Ẩn Đế

chương 49: tình bạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối mặt với chuyện như vậy, thái độ Trì Luật Nhi không phải hoảng sợ, mà ngược lại là hưng phấn.

Phải biết rằng trước đây lúc gặp thích khách, đại ca vĩnh viễn để cho đám thị vệ thủ hộ nàng, căn bản không cho nàng ra tay. Trời mới biết nàng muốn xông lên, cùng thích khách đánh nhau một phen tới cỡ nào! Hiện tại gặp cơ hội này, nàng còn không mau xông lên!!

Trì Bắc Thành phi thân ra ngoài xong, Trì Luật Nhi cũng nhanh chóng đi theo, trên tay còn cầm roi bảo bối của nàng.

Cuối cùng, ở lại thuyền hoa cũng chỉ còn Cung Trường Nguyệt và Thanh Sở.

Chiến đấu trên thuyền hoa, mặc dù hội hoa đăng náo nhiệt, động tĩnh nơi này không thể khiến mọi người chú ý, nhưng cũng có một ít người mắt sắc thấy được.

Lão nhân áo xanh đứng ở đuôi thuyền, vốn là một người rất nhàn nhã bình tĩnh, nhưng nhìn một đám thích khách không hiểu từ đâu tới này, hoảng loạn nhảy vào trong nước, chuồn.

Thích khách đến lần này ước chừng có mười ba tên, nhưng võ công bọn chúng cũng không phải đặc biệt cao cường, cho nên không bao lâu sau, mười ba tên này đã bị Lưu Thấm, Trì Bắc Thành, Trì Luật Nhi giải quyết xong, nói cho chính xác, trong đó có mười hai người đều là Lưu Thấm và Trì Bắc Thành giải quyết, Trì Luật Nhi chỉ hạ được một tên, lại còn bị thương, ngay cả mạng nhỏ thiếu chút cũng đánh mất, nếu không phải đại ca nàng thuận tay giúp nàng, chỉ sợ chủy thủ của đối phương đã cắt qua yết hầu của nàng rồi.

Không phải vì võ công Trì Luật Nhi không cao, đánh không lại thích khách, mà do kinh nghiệm thực chiến của nàng quá ít, lúc luyện tập bình thường ở Cận quốc, đối thủ lại luôn nhường nàng, mới khiến cho nàng ngày càng tâm cao khí ngạo. Cho dù người đánh không bằng võ công của nàng, dần dần nàng sẽ lộ ra sơ hở, chì cần kinh nghiệm đối phương hơi phong phú một chút, có thể chống đỡ một thời gian là đủ để bắt lấy sơ hở của nàng, đánh bại nàng.

“Luật Nhi, ai cho ngươi đi ra!” Nhìn thấy Trì Luật Nhi bị đao đả thương, Trì Bắc Thành lại đau lòng mà tức giận, quay đầu lại liền gầm lên với Trì Luật Nhi.

Trì Luật Nhi rụt đầu, nhỏ giọng giải thích, "Muội không nhịn được thôi…"

"Nhưng ngươi cũng phải xem mình có năng lực như vậy không chứ !" Trì Bắc Thành nghĩ đến nếu như vừa rồi mình không giúp Trì Luật Nhi, chỉ sợ chủy thủ của thích khách kia đã cắt vỡ yếu hầu nàng, hiện tại nàng cũng đã sớm biến thành một khối thi thể, trong lòng liền tức giận không biết trút đâu, "Ngươi không nhịn nổi thì nghẹn lại ! Bây giờ nhìn vết thương trên người xem ! Ngươi có biết vừa rồi chút nữa là mất mạng không !"

"Muội… muội…" Bị đại ca răn dạy một trận, Trì Luật Nhi trong lòng rất khó chịu, cúi thấp đầu không thèm nói lại, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Trì Bắc Thành nhìn thấy bộ dáng Trì Luật Nhi thế này, trong lòng cũng mềm đi vài phần, cơ bản tức giận đều tiêu hết, cũng không quát nàng nữa, lôi nàng từ chóp thuyền hoa nhảy đến đuôi thuyền.

Lưu Thấm cũng nhảy xuống theo.

"Thực xin lỗi, khiến cô nương thêm phiền toái." Trì Bắc Thành áy náy nâng tay lên xin lỗi Lưu Thấm.

Khuôn mặt Lưu Thấm vẫn nghiêm túc, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, "Ta không phải vì cứu ngươi, mà là vì bảo hộ chủ tử của ta." Nói xong, nàng tiến vào khoang thuyền.

Trì Bắc Thành lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Lúc quay đầu nhìn Trì Luật Nhi, khuôn mặt hắn lại trở nên nghiêm khắc, trầm giọng nói, "Còn không mau đi vào xử lý vết thương !"

"Nga." Trì Luật Nhi đáng thương lên tiếng, cũng đi vào khoang thuyền.

Trì Bắc Thành nhìn bốn phía xung quanh một chút, phát hiện lão nhân áo xanh kia thế mà đã chạy đâu mấy rồi, không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó cam chịu chèo thuyền hoa. Lúc đầu còn có chút lạ lạ, dần dần liền thuần thục, thuyền hoa chậm rãi dọc theo mặt sông chậm rãi trôi về phía trước.

" A ! Ngươi bị thương ! " Thanh Sở nhìn thấy Trì Luật Nhi đi vào, kinh ngạc nhảy dựng lên đi qua.

Trì Luật Nhi nâng tay nhìn vết thương, miệng méo méo, " Không có việc gì, một vết thương nhỏ thôi, ta có mang kim sang dược. "

Thanh Sở cầm tay Trì Luật Nhi, mới quen biết không lâu, lúc đầu còn cãi nhau ầm ỹ, hiện tại lại thân như tỷ muội.

Nhìn vết thương của Trì Luật Nhi, Thanh Sở liền lấy ra một bình bạch ngọc mang theo trên người, từ bên trong lấy ra một viên thuốc, nghiền nát rồi bôi lên vết thương của Trì Luật Nhi, máu nhanh chóng ngừng chảy.

Thanh Sở lộ ra một nụ cười sáng lạn với Trì Luật Nhi, " Xem ! Rất hiệu nghiệm ! "

Trì Luật Nhi trong lòng ấm áp, đột nhiên có một cảm giác nói không nên lời, ánh mắt trở nên chua chát.

Đây là tình cảm mà nàng chưa bao giờ được biết, tên là bằng hữu.

Nhìn thấy hai tiểu nữ tử ở chung hòa thuận vui vẻ như thế, Lưu Thấm cũng phá lệ lộ ra một nụ cười.

" Cảm thấy không tệ ? " Cung Trường Nguyệt không biết mở mắt khi nào, ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, nghiêng đầu nhìn Trì Luật Nhi cùng Thanh Sở, đột nhiên nói một câu như vậy.

Lưu Thấm ngẩn người, sau đó gật đầu, thấp giọng nói, " Thanh Sở chưa bao giờ có một bằng hữu như thế. " Thanh Sở tuy rằng có quan hệ không tồi với những khác ở Thần lâu, nhưng quan hệ của bọn họ cũng không thể nói là bằng hữu thuần túy. Trừ lần đó ra, Thanh Sở cũng không quen biết những người khác, Trì Luật Nhi này là ngoại lệ đầu tiên.

" Ngọc công tử ! Tìm thấy ngươi rồi ! " Một thanh âm trầm thấp đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trong miệng lại gọi giang hồ đệ nhất Ngọc công tử ! Kia là người trong truyền thuyết, Ngọc công tử !

Mục tiêu của thanh âm kia, rõ ràng là hướng về phía thuyền hoa.

" Ngọc công tử ! " Trì Bắc Thành dĩ nhiên đã nghe qua cái tên đại danh đỉnh đỉnh này, trong lòng hắn căng thẳng, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một bóng dáng màu đen quỷ mị từ trên trời giáng xuống.

Đó là một nam tử có thể gọi là yêu nghiệt, hắn mặc một thân hắc y, xiêm y không có chút hoa văn, giống như cùng đêm tối hòa làm một. Nhưng đối lập với hắc y của hắn chính là mái tóc ba ngàn sợi bạc, trong đêm tối này, trở nên sáng ngời.

Hai tay hắn nắm một trường đao sáng như tuyết, giống như một pho tượng sát thần, nhẹ nhàng dừng trên đỉnh chóp thuyền hoa.

" Ngươi là người nào ! " Trì Bắc Thành vứt bỏ mái chèo trong tay, đứng thẳng lên, rút ra trường kiếm chỉ vào nam tử quỷ mị đột nhiên xuất hiện kia.

Nam nhân chậm rãi quay đầu, vẻ mặt băng sương, gằn từng tiếng, " Ta tìm Ngọc công tử, không liên quan tới ngươi. "

Dứt lời, trường đao trong tay hắn cắm xuống, nội lực chấn động, thuyền hoa dưới chân lập tức vỡ thành hai nửa ! Vết cắt đều đặn ngay ngắn ! Khó có thể tưởng tượng được !

Thanh Sở và Trì Luật Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn Lưu Thấm cùng Cung Trường Nguyệt, nhìn các nàng khoảng cách ngày càng xa…

" Tìm được ngươi rồi. " Nam tử đứng ở nửa thuyền hoa có Thanh Sở, Trì Luật Nhi và Trì Bắc Thành, trường đao trong tay vừa hiện, chỉ về phía Cung Trường Nguyệt đang ngồi bên trong một nửa thuyền hoa kia.

Cung Trường Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên nhìn hắn một cái, thanh âm không nhanh không chậm, " Tốc độ rất nhanh, có tiến bộ. "

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio