Lúc Mộ Thanh Dạ được hạ nhân dẫn vào, Cung Trường Nguyệt ngồi ở chủ vị vừa nhận khăn ấm mà hạ nhân vừa đưa qua, lau tay, đối với việc hắn vừa đến, lông mi cũng chẳng thèm động chút nào.
“Ngồi.” Cung Trường Nguyệt thản nhiên nói, vẫn như trước hẳn hề di chuyển tầm mắt, giống như căn bản không nhìn thấy Mộ Thanh Dạ.
Lưu Thấm ở bên cạnh đưa qua một chén cháo tổ yến từ khay gỗ trong tay thị nữ ở phía sau, dâng lên bên miệng Cung Trường Nguyệt. Cung Trường Nguyệt giữ tay Lưu Thấm, uống một ngủm, liền phất tay cho nàng lui xuống.
Mộ Thanh Dạ ngồi vị trí đầu tiên ở dưới tay phải Cung Trường Nguyệt, cũng không vội hỏi Cung Trường Nguyệt gọi hắn đến là có chuyện gì, chỉ nâng tay lên, đem khối ngọc bội Dương Chi kia để lại đúng chỗ, chuỗi ngọc màu đỏ ở trên cẩm bào trắng ánh lên vẻ mĩ lệ tươi đẹp. Sau đó, hắn bưng ly trà đã chuẩn bị cho hắn ở bên cạnh lên, uống một ngụm, động tác nhàn nhã ung dung, có một loại cảm giác hành vân lưu thủy.
Mây bay nước chảy lưu loát sinh động.
“Chủ tử, bữa ăn đã được sắp xếp tốt, xin mời dời bước đến nhà ăn.” Một gã sai vặt đi vào, cúi người nói.
Cung Trường Nguyệt hơi gật đầu, đứng dậy, lúc bước qua bên cạnh Mộ Thanh Dạ, bỏ lại hai chữ –
“Đi theo.”
Mộ Thanh Dạ cũng không lộ ra vẻ mặt mất hứng, sau khi Cung Trường Nguyệt đi vài bước, mới đứng dậy đi theo, vạt áo bạch sắc vẽ nên một độ cong tao nhã.
Hai người đi vào nhà ăn, ngồi xuống bàn trà ở chính giữa.
Trên bàn sắp xếp thức ăn nóng hổi, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đều vô cùng tinh xảo, màu sắc cũng phối hợp vô cùng đẹp đẽ, hơn nữa đều là thức ăn mà Cung Trường Nguyệt thích.
Thị nữ ở bên cạnh, múc cho hai người một muôi canh cá nóc.
“Toàn bộ lui xuống.”
Hạ nhân cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, cùng lúc với Cung Trường Nguyệt vùa nói xong, lập tức dừng động tác trên tay, tất cả cùng cúi thắt lưng, sau đó lẳng lặng lui xuống. Người cuối cùng rời đi còn thuận tay đóng cánh cửa bằng gỗ đàn hương có khắc hoa văn lại.
Từ lúc Cung Trường Nguyệt ra hiệu, ám vệ chuyên bảo hộ Cung Trường Nguyệt lập tức bao quanh chi chít nhà ăn, người người đều ẩn trong bóng tối, giám thị từng người lui tới, để tránh nội dung trò chuyện của Cung Trường Nguyệt và Mộ Thanh Dạ bị một ít người có tâm hoặc vô tình nghe thấy.
Nhà ăn cũng không vì cửa đóng mà trở nên tối thui, ngoại trừ ánh nắng từ ngoài cửa số chiếu vào, tạo nên những bóng sáng màu xanh thoáng qua bên trong phòng, còn có một loại cung đăng được bày bố hoa lệ, chiếu sáng toàn bộ nhà ăn.
Cung Trường Nguyệt cầm lấy đũa bạc, gắp một miếng bạt ti đích qua, đưa lên miệng, chậm rãi ăn. Nàng cúi mắt, ăn vô cùng chuyên chú.
Khoai lang rút tơ.
Nhưng Mộ Thanh Dạ đã có chút mất kiên nhẫn.
Lúc thủ hạ Ngọc công tử truyền tin đến, nói Ngọc công tử muốn gặp hắn một lần, phản ứng đầu tiên của hắn, đó là chuyện này liên quan đến Thanh Thần.
Nghĩ đến lúc Ngọc công tử từng nói với hắn, có cách cứu sống Thanh Thần, còn khiến hắn đi bảo khố Mộ Dung gia tộc trộm Dẫn Hồn đăng, trong lòng hắn vẫn còn lo lắng bất an. Đương nhiên không phải bất an vì trộm Dẫn Hồn đăng, mà hắn lo lắng là vì sư đệ duy nhất của hắn có thể hồi sinh hay không.
Ngày đó hắn nhìn sư đệ tắt thở, cho dù không muốn thừa nhận đi chăng nữa, trong lòng hắn cũng biết, sự đệ đã chết.
Nhưng Ngọc công tử lại nói có thể cứu sống Thanh Thần, cái là hắn gọi là cứu sống, chẳng lẽ chính là hồi sinh?
Người chết sống lại, người ngoài nghe được, đây là một ý tưởng nực cười cỡ nào. Ở trong tạp ký từng ghi lại rất nhiều chuyện thần kỳ đó, đều khoe khoang khả năng người chết có thể sống lại, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu – người chết sống lại, là chuyện không thể. Người đã chết, chính là chuyện trời định, con người há có thể nghịch thiên sửa mệnh?
Nhưng Mộ Thanh Dạ lại nguyện ý tin tưởng, tin tưởng Ngọc công tử có thể hồi sinh Mộ Thanh Thần.
Cho nên, hắn luôn luôn chờ đợi, chờ một ngày nào đó sư đệ sinh động hoạt bát lại lần nữa xuất hiện trước mặt mình.
Mà hôm nay Ngọc công tử tìm hắn, có phải vì chuyện đó?
Lúc nghĩ như vậy, trái tim Mộ Thanh Dạ thùng thùng thùng đập loạn lên – hắn thực kích động, kích động khó có thể nén được.
Vừa rồi ở trong phòng khách, hắn giả vờ bày ra bộ dạng nhàn nhãn ở bên ngoài, nhưng trong lòng sớm đã nát bét rồi, vừa là mong chờ, lại vừa sợ hãi, tâm tình phức tạp mà ngay cả hắn cũng không nói rõ được. Mà lúc này, hắn nhẫn nại đã gần đến cực hạn.
Vì thế hắn rốt cục nhịn không được mở miệng –
“Hôm nay người tìm ta, nhưng mà… có chuyện gì?” Hắn đè nén cảm xúc không hợp với giọng nói, cố gắng khiến cho thanh âm của mình bình thường.
----
[CaS: Những bạn lấy truyện mà không xin phép, chẳng các bạn cũng biết vì các bạn mà mới có vụ đặt pic thế này :( xin hãy tỏ ra là người có văn hóa :( chỉ cần các bạn nói với bọn mình dẫn nguồn + tên ng edit và beta thì đã không có chuyện này.
Còn những bạn vẫn đang đọc truyện ở những web ngoài diendanlequydon và tuytuylau.blogspot, các bạn đã tiếp tay cho những kẻ ăn cắp và phủ nhận công sức của editor và beta :( CaS sẽ đưa đoạn này vào giữa truyện, vì để ở cuối sẽ bị web lấy tr cắt đi. Mong mn thông cảm, nếu mn không thích, xin nói, CaS sẽ xóa]
---
Cung Trường Nguyệt đầu cũng không nâng lên, vẫn ăn hết sức chuyên chú.
Mộ Thanh Dạ há miệng thở dốc, còn muốn nói nữa, liền nhìn thấy một bóng dáng màu trắng quỷ mị đảo mắt cái đã nhảy lên bàn ăn, sau đó ngồi vào chỗ của mình ở trước mặt hắn.
Mộ Thanh Dạ tập trung nhìn lại, phát hiện ở trên bàn cơm trước mặt mình là một tiểu bạch hồ!
Đây chẳng lẽ là sủng vật của Ngọc công tử?
Mộ Thanh Dạ có chút nghi hoặc, nhìn nhìn hồ ly này, lại ngẩng đầu nhìn Ngọc công tử đang ăn cơm.
Ngồi xổm trước mặt Mộ Thanh Dạ, dĩ nhiên là Thần Diệu, trong mắt nó có vài phần giảo hoạt và trêu tức nhìn Mộ Thanh Dạ một lúc lâu, sau đó mới đào đào, từ trong vòng tròn ở dưới bụng lấy ra một cái lọ nhỏ, dùng móng vuốt nhỏ màu trắng đẩy đến trước mặt Mộ Thanh Dạ.
“Này… là cho ta?” Mộ Thanh Dạ nhẹ giọng hỏi, cầm cái lọ lên.
Là một lọ thủy tinh, bề ngoài thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, nắp bình được tạo thành hình một đóa sắc vi hoa (hoa tường vi). Lọ thủy tinh tinh xảo sang quý, chính là dùng để đựng một thứ chất lỏng màu xanh ở bên trong, chất lỏng này rất ít, chỉ có một lớp mỏng ở đáy lọ.
“Đây là gì?” Mộ Thanh Dạ cầm lọ thủy tinh đến trước mặt, nhẹ nhàng quơ quơ.
Thần Diệu vỗ vỗ cánh tay hắn, ý bảo hắn nhìn mình, sau đó nâng hai chân trước lên, che cặp mắt của mình lại, động tác thoạt nhìn quả thực là cực kỳ đáng yêu!
Mộ Thành Dạ hoàn toàn vô cảm với Thần Diệu đáng yêu, hắn chỉ hỏi lại một câu, “Đem cái này… nhỏ vào trong mắt?”
Thần Diệu ngồi ngan ngắn lại, nghiêm túc gật đầu.
Mộ Thanh Dạ có chút do dự – hắn thật sự không hiểu lắm, đột nhiên sủng vật hồ ly Ngọc công tử từ đâu xuất hiện, lấy ra một cái lọ như vậy, còn muốn mình nhỏ chất lỏng kỳ quái này lên mắt, cuối cùng là có ý gì.
Bên kia, Cung Trường Nguyệt vừa vặn hạ đũa, lấy muỗng nhỏ múc một ngụm canh, uống xong mới mở miệng nói, “Nó có thể làm cho ngươi nhìn thấy Thanh Thần.”
“Nhìn thấy Thanh Thần?!” Tay Mộ Thanh Dạ đang cầm lọ thủy tinh nhịn không được nắm chặt, trên mặc cũng toát ra vẻ khiếp sợ, “Cái gì… Cái gì? Có thể nhìn thấy Thanh Thần?!”
Cung Trường Nguyệt quay đầu lại, đôi mắt đen lấy bình thản không gợn sóng nhìn Mộ Thanh Dạ, gằn từng tiếng, “Bây giờ Thanh Thần chỉ là hồn thể, ngươi không nhìn thấy được.”
Mộ Thanh Thần là hồn thể, ngoại trừ Cung Trường Nguyệt là chủ nhân Lung Ngọc và Thần Diệu được xem như yêu quái, thì người thường trừ khi có mắt âm dương, nếu không sẽ không nhìn thấy Mộ Thanh Thần. Chất lỏng ở trong lọ thủy tinh là Thần Diệu bứt rất nhiều dược thảo, sau đó lại dùng bí truyền của hồ tộc để luyện chế. Nghe nói nhỏ chất lỏng này lên trên mắt, liền có thể tạm thời nhìn thấy hồn thể.
“Thật sao?!” Mộ Thanh Dạ mở to hai mắt nhìn, tay có chút run run.
Cung Trường Nguyệt quay đầu lại, tiếp tục húp canh, lười giải thích.
Mộ Thanh Dạ cũng không để ý thái độ của Cung Trường Nguyệt, hắn vội vàng mở nắp lọ, đem lọ thủy tinh đặt lên mặt mình, sau đó ngẩng đầu lên, để cho chất lỏng màu xanh ở bên trong nhỏ xuống mắt mình.
Khi chất lỏng màu xanh kia lọt vào hai mắt hắn, cặp mắt kia có chút quỷ dị, hơn nữa cặp mắt màu u lam tương tự với Thần Diệu đột nhiên sáng lên mãnh liệt, giống như có thứ gì đó mở ra từ đôi mắt của hắn -
Thần Diệu ở trước mặt Mộ Thanh Dạ nhìn thấy thay đổi này, trong lòng nhịn không được thở dài – cứ tưởng chỉ là tin đồn, thật không ngờ, Mộ Thanh Dạ này thật sự là…
Nó nheo mắt lại, trong lòng vẫn là ưu sầu không thể tả…
Lúc này Mộ Thanh Dạ chỉ cảm thấy hai tròng mắt của mình nóng rực đau đớn, muốn vươn tay xoa hai mắt của mình, lại có chút không dám, đợi một lúc lâu, đau đớn trên hai mắt mới dần mất đi, hắn thử mở mắt.
Thế giới của hắn là một mảnh mơ hồ, sau đó, ở giữa ánh sáng, thế giới dần dần rõ ràng hơn.
Điều đầu tiên hắn thấy, là sườn mặt Cung Trường Nguyệt đang húp canh, đường cong tinh xảo mơ hồ lóe lên ánh sáng, giống như tất cả ngụy trang và lạnh lùng đều mất đi, thoạt nhìn lại có cảm giác kinh tâm động phách không nói nên lời!
Mộ Thanh Dạ trừng mắt nhìn, từ sườn mặt tinh xảo của Cung Trường Nguyệt phục hồi tinh thần.
Chờ hắn quay đầu, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, lập tức tiến lại gần, chớp chớp mắt cười hì hì nhìn hắn.
Mộ Thanh Dạ nhịn không được hít sâu một hơi, “….Thanh… Thanh Thần?”
“Hắc hắc! Sư huynh! Đã lâu không gặp a!” Mộ Thanh Thần đột nhiên đứng thẳng dậy, trên mặt cười đến vô cùng sáng lạn, còn thuận tay vỗ một cái lên vai Mộ Thanh Dạ, tuy rằng không trực tiếp tiếp xúc đến người Mộ Thanh Dạ, hắn cũng vẫn bày ra dáng điệu đó, thoạt nhìn vô cùng cởi mở, cũng có chút đần đần.
“Thanh Thần.” Tâm tình kích động của Mộ Thanh Dạ đột nhiên bình tĩnh trở lại, hắn mở miệng, thấp giọng lẩm bẩm cái tên này.
Mộ Thanh Thần rung đùi đắc ý nhìn Mộ Thanh Da, “Thế nào thế nào? Sư huynh, gặp ta nên kích động sao? Vui vẻ sao? Cao hứng sao? A, bất quá mắt của sư huynh tốt lên từ khi nào a? Huynh dạo này có khỏe không? Thần Y cốc thì thế nào a? Cái cây mà lúc trước ta lén trồng có còn không a! Kết trái chưa a? Đó chính là ta lén trộm từ Cận quốc đó nha…”
Mộ Thanh Thần lốp bốp nói một chuỗi dài, giống như đem toàn bộ chuyện trong lòng hỏi hết, tựa hồ rất kích động.
Khóe miệng Mộ Thanh Dạ ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt, lẳng lặng chờ Mộ Thanh Thần hỏi hết, mới kiên nhẫn trả lời, “Mắt của ta là lúc sư phó đem toàn bộ công lực truyền cho ta thì tốt lên, ngươi không biết sao? Mắt của ta vì tu luyện bí pháp của Thần Y cốc nên mới không nhìn thấy, cho nên bây giờ đã hồi phục rồi. Cái cây kia của ngươi còn tốt lắm, cũng kết trái rồi, bị Tiểu Tứ hái đem đi giấu hết…”
Mộ Thanh Dạ có tính cách đạm mạc, cũng không nói nhiều, lúc này ở trước mặt Mộ Thanh Thần lại vô cùng kiên nhẫn, cũng nói nhiều hơn bình thường.
Đợi cho trả lời hết những thắc mắc của Mộ Thanh Thần, Mộ Thanh Dạ nhìn hắn, ánh mắt cong lên, nụ cười trên môi lại ấm áp hiếm thấy –
“Sư đệ, ngươi còn sống, thật là tốt.”