Thấy Đức phi đến, Cung Mộ Ly thầm kêu không tốt, hắn nhìn ra được Đức phi bởi vì bị trưởng công chúa coi thường, trong lòng đã sớm hừng hực lửa giận, thân phận của Đức phi dĩ nhiên không có khả năng làm gì trưởng công chúa, nhưng nếu đợi cho trưởng công chúa rời đi, như vậy người không ổn cũng chỉ có mình hắn!
Từ sau khi mẫu thân hắn mất, phụ hoàng đã đưa hắn đến dưới danh nghĩa Đức phi, từ nhỏ hắn đã lớn lên ở cung của Đức phi, nhưng mà chính mình thấy Đức phi bị trưởng công chúa cự tuyệt, như vậy nếu Đức phi trút giận, đứng chịu mũi sào sẽ là hắn!
Ở trước mắt bao người, Cung Mộ Ly nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra tột cùng làm sao tránh được một kiếp nàng, cho nên trong lòng hắn phải thỏa hiệp, hy vọng lát nữa bị đòn ít nhất không thương tổn tính mạng mình, chỉ cần tính mạng không sao, nhiều đau đớn như vậy hắn đều nhịn đến bây giờ, không phải đã thành thói quen rồi sao? Một ngày nào đó, hắn nhất định trả lại đau đớn cùng khuất nhục mà hắn cùng mẫu thân phải chịu cho nữ nhân kia!
Cung Mộ Ly buông xuống nửa con mắt, dấu đi ngoan lệ vừa chợt lóe!
Đột nhiên, ở phía sau, một bóng đen phủ lên hắn, Cung Mộ Ly có chút hậu tri hậu giác ngẩng đầu, phát hiện cung nữ đi theo phía sau trưởng công chúa hướng về phía mình cúi xuống, một tay nắm lấy quần áo hắn, sau đó…
“A!” Cung Mộ Ly kinh hô một tiếng, cảm giác được thân thể mình đang bay trên không trung!
Thì ra hắn bị cung nữ thoạt nhìn nhu nhược nhỏ nhắn kia cắp lấy!
Cung Mộ Ly vụng trộm nghiêng đầu đánh giá cung nữ dẫn mình đi, bỗng nhiên phát hiện phục sức trên người nàng cùng cung nữ bình thường có chút khác nhau, vải dệt cũng tốt hơn nhiều lần so với y phục của cung nữ. Nhìn nàng dắt mình theo mà không hề có bộ dạng mệt mỏi, Cung Mộ Ly nhất thời tỉnh ngộ - đây chính là võ công! Quả nhiên là người tài bên trưởng công chúa a!
Hắn trong lòng vừa sợ hãi than, vừa quay đầu nhìn biểu tình của nhị ca Cung Chí Dương, thấy hắn vẻ mặt ngốc lăng nhìn mình, tựa như không thể được mình lại bị đại hoàng tỷ mang đi!
Nhìn thấy bộ dáng đó của hắn, Cung Mộ Ly lâp tức cảm thấy rất sảng khoái, nhịn không được che miệng vụng trộm cười rộ lên, khuất nhục nãy giờ nghẹn ở trong lòng cũng vì biểu tình buồn cười này của Cung Chí Dương mà biến mất.
“Ngươi cao hứng?” Một thanh âm lạnh nhạt quen thuộc đột nhiên vang lên bên cạnh.
Cung Mộ Ly cả kinh, có chút khó nhọc ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy được gương mặt tinh xảo của trưởng công chúa. Thì ra không biết từ lúc nào, cung nữ dẫn mình theo đã chạy tới chỗ Lãm Nguyệt trưởng công chúa, mà khi nãy âm thanh hắn không nhịn được cười trộm cũng bị vị trưởng công chúa này nghe thấy hết.
Cung Mộ Ly trên mặt nhất thời có thêm vài phần sợ hãi, thì thào kêu, “Trưởng công chúa điện hạ…”
“Trưởng công chúa?” Cung Trường Nguyệt nhíu mày, “Ngươi không phải nên gọi bản cung là đại hoàng tỷ sao?”
Nghe thấy sự khó hiểu trong giọng của Cung Trường Nguyệt, Cung Mộ Ly có chút mất mát trong lòng, hắn gục đầu xuống, âm thanh nho nhỏ trả lời, “Ta là do cung nữ sinh ra, thân phận ti tiện, dĩ nhiên không xứng xưng người là đại hoàng tỷ…” Những lời châm chọc này hắn nghe như lời nói bình thường, lúc này lại từ trong miệng hắn nói ra, thế nhưng lại làm cho hắn cảm thấy vài phần tự ti.
Bây giờ ở trước mắt tỷ tỷ mỹ lệ tựa tiên nhân, tự trong lòng hắn cũng biết xấu hổ, cũng có chút… ước mong.
Lời nói của Cung Mộ Ly khiến Cung Trường Nguyệt có chút khó hiểu, “Ti tiện? Phụ thân của ngươi là hoàng đế Mặc quốc, hắn có đất đai mênh mông bát ngát, hắn có quân đội cường đại, hắn có con dân sống hạnh phúc, ngươi lại tự nói mình ti tiện?”
Cung Mộ Ly thân thể chấn động, hắn ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Cung Trường Nguyệt.
Đúng vậy! Nhiều người vì mẫu thân hắn hèn mọn khiến hắn quên nhất chuyện quan trọng nhất – trong cơ thể này còn chảy một nửa dòng máu khác, là từ nam nhân tôn quý nhất đất nước này, cho nên ai có thể nói hắn ti tiện? Hắn là hoàng tử tôn quý cùng vinh hiển! Thân phận của hắn không hề ti tiện!
Nước mắt theo khuôn mặt nhỏ nhắn có chút dơ bẩn của Cung Mộ Ly chảy xuống, khiến cho gương mặt vốn đầy bụi của hắn bây giờ lại bẩn vô cùng. Hắn ban đầu còn nhỏ giọng thút thít, sau lại đột nhiên lớn tiếng khóc, tựa như đem hết ủy khuất bảy năm qua khóc cho bằng hết.
Có lẽ thật lâu trước kia, hắn trong lòng cũng nghĩ như thế, nhưng có rất nhiều người phủ định nó, khiến hắn dần dần quên mất, cũng dần dần thừa nhận lời nói của họ - mình, cũng chỉ là một tiện nhân… Nhưng, nữ nhân tôn quý trước mặt này bất ngờ nói một câu, lại giống như thế giới này chấp nhận hắn, cũng khiến cho tự tin căn bản đã khô cạn của hắn lần nữa tràn đầy!
Nhìn Cung mộ Ly khóc đến thê thảm, các cung nữ phía sau Cung Trường Nguyệt cũng vì tam hoàng tử bị khinh thường này mà lòng chua xót, mà người ngoại trừ đối với chủ tử vẫn luôn không có biểu tình, Lưu Thấm cũng lộ ra một nụ cười cổ vũ hắn. Thanh Sở một tay xách Cung Mộ Ly, một tay vỗ vỗ lưng hắn, tiếp thêm tinh thần cho hắn, “Đúng vậy! Tiểu tử! Ngươi phải đem lời nói của công chúa bọn ta ghi tạc trong lòng!”
Tiếng khóc của Cung Mộ Ly nhỏ dần, hắn ngẩng đầu lên nhìn Cung Trường Nguyệt, cặp mắt kia đã được nước mắt tẩy qua, càng thêm sáng ngời, lóe lên tự tin! Hắn có chút sợ sệt hô, “Đại hoàng tỷ…”
“Này! Ngươi chưa ăn cơm sao?”, Thanh Sở vỗ một cái lên lưng hắn.
Cung Mộ Ly bị lực đạo của Thanh Sở làm nghẹn một chút, nhưng hắn rất nhanh dùng âm thanh lớn hơn hướng Cung Trường Nguyệt hô, “Đại hoàng tỷ!”
“Ân, đi thôi.” Cung Trường Nguyệt xoay người, tiếp tục đi về phía trước, thuận miệng phân phó Lưu Thấm một câu, “Dẫn hắn đi tắm, ta đưa hắn đi cùng.”
“Cùng đi gặp mặt hoàng thượng sao? Nhưng ngày hôm qua hoàng thượng đã phái người thúc dục, nếu chậm trễ nữa…” Lưu Thấm nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng.
“Đã trễ lâu vậy, trễ thêm một chút cũng không sao.” Cung Trường Nguyệt có chút không quan tâm nói, “Chúng ta ngồi trong hoa viên một lát đi.”
Lưu Thấm biết chủ tử quyết định rồi thì tuyệt đối không thay đổi, cho nên nàng cũng chỉ gật đầu, dẫn Cung Mộ Ly vừa mới bị Thanh Sở đặt trên đất ly khai.