Ẩn Đế

chương 67: thanh dạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái tên này, giống như một viên đá, ném vào hồ nước yên ả, lập tức dâng lên từng đợt sóng.

“Ngọc công tử? Có ai gọi là Ngọc công tử nữa sao?”

“Từ thông đạo của thiệp mời màu vàng, hẳn là không sai đi…”

“Đệ nhất thiên hạ Ngọc công tử? Không phải hắn ghét nhất tham gia yến hội thế này sao? Như thế nào lại xuất hiện! Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra ư?”

“Ngọc công tử đã mai danh ẩn tích một thời gian, không ngờ lại xuất hiện!”

“…”

Trên trong Mẫu Đơn viên vang lên tiếng nói lộn xộn, nhưng mọi người đều không hẹn mà cùng hướng về cổng vòm, nín thở ngưng thần, giống như chuẩn bị nghênh đón cái gì đó. Ở đây có hơn trăm người, nhưng không có ai là ngoại lệ, ngay cả đoàn người Thần Y cốc cũng đem tầm mắt hướng về phía cửa, mà Lạc Hiệp đi theo sau Thần Y cốc, biểu tình lại phức tạp không thôi.

Rầm rộ như thế, cho dù là lúc người Thần Y cốc tiến vào cũng không có.

Rất nhanh, giống như một giọt nước rơi vào trong hồ, chậm rãi lan ra, phác họa nên một bóng dáng huyền sắc, bước chân hào hoa phong nhã tựa như giẫm lên không khí, từng bước một đi tới, làm cho người ta hoa mắt.

Nam tử đó không thể dùng từ ngữ nào để miêu tả, cho dù dùng hết văn chương của thế gian, cũng không thể nói hết sự tôn quý của nam tử, một thần huyền sắc xiêm y càng tôn thêm vẻ đẹp của hắn, hoa văn tinh xảo xa hoa, lộ ra vẻ tôn quý thâm trầm. Trên mặt hắn mang một chiếc mặt nạ màu bạc, được khảm lam bảo thạch nhỏ vụn ở viền rìa, hai mắt hắn giống như có hỏa diễm, xa xưa mà sâu sắc, khiến người ta kìm lòng không đậu nghĩ đến bầu trời đầy sao.

Dưới chân hắn mang một đôi cẩm vân hài (giày làm từ gấm Vân Nam), bước chân trầm ổn mà nhàn nhã, tốc độ không nhanh không chậm, lại lộ ra sự tao nhã khó hiểu. Trên vai hắn có một tiểu bạch hồ đang ngồi, thoạt nhìn rất có tính người, ngoan ngoãn xinh xắn, bộ ngực nhỏ nhô lên hình như có vài phần đắc ý?!

Mà phía sau hắn, một tả một hữu có hai thị nữ, một người mặc hồng y, lạnh lùng quyến rũ, người kia lại như tiểu thư khuê các, bộ dáng hai người không hề thua kém nữ tử nào ở đây, lại cam tâm buông tay đứng sau lưng hắn, giống như nguyện ý đem mạng sống kính dâng cho chủ tử nhà mình.

Hắn một bước tiến vào, ánh mắt liền đảo qua mọi người trong vườn, ánh mắt không hề có chút cảm xúc dư thừa nào, lại khiến người ta cảm thấy áp lực. Những người lịch lãm thấp, năng lực thừa nhận kém thì trực tiếp cúi đầu, căn bản không dám chống lại ánh mắt như hai cây đuốc của đối phương, trong lòng tự nhiên sinh ra vài phần sợ hãi.

Nam tử như thế, thật sự là khí phách trắc lậu, tuyệt đại tao nhã! (khí phách trắc lậu: ý là khí phách quá nhiều, rỉ ra từng chút [chắc vậy] -_-)

Thật sự là Ngọc công tử đệ nhất thiên hạ!

Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến, cũng tự nhiên sinh ra một lại cảm thán không thể nói rõ –

Một nam tử, một nam tử không rõ tướng mạo, một nam tử mang mặt nạ, thế nhưng chỉ với một thân khí phách và tao nhã, liền khiến mọi người khuất phục! Thật sự là khó tưởng tượng!

Nam tử đến từ Thần Y cốc thần bí trong truyền thuyết kia, hai mắt đã mù, không nhìn được hình dáng người mới tới. Bất quá những người mất đi thị lực như hắn, những giác quan khác sẽ càng thêm nhạy bén. Giống như hiện tại, hắn từ xa đã cảm nhận được áp lực bức người từ người kia!

Ngọc công tử? Hắn dĩ nhiên đã nghe nói qua. Bất quá hắn cũng không để trong lòng, cái gọi là đệ nhất công tử, với hắn, đơn giản chỉ là bộ dáng tốt, khí độ tốt, nhưng ở trước mặt hắn, tất cả đều không là gì. Nhưng lần gặp này, lại làm cho hắn bỏ đi ý nghĩ đó – Ngọc công tử này trong lúc vô tình toát ra khí thế còn cường đại hơn hắn! Cái này có nghĩa là, võ công của Ngọc công tử cao hơn hắn!

Bất tri bất giác, trong lòng hắn nổi lên vài phần hiếu thắng!

Đợi cho Cung Trường Nguyệt gần đến nơi, mọi người mới khó khăn phục hồi tinh thần, với sự thất lễ của mình vừa rồi, cũng hơi hơi xấu hổ, bất quá mọi người đều như thế, cũng không có gì to tát.

Lúc này, nam tử Thần Y cốc đột nhiên bước ra ngoài, đi vài bước liền tới trước mặt Cung Trường Nguyệt, mà hai mắt không nhìn thấy tựa hồ không tạo ra bất kỳ trở ngại nào cho hắn, nhìn bước đi trầm ổn của hắn còn nghĩ hắn là một người bình thường.

Nam tử dừng chân, Cung Trường Nguyệt cũng lập tức dừng lại cách hắn hai bước chân.

Hai người mặt đối mặt, ai cũng không nói lời nào, nhưng cảnh tượng này, một người huyền y, một người tuyết y, dung mạo độc nhất như thế, lại như hai đầu nam châm, mãnh liệt đánh sâu vào tầm mắt mọi người!

Chung quanh cũng nín thở ngưng thần nhìn cử động của họ - hai người khí phách bất đồng, lại không kém nhau chút nào, mỗi người mỗi vẻ! Như vậy… ai sẽ cao hơn một bậc đây?

Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là nam tử Thần Y cốc, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, vẫn là ý cười lạnh bạc kia, nửa phần không thay đổi. Hắn mở miệng nói chuyện, thanh âm réo rắt, giống như âm vang của băng tuyết, có một loại mỹ cảm độc đáo –

“Ta tên Mộ Thanh Dạ, tới từ Thần Y cốc.”

Cung Trường Nguyệt hơi gật đầu, nhưng sự kiêu ngạo cũng không mất đi nửa phần, nàng thản nhiên đáp, “Tên của ta, Ngọc.” Dứt lời, liền không mở miệng nữa.

Mộ Thanh Dạ sửng sốt – vậy là xong rồi? Ngọc công tử không phải chỉ là danh xưng mà giang hồ gọi hắn sao? Làm sao mà tên thật cũng là Ngọc chứ?

“Các hạ có phần không thành thực.” Mộ Thanh Dạ nói chuyện, có chút lại gần, thanh âm cũng hơi đè thấp, giống như có một loại cảm xúc không thể hiểu rõ.

Cung Trường Nguyệt nhíu mày, khó hiểu liếc Mộ Thanh Dạ một cái, “Tên Ngọc thì tên Ngọc, đừng nói nhảm nhiều thế.”

Mộ Thanh Dạ cũng không tức giận, ý cười trên mặt không hề thay đổi, hắn nói, “Các hạ không muốn nói, tại hạ cũng không ép.” Giống như hoàn toàn không nghe thấy lý do thoái thác “tên Ngọc thì tên Ngọc” của Cung Trường Nguyệt.

Cung Trường Nguyệt mặc kệ hắn, sau đó được chủ nhân Mẫu Đơn viên dẫn đường, đi đến một vị trí cạnh đài.

Nhìn vị trí mà chủ nhân dẫn nàng đến, Cung Trường Nguyệt trầm mặt, “Ngươi để ta ngồi ở bên dưới?”

Chữ cuối được nàng nhấn mạnh, khiến người ta cảm thấy sợ hãi vô tận, chủ nhân kia cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân quét lên, nháy mắt liền làm thân thể hắn cứng ngắc không thể nhúc nhích.

“Ha ha, các hạ… vị trí này… vị trí này thật sự là…” Chủ nhân lắp bắp tìm không ra lý do, rối rắm một lát, ngay cả hắn cũng cảm thấy nếu để Ngọc công tử tao nhã như vậy ngồi ở bên dưới, thật sự rất không thích hợp! Vì thế hắn cắn răng một cái, trực tiếp đem vị trí của mình dâng lên, “Các hạ an vị nơi này đi!”

Hướng ngón tay hắn chỉ, là vị trí bên phải chủ vị.

Mảnh đại lục là dĩ hữu vi tôn (coi trọng bên phải), vị trí này dĩ nhiên là một trong những chỗ tôn quý nhất, cũng là vị trí của chủ nhân nơi này.

Cung Trường Nguyệt không hề khách khí, trực tiếp dẫn theo hai thị nữ, thật tự nhiên ngồi xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio