụi điếu thuốc, “Bởi vì cậu ấy không muốn đổ tất cả mọi chuyện lên ngườingười khác, cho nên đến cuối cùng cậu ấyđều luôn nói như vậy, chỉ có điều cũng không sai biệt lắm! Dù sao từ khi cậu ấy bắt đầu vào đại học đã đến công trường hỗ trợ ba mình, cho nên cậu ấy nói như vậy, không cẩn thận suy nghĩ thì cũng không thấy gì kỳ lạ.”

“Nhưng bây giờ ngẫu nhiên anh ấy cũng vẫn sẽ lên lớp không phải sao?” Đây không có nghĩa là chuyện tình đã được giải quyết rồi à?

“Đây cũng chỉ là chuyện gần một năm trở về đây mà thôi.” Anh ta cúi xuống, “Sau này nghe nói hình như người kia đã bị đưa ra nước ngoài, nhưng không xác định được, thẳng đến một năm gần đây không nghe nói người kia có dị trạng nào khác, cậu ấy mới bắt đầu tiếp tục nhận lời mời của nhà trường, dù sao ở phía trường học có thể lấy đến khá nhiều tài nguyên nghiên cứu, cậu ấy coi như đang thử thờivận, tin tưởng bản thân sẽ không xui xẻo như vậy.”

“Phải không? Cho nên em mới không biếtsự tồn tại của người này sao!” Cúi đầu, Nguyên Tiểu Thu nói nhỏ.

Tuy anh ta nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng cô biết sau lưng chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, nhất là cá nhân người nào đó cóchút hành vi điên cuồng.

“Người kia lànữ đúng không?” Cô đột nhiên hỏi.

Nhan Phúc Hiên sửng sốt, sau đó gật đầu, “Đây được xem là trực giác của phụ nữ sao? Cho dù anh chưa nói, cũngbiết là một người phụ nữ khác.”

“Tính đi!” Mục đích hôm nay đã đạt được, Nguyên Tiểu Thutao nhã đứng lên, cầm lấy cặp tài liệu của bản thân, sau đó cúi người chào anh ta, “Cảm ơn anh hôm nay đã nói với em chuyện này, em nghĩ em đã biết tiếp theo em nên làm gì rồi.”

Nói xong, cô xoay người chuẩn bị rời đi, vừa kéo cửa ra, sau lưng truyền đến thanh âm nghi vấn của anh ta, “Đợi chút, nếu đến cuối cùng câu ấy vẫn không nói thật với em, em thật sự sẽ chia tay với cậu ấy sao?”

Nhất tưởng đến tối hôm qua bạn tốt vì một câu nói kia mà mặt mày âm trầm lái xe đưa anh ta về nhà, anh ta thật sự không dám tưởng tượng nếu hai người thật sự chia tay...

“Em có nói rằng em muốn chia tay với anh ấy sao?”Nguyên Tiểu Thu xoay ngươi,thần bícười.

“Nhưng là không phải đêm qua emnói...”

“Em nói là nhìn làm, nhưng không có nghĩa là em muốn chia tay đúng không?” Quả nhiên, bạn tốt của ngan ngốc cũng có chút không thông suốt, lời nói tùy tiện cũng có thể nghiêm túc thành như vậy.

“Có ý gì?”

“Có ý gì?” Nguyên TiểuThu ở trong lòng cười trộm, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm bíhiểm:“Anh nói xem?”

Đáp án phảituyên bố vào lúc một giây cuối cùng mới có ý tứ, về phần hiện tại sao...

Trước để cô thắt một cái nút thôi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio