Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch

chương 57

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đúng thật là người nghèo kiết xác, ngay cả bà nội tôi cũng không dùng được loại điện thoại này. Đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi mà vẫn còn có người sử dụng loại điện thoại nát này”, chủ tiệm tựa vào quầy tính tiền cười nhạo nói: “Tiểu Tuyết, cô cẩn thận một chút, bộ đồ đó có giá hơn ba trăm ngàn tệ, mất một cúc áo cũng đủ khiến cô làm việc không công suốt hai năm đấy. Cái loại nghèo kiết xác đó cũng chỉ có thể nhìn thôi, tưởng anh ta sẽ mua thật à?”

“…”

Thử việc sau khi nghe thấy giá của quần áo, sợ tới mức cái tay kia mềm nhũn!

Run rẩy nhìn về phía Mạc Hiển nhỏ giọng dò hỏi: “Thưa anh, anh còn muốn thử không?”

“Thử, mặc dù giá khá rẻ, nhưng nhìn kiểu dáng cũng không tồi! Ráng một chút vẫn có thể mặc!”, Mạc Hiển buông tay khẽ cười nói.

Tần Lan cũng không nói cái gì, có thể mấy ngày nay cũng đã dần miễn dịch với cái người này rồi.

Nhưng mà, cũng đúng!

Người có thể nợ nhiều tiền như vậy, so với người có thể kiếm nhiều tiền, hẳn là lợi hại hơn!

Với thời buổi hiện nay, anh có thể nợ bao nhiêu thì chứng tỏ anh có bản lĩnh lớn như vậy.

“Mau mặc đi, thời gian không còn sớm nữa!”, Tần Lan nhìn điện thoại nhẹ giọng nói.

Anh cứ thế, cởi quần áo ngay trước mặt mọi người, thân hình gần như hoàn mỹ kia phô bày trước mặt tất cả mọi người.

Cơ bắp đều góc cạnh rõ ràng, cực kỳ có đường nét.

Còn cả cơ bụng kia, căn bản là không cần dùng sức, đã có thể trực tiếp phô bày ra, trong nháy mắt khiến người ta phải trố mắt nhìn.

Sau khi anh mặc bộ bảo vật trấn tiệm này lên, Tần Lan mắt trợn tròn, vậy mà cô ấy lại có loại ảo giác bản thân không xứng với anh.

Ngay đến cả chủ tiệm vừa rồi còn cười nhạo anh, sau khi nhìn thấy Mạc Hiển mặc bộ quần áo này lên, đều sửng sốt mất một lúc, không biết còn tưởng là vị công tử nhà nào đến đây tiêu xài!

“Bộ này thế nào?”, Tần Lan nhìn anh nuốt nước bọt nhỏ giọng hỏi.

Anh đứng ở trước gương nhìn chính mình, chỉ thản nhiên than một tiếng: “Cũng tạm được!”

Phốc!

Đến cả Tần Lan cũng đều thấy người này ít nhiều có chút ra vẻ rồi, chiếc áo giá hai trăm nghìn tệ, đây có lẽ bằng thu nhập của một gia đình bình thường không ăn không uống cả mấy năm đi?

Anh thế nhưng nói một câu, tạm được!

Nếu không phải biết người này làm bảo vệ ở công ty mình, hơn nữa mới được thả ra tù, Tần Lan thật sự cho rằng anh là đã ăn sung mặc sướng quen rồi.

Nhưng mà, đây cũng quả thật là chiếc áo rẻ nhất trong tủ quần áo của Mạc Hiển.

Những bộ quần áo của anh đều là hàng quý hiếm giá cao, được những bậc thầy thợ thủ công châu Âu làm bằng tay, có thể nhìn thấy mỗi một chi tiết, hơn nữa toàn bộ nguyên liệu đều dùng nguyên liệu hàng không, nguyên liệu kém nhất là tơ vàng!

u phục giá hai trăm nghìn tệ, có thể nói đều không xứng đặt vào tủ quần áo của anh, một câu tạm được đó đã là sự khẳng định đối với tay nghề này rồi.

“Mau đi thôi, đừng ở đây mất mặt nữa!”, Tần Lan đưa tay lên véo nhẹ vào tay anh, tức giận nói.

Những lời này nói ở nhà thì cũng thôi đi, ở bên ngoài để cho người khác nghe thấy thật xấu hổ chết mất.

Chủ tiệm kia nhìn Mạc Hiển mặc chiếc áo này, không thể phủ nhận quả thật rất đẹp trai, phút chốc đã xóa sạch vẻ nghèo hèn trên người, ngược lại là tăng thêm vài phần cao quý!

Nhưng, kẻ nghèo vẫn là kẻ nghèo, anh mặc bộ quần áo cả trăm nghìn tệ lên người, vẫn là một gã nghèo.

“Tôi phải nói trước, bộ quần áo này giá ba trăm sáu mươi nghìn, không giảm giá, không cho nợ, trả tiền trong một lần! Mua được thì mua, không mua nổi thì cởi ra, tránh cho lát nữa lại dính mùi nghèo kiết hủ lậu lên đó, khách hàng sau ghét bỏ!”, người phụ nữ khoanh tay nói với giọng lạnh lùng.

Đúng lúc này.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

“Đúng! Bảo người này mau chóng cởi áo ra, gã nghèo hèn này có thể mặc thử quần áo đắt tiền như vậy sao?”

Dương Khải từ ngoài cửa bước vào, chỉ vào bộ quần áo trên người Mạc Hiển nói.

Rõ ràng là cửa tiệm này quen biết với anh ta, đoán chừng cũng là khách quen rồi.

Từ xa đã chạy đến chào đón, vẻ mặt tươi cười nói:”Đây không phải là cậu Dương sao, hôm nay cậu định chọn quần áo nào?”

“Chiếc trên người anh ta! Bảo anh ta cởi ra, tôi muốn nó!”, Dương Khải chỉ vào Mạc Hiển lạnh giọng nói:”Tiểu tử, quần áo này là thứ anh có thể xem sao? Hơn ba trăm nghìn tệ, đều đủ bán cái mạng của anh rồi có biết không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio