Ẩn Đế

chương 28: chưởng phong

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thùng thùng đông…” Cửa lớn của ghế lô Cung Trường Nguyệt đang ngồi lại lần nữa bị gõ vang.

Thanh Sở lầu bầu, có chút bất mãn từ tràng kỷ đứng dậy, đi qua bình phòng đến cửa ghế lô, mở cửa ra, nhìn thấy một lam bào thiếu niên cà phơ cà phất chưa bao giờ gặp đứng ở cửa, vẻ mặt trêu tức nhìn nàng.

Thanh Sở sửng sốt, trong lòng nhất thời cảnh giác, “Ngươi là ai?”

“Ôi, bọn ta là đến làm quen, dù sao cũng đều là khách nhân đến Hồng Tụ Chiêu chơi đùa thôi…” Lữ Ngôn vọt tới phía trước, cười ha hả nói, hắn đẩy tay Thanh Sở ra, nghĩ muốn đi qua, đầu còn hướng về phía sau bình phong tìm kiếm.

Ánh mắt Thanh Sở phát lạnh, tay nhanh chóng đưa về bên hông, ngón tay khẽ động, đem nhuyễn kiếm ở hông rút ra, ngay lập tức vận lực, nhuyễn kiếm nguyên bản mềm mại như tơ lập tức lóe ra hàn quang sắc bén. Thanh Sở động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, nhanh đến mức mắt thường gần như không thấy được, chờ tới lúc Lữ Ngôn phản ứng kịp, nữ tử có bộ dáng nha hoàn này đã một tay cầm kiếm gác lên cổ hắn, lưỡi kiếm cơ hồ cắt qua da hắn, hàn khí bức người.

Tuy rằng Thanh Sở bình thường tùy tiện, nhưng vào thời khắc quan trọng, nàng tuyệt đối sẽ không để bị tụt lại phía sau, hơn nữa nàng đối với Cung Trường Nguyệt là tuyệt đối trung thành và tận tâm! Nàng tu luyện võ công vô cùng chịu khó, từ sau khi đi theo Cung Trường Nguyệt, nàng liền bắt đầu tập kiếm pháp cùng nội lực, cho dù nàng thực ham chơi, nhưng khi tu luyện tuyệt đối sẽ không lơi lỏng! Ngay cả trong Thần lâu, cũng rất nhiều người bội phục Thanh Sở chịu khó tu luyện võ công. Cũng chính vì vậy, Thanh Sở kiếm thuật xuất thần nhập hóa, lúc này tay nàng cầm kiếm, mắt sáng như đuốc, cả người đều rực sáng hẳn lên, tràn ngập hiệp khí, giống như một thanh kiếm!

Hiệp khí: khí phách của hiệp khách.

“Lui ra ngoài, nếu không – chết!” Thanh Sở thấp giọng quát, toàn thân tản ra khí thế bức nhân. Mỗi khi nàng cầm kiếm, thói quen nói nhiều cũng thay đổi, trở nên ngắn gọn súc tích, quả thực không giống Thanh Sở bình thường.

Lữ Ngôn thân mình cứng đờ, hoàn toàn không dám nhúc nhích, sợ tiểu nha hoàn này không cẩn thận liền cắt đứt động mạch cổ của mình, hắn còn chưa hưởng thụ hết thế gian tươi đẹp, không muốn chết sớm như vậy a!

Một khắc trước còn cà phơ cà phất, hắn lập tức cười làm lành với Thanh Sở, “Ai nha ai nha! Đừng làm vậy a! Chỉ đùa một chút thôi! Ha ha!... Nữ hiệp, trước tiên buông kiếm ra được không, đao kiếm không có mắt a…”

Tuy hắn từ nhỏ cũng có luyện võ công, nhưng thực lực đó trên giang hồ cũng chỉ là một nhị lưu cao thủ, mà hắn biết rõ tiểu nha hoàn thoạt nhìn không được chú ý này, tuyệt đối là nhất lưu cao thủ, thực lực hơn xa hắn!

“Lữ Ngôn, ngươi thật là không có tiền đồ!” Cung An Dương đứng ở ngoài cửa thấy một màn như vậy, lập tức căm giận mắng to, cũng một bước tiến vào. Hắn trừng mắt nhìn Thanh Sở, khí thế lấn người nói, “Làm càn! Ngươi nghĩ đây là đâu! Cư nhiên dám ở trước mặt ta bạt đao lộng kiếm! Ngươi đây không muốn sống nữa phải không?!”

Thanh Sở chậm rãi quay đầu nhìn hắn, sau đó cười giễu một tiếng, không chút nào che giấu khinh miệt trong mắt.

“Ngươi!” Cung An Dương lập tức nổi giận, tuy rằng muốn xông lên trừng trị nữ nhân này, nhưng nhìn đến nàng tay cầm kiếm, hắn vẫn có chút do dự, dù sao hắn vẫn quý trọng mạng nhỏ của mình, không có ý mạo hiểm nó.

Lúc này, một thanh âm có vài phần ngả ngớn vang lên ngoài cửa, “A? Có chuyện gì thế a?”

Ba người đảo mắt qua, thấy người vừa tới thì ra là Trử Hạ Lâm, hắn hai tay ôm ngực, đứng ở đó giống như đang xem biểu diễn, tuy rằng mặc bạch vân cẩm bào rất tương xứng với khí chất của hắn, nhưng hồng bào ở bên ngoài nhìn thế nào cũng đầy cảm giác lỗ mãng, làm người ta cảm thấy người này thực – không nghiêm túc.

“Nha nha nha! Hạ Lâm tổ tông của ta a! Ngươi tới rồi! Mau tới giúp ta!” Lữ Ngôn khoa tay múa chân vui sướng la lớn, có vẻ rất sốt ruột, bất quá đầu hắn cũng không dám nhúc nhích một phân, thoạt nhìn rất buồn cười.

Cung An Dương âm trầm đứng một bên không nói gì, hiển nhiên có vài phần kiêng kị Trử Hạ Lâm.

Thanh Sở quay đầu nhìn người mới tới, trong lòng dâng lên một mối nguy – nam nhân này rất mạnh! So với nàng mạnh hơn!

Thanh Sở cảm nhận được khí tức cường giả đến từ Trử Hạ Lâm, chiến hỏa trong lòng lập tức cháy lên hừng hực, hận không thể xông đến cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp, nhất định rất sảng khoái!

Nghĩ vậy, kiếm trên tay Thanh Sở run lên một chút, trong lòng cũng có chút chộn rộn. Bất quá nghĩ đến chủ tử còn ngồi bên trong, lý trí của nàng liền ngăn chặn ý định này, chậm rãi trầm ổn lại.

Trử Hạ Lâm đáy mắt lướt qua vài phần hứng thú, hắn lười biếng nâng tay lên, duỗi đến bả vai Thanh Sở, miệng cười ha ha nói, “Có chuyện gì nói là được rồi, sao phải động đao động thương? Nếu không ngươi trước buông kiếm xuống, bằng hữu ta cũng đã sợ đến mức này rồi.”

Hắn bộ dáng y như kẻ háo sắc, nhưng Thanh Sở lại cảm giác được áp lực hướng bả vai mình đánh tới, nàng trong lòng khẽ run, lập tức nghĩ – Quả nhiên không đơn giản!

Quyết định thật nhanh! Nàng chân khí trầm xuống, lui từng bước về phía sau, kiếm cũng rời khỏi cổ Lữ Ngôn. Tay phải nàng thu kiếm, tay trái vận đủ nội lực, một chưởng liền đánh về phía Trử Hạ Lâm!

Trử Hạ Lâm nhẹ nhàng cười, động tác trên tay cũng không chậm, bàn tay lúc trước còn lười nhác đột nhiên tràn ngập kình lực dựng thẳng lên, một chưởng chứa năm thành nội lực của hắn cũng phóng ra.

Hai chưởng chạm nhau, chưởng phong chấn động nhất thời khiến quần áo bốn người tung bay. Mà quan trọng hơn, bình phong thúy ngọc kia, chậm rãi ngã xuống.

“A!” Thanh Sở biết mình gây họa, kinh hô một tiếng, hoảng hốt thu tay, “Chủ tử! Thực xin lỗi!”

Nàng kêu một tiếng “chủ tử” lập tức khiến ba người Trử Hạ Lâm chú ý, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía kia, mà ở phía sau bọn họ, Cung Lăng Phong cũng đang bước vào ghế lô.

“A!” Người kinh hô lúc này là Cung Mộ Ly. Lúc bình phong thúy ngọc ngã xuống, hắn bị tiếng động bất ngờ vang lên gây kinh ngạc một chút, bản tính cẩn thận nhát gan khiến hắn nhảy dựng lên từ tràng kỷ, vẻ mặt hoảng loạn nhìn ba người xuất hiện ở cửa và người vô cùng quen thuộc vừa mới bước vào – “Đại hoàng huynh!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio