“Trường Nguyệt, ngươi thật sự không có bị phỏng chứ?” Thừa Nguyên đế thân thiết nhìn Cung Trường Nguyệt, trong mắt có vài phần lo lắng.
“Không có.” Cung Trường Nguyệt phất phất tay áo, ngẩng đầu nhìn Thừa Nguyên đế, ánh mắt bình thản, đáp lại cũng không tôn kính, lấy thái độ ngang hàng mà trả lời, “Ngươi nôn nóng triệu ta hồi cung là vì sao?”
Nếu là người khác dùng giọng điệu đại bất kính như thế cùng Mặc quốc hoàng đế bệ hạ nói chuyện, đã sớm bị lôi xuống loạn côn đánh chết, nhưng người này là Cung Trường Nguyệt, ở trước mặt nàng, cung quy nghiêm khắc chỉ là thùng rỗng kêu to, mà căn bản Thừa Nguyên đế cũng không truy cứu việc này, tuy rằng trong lòng hắn cũng có một chút mất mát nho nhỏ.
“Có hai việc.” Thừa Nguyên đế thần sắc thập phần nghiêm nghị, “Đi vào trong rồi nói.”
Thừa Nguyên đế dẫn đầu xoay người đi vào ngự thư phòng, Cung Trường Nguyệt chậm rãi theo phía sau, Lưu Thấm lôi kéo Cung Mộ LY đi sát sau đó, vào ngự thư phòng, Thừa Nguyên đế cho cung nữ thái giám lưu lại bên ngoài, chỉ có lão thái giám luôn đi theo bên cạnh Thừa Nguyên đế, Vinh Lộc, là ở lại.
Ngự thư phòng? Trong mắt Cung Trường Nguyệt hiện lên một chút quang mang nhàn nhạt – ngự thư phòng, chính là nơi bình thường Thừa Nguyên đế cùng các đại thần thương lượng chuyện quốc gia đại sự, trước kia nếu Thừa Nguyên đế cùng nàng nói chuyện phiếm vài câu, cũng sẽ không vào đây, xem ra, cái gọi là có hai chuyện kia hẳn là quốc gia đại sự, chuyện trọng yếu nhất hiện nay là gì?
Cung Trường Nguyệt hơi hơi quay đầu lại, liếc mắt nhìn Cung Mộ Ly một cái.
Tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài gắt gao mân miệng, có chút dùng sức cầm lấy tay Lưu Thấm, có thể nhìn ra được hắn thực khẩn trương. Mà ánh mắt hắn gắt gao dừng tại lưng của Thừa Nguyên đế đi phía trước, có vài phần khát vọng cùng khiếp đảm. Ánh mắt hắn rất sáng, cơ trí hơn người, mà ngày thường bị Cung Chí Dương khi dễ nhưng không phản kháng, người khác có thể thấy là do hắn yếu đuối, nhưng Cung Trường Nguyệt hiểu được, hắn không phản kháng là vì ẩn nhẫn.
Cửa ngự thư phòng chậm rãi đóng lại, toàn bộ ngự thư phòng lâm vào yên tĩnh. Thừa Nguyên đế ngồi ở thủ tọa, một tay nâng cằm, mắt buông xuống, trong mắt có chút phức tạp, tay kia của hắn thì niệp phật châu, tựa như thông qua cách này để bình phục tâm trạng của mình.
Niệp: vân vê, ý là cứ vê mấy hạt châu ý
“Chuyện đầu tiên, là về việc lập thái tử, Trường Nguyệt, ta muốn nghe một chút ý kiến của ngươi.” Thừa Nguyên đế nghiêm túc lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Cung Trường Nguyệt tràn đầy tín nhiệm. Hơn nữa, hắn lên tiếng cũng không tự xưng “Trẫm”, mà là “ta”, cái này có nghĩa lúc hắn hỏi Cung Trường Nguyệt, không phải lấy thân phận đế vương, mà là một người phụ thân bình thường, hỏi ý kiến nữ nhi của mình.
Quả nhiên là chuyện này. Cung Trường Nguyệt chậm rãi khép nửa mắt, nhìn về phía Thừa Nguyên đế, nhưng không vội vàng lên tiếng.
Thái giám Vinh Lộc cùng Lưu Thấm đối với phương thức ở chung kỳ quái giữa Thừa Nguyên đế và Cung Trường Nguyệt đã thành thói quen, hai người cũng không như một cặp cha con, cũng không giống quân thần, mà là hai con người ngang hàng. Nhưng mà đối với Cung Mộ Ly, hắn cảm thấy thực khiếp sợ, phụ hoàng ở trong mắt hắn là một người thực xa vời, trí nhớ của hắn với phụ hoàng, chỉ hoàng long bào tràn ngập áp lực, ánh mắt ôn hòa lại đầy xa cách, cùng với hình dáng mỗi lần người rời đi. Hắn hoàn toàn không tưởng tượng được, phụ hoàng cao cao tại thượng xa vời với hắn, lại dùng giọng điệu này để nói chuyện cùng đại hoàng tỷ.
Ghen tị không? Không, không có, hắn hiện tại đối với đại hoàng tỷ chỉ có sùng bái.
Đại hoàng tỷ nhất định rất ưu tú, tài năng đủ để phụ hoàng đối đãi với thái độ này! Một ngày đó, hắn sẽ lấy đại hoàng tỷ là mục tiêu cố gắng, cho dù không thể vượt qua nàng, cũng phải cố hết sức tới gần nàng, như vậy mới có tư cách đứng bên cạnh đại hoàng tỷ!
Cung Mộ Ly đi theo Lưu Thấm, đứng ở sau lưng Cung Trường Nguyệt, dùng ánh mắt ao ước nhìn về phía Cung Trường Nguyệt, cặp mắt kia tràn ngập chờ mong! Nhưng là, hắn hoàn toàn không ngờ rằng đại hoàng tỷ lên tiếng, lại kêu ra tên của hắn…
“Cung Mộ Ly.” Cung Trường Nguyệt có chút lười biếng tựa lưng vào ghế, thờ ơ lên tiếng.
“Cung Mộ Ly?” Thừa Nguyên đế theo bản năng lập lại một lần, đối với cái tên này có vài phần xa lạ, một lát sau hắn mới loáng thoáng nhớ ra, cái tên tựa hồ là tên tam nhi tử của mình, “Là tam hoàng tử?”
Đứng ở sau lưng Cung Trường Nguyệt, Cung Mộ Ly cả người cứng đờ, có một loại kích động muốn bỏ chạy, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì Cung Trường Nguyệt đã quay đầu lại, khẽ nhíu mày nhìn Cung Mộ Ly, “Núp ở phía sau làm gì, đi ra.”
Ánh mắt Thừa Nguyên đế cũng hướng về phía Cung Mộ Ly, Cung Mộ Ly hoảng hốt đứng lên.
Mọi người ở ngự thư phòng đều chăm chú nhìn hắn, Cung Mộ Ly không cách nào yên tâm đứng đó, chỉ có thể bất chấp từ sau lưng Cung Trường Nguyệt đi ra, đứng ở trước mặt Thừa Nguyên đế, lấy đại lễ quỳ xuống dập đầu, trong thanh âm có vài phần run rẩy, “Nhi… nhi thần Cung Mộ Ly, bái kiến phụ hoàng.” Hắn nằm rạp trên đất, thân mình gầy yếu đơn bạc co rụt lại.
“Ngươi là Cung Mộ Ly?” Thừa Nguyên đế chợt dừng động tác niệp noãn ngọc phật châu, hơi cúi người nhìn Cung Mộ Ly, ánh mắt tràn ngập đánh giá, âm thanh cũng không bình thản giống như khi đối mặt với Cung Trường Nguyệt, mà có thêm vài phần xa cách, “Ngươi đứng lên đi.”
“Tạ phụ hoàng.” Cung Mộ Ly lo sợ đứng dậy, bất an đứng ở nơi đó, cũng không dám ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt của Thừa Nguyên đế.
Đối mặt với Cung Mộ Ly câu nệ như vậy, Thừa Nguyên đế thật sự là nhìn không ra hắn có chỗ nào hơn người, lại có thể được tầm mắt rất cao của nữ nhi ưu ái, trong lòng nhất thời nghi hoặc, lại không thể hiểu được, chỉ có thể nhìn Cung Trường Nguyệt.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Thừa Nguyên đế, Cung Trường Nguyệt mở miệng, chỉ nói hai chữ, “Phác ngọc.”
Phác ngọc: Ngọc ở trong đá.
Phác ngọc sao? “Ngươi ngẩng đầu lên.” Thừa Nguyên đế nói với Cung Mộ Ly.
Cung Mộ Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút sợ sệt nhìn Thừa Nguyên đế.
Nhìn đến ánh mắt Cung Mộ Ly, trong lòng Thừa Nguyên đế mới có vài phần sáng tỏ - đây là một đứa nhỏ thông minh, tuy có vài phần nhút nhát, nhưng đúng như lời Cung Trường Nguyệt nói, là một khối phác ngọc, một khi gọt dũa, liền có thể trở thành một khối bảo ngọc độc nhất vô nhị.
Đại hoàng tử Cung Lăng Phong hành sự có vẻ thành thục, nhưng tính cách tàn bạo, không phải là một đế vương đủ tư cách; Nhị hoàng tử Cung Chí Dương quá mức đơn thuần, dễ dàng bị người khác ảnh hưởng. Mà ba hoàng tử, một khi loại trừ ra cũng chỉ còn lại tam hoàng tử, hơn nữa xem ra hắn cũng thật là một khả tạo chi tài (CaS: không biết dịch sao luôn TT^TT), nhưng mà…
“Trẫm đã biết, các ngươi lui ra ngoài trước, ta cùng Trường Nguyệt có chút chuyện muốn nói.”
“Nhi thần/nô tỳ/nô tài đã biết.” Cung Mộ Ly, Lưu Thấm, Vinh Lộc ba người theo thứ tự lui ra.
Đợi bọn họ ra ngoài, Thừa Nguyên đế mới thở dài nhìn về phía Cung Trường Nguyệt, “Kỳ thật, trong lòng ta ngươi tốt nhất có thể chọn là ngươi, ngươi còn thích hợp vị trí này hơn cả ta, nếu Mặc quốc có ngươi, nhất định tiền đồ rất tốt.” Xác thực, Trường Nguyệt có tướng đế vương, nhưng nàng là một nữ nhân, các đại thần trong triều tất nhiên sẽ cật lực phản đối.
Bất quá, nếu như Trường Nguyệt đồng ý, thì người làm phụ thân như hắn tất nhiên sẽ vì nàng là diệt trừ hết hiểm trở.
“Ta không muốn, không có hứng thú.” Cung Trường Nguyệt lắc đầu, biểu tình thiếu hào hứng, đường đường là ngôi vị hoàng đế một quốc gia, lại không có một chút hấp dẫn với nàng.
Thừa Nguyên đế thở dài, trong mắt lại không có chút kinh ngạc, “Ta biết. Nhưng mà, ngươi có thể đáp ứng ta một việc khác không?”