“A a! Ngươi đừng ôm ta a!” Mộ Thanh Thần hoảng hốt quơ hai tay, nhưng không chủ động giãy khỏi Cung Trường Nguyệt, trong tiềm thức của hắn, cái ôm này… thật ấm áp.
Thật lâu sau, Cung Trường Nguyệt mới chậm rãi buông Mộ Thanh Thần ra, hơn nữa còn nở nụ cười nhàn nhạt với hắn.
Một thân lạnh lùng của nàng giống như bị nụ cười này hòa tan, trong nháy mắt kia, xuân về hoa nở, dường như tất cả đều vì nụ cười này mà không còn như trước.
Mộ Thanh Thần nhìn Cung Trường Nguyệt cười, thoáng chốc đỏ mặt, ánh mắt bắt đầu né tránh, tựa hồ không dám nhìn tới hào quang vạn trượng trên mặt Cung Trường Nguyệt, cho dù che đi nửa khuôn mặt, vẫn không dấu được vẻ đẹp.
" Sư… sư huynh ! " Hắn có chút lúng túng gọi một tiếng.
Tuy rằng Mộ Thanh Dạ không biết hai người trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắc sâu sắc cảm nhận được không khí giữa hai người hình như có chút thay đổi, trở nên… rất thân thiết ? Hắn có chút hoài nghi cảm giác của mình, sư đệ từ nhỏ đã lớn lên ở trong cốc, là một cô nhi, mới gặp Ngọc công tử không bao lâu sao có thể trở nên vô cùng thân thiết chứ ? Làm sao có khả năng đó !
Bất quá, hắn vẫn ho nhẹ hai tiếng, sau đó bước qua, nói với Cung Trường Nguyệt, " Ngọc công tử, ta có thể hỏi lại một chút, ngươi không thể cho ta mượn xích phượng tuyết hồ không ? "
Cung Trường Nguyệt xoay người, cặp mắt trầm tĩnh dưới mặt nạ có chút đăm chiêu nhìn Mộ Thanh Dạ, trầm ngâm nửa ngày, nàng đột nhiên hỏi Mộ Thanh Thần một câu, " Sư huynh ngươi có tốt với ngươi không ? "
Mộ Thanh Thần chấn động, miệng nhanh hơn đầu, " Sư huynh ta đối với ta tốt lắm a ! " Trừ bỏ hay bắt hắn luyện công, sư huynh giống như ca ca ruột của hắn vậy.
Mộ Thanh Dạ có chút nghi hoặc nghiêng đầu, có vẻ rất khó hiểu vì sao Cung Trường Nguyệt lại hỏi câu này.
Lúc này, Cung Trường Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó hô một tiếng, " Thần Diệu. "
Thần Diệu đang cuộn tròn cách đó không xa đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh như tên bắn chạy đến bên chân Cung Trường Nguyệt, ngẩng cái đầu nho nhỏ nhìn nàng, cặp mắt âm u màu lam đẹp đến mức làm người ta sợ hãi than, nhẹ nhàng chớp chớp.
Cung Trường Nguyệt hơi cúi người, vươn cánh tay về phía Thần Diệu, Thần Diệu cũng rất ăn ý nhảy lên, đảo mắt đã ở trên cánh tay Cung Trường Nguyệt, sau đó được Cung Trường Nguyệt bế trong tay.
Cung Trường Nguyệt đi đến bên cạnh bàn, trên đó có một ly trà không, đem móng vuốt Thần Diệu đặt lên trên ly trà, khẽ động móng tay, từ móng vuốt Thần Diệu chảy ra rất nhiều giọt máu, nhanh chóng tụ lại bên trong ly trà, không bao lâu sau đã lan hết đáy chén.
Trong quá trình, Thần Diệu vì đau đớn mà rên hai tiếng, từ nãy đến giờ, nó hoàn toàn không để Cung Trường Nguyệt phải ép buộc, tự nó đã ngoan ngoãn để móng vuốt trên chén, không hề làm gì khác.
Máu tươi tụ lại thành một lớp mỏng, Cung Trường Nguyệt nắm phía dưới móng vuốt Thần Diệu, nhanh chóng giúp nó ngừng chảy máu, hơn nữa còn rót vào thân thể nho nhỏ của Thần Diệu một chút nội lực ôn hòa.
Thần Diệu bởi vì nội lực ôn hòa của Cung Trường Nguyệt mà thích ý híp mắt.
" Tốt lắm. " Cung Trường Nguyệt đem móng vuốt đã ngừng chảy máu của Thần Diệu thả lên bả vai của mình, sau đó xoay người ngồi ở cái ghế bên cạnh ly trà, lẳng lặng nhìn Mộ Thanh Dạ.
Tề Nhã và Thiên Yên ở bên cạnh đã không thể tin vào mắt mình – chủ tử đang làm cái gì ?
Mộ Thanh Dạ ngửi thấy mùi máu nhè nhẹ trong không khí, biết Cung Trường Nguyệt đã chích máu của xích phượng tuyết hồ, trong lòng tò mò không biết làm sao mà xích phượng tuyết hồ nghe lời nàng như vậy, ngoài miệng cảm tạ nói, " Ta vì các vị ở đây, đa tạ Ngọc công tử tâm tính thiện lương… "
" Không cần. " Cung Trường Nguyệt trực tiếp đánh gãy hắn, một tay chống đầu, miễn cưỡng nói, " Chỉ là báo đáp thôi. "
Báo đáp ? Mộ Thanh Dạ nhướn mày, không biết hắn đang nói gì.
Rất nhanh, hắn nhớ tới một người, sau đó dời lực chú ý đến Mộ Thanh Thần đang ngốc lăng ở bên kia.
Chẳng lẽ bởi vì hắn ? Bởi vì hắn mà báo đáp mình ?
Ở bên trong Mạnh quốc, có một nơi gọi là Vạn Trọng sơn, nơi đó rừng hoang núi thẳm, bóng cây trùng điệp, trong đó có một tòa cung điện mộc mạc yên tĩnh. Cung điện này có hơn phân nửa là khảm trên vách núi, được vô số cây cao che lấp, thoạt nhìn giống như cùng Vạn Trọng sơn hợp thành một. Mà bên cạnh cung điện, có một thác nước thẳng đứng, bọt nước màu trắng mỹ lệ, ở trên vách núi xanh biếc cứ dâng lên từng đợt lại từng đợt, đẹp đến mức làm người ta say mê.
Ai cũng không nghĩ đến, một nơi non xanh nước biếc, xinh đẹp như tranh, thế nhưng lại che dấu huyết tinh dơ bẩn nhất thiên hạ !
Một hắc y nam tử, trong tay cầm trường đao màu bạc, từ trong rừng cây vững bước đi đến, bước chân nhìn đơn giản lại tựa như có quy luật, trong nháy mắt đã đi đến trước cung điện.
Rừng cây kia lấy cây cối để bố trí một trận pháp, đề phòng người từ bên ngoài tiến vào.
Hắc y nam tử đi từng bước một đến trước cung điện, mái tóc dài bạc giống như phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời, môi mím chặt, lộ ra khuôn mặt băng hàn tuấn mỹ vô trù, đôi mắt màu đen tỏa ra hơi thở " chớ lại gần ".
Hắn vừa mới đi tới cửa, hắc y hộ vệ hai bên liền cúi người, cung kính nói –
" Tham kiến đại nhân. "
Hắc y nam tử hơi dừng chân một chút, tầm mắt đảo qua trên người thị vệ, trong mắt toát lên vẻ khinh thường nhàn nhạt, sau đó cười giễu hai tiếng, bước qua cửa, tiếp tục đi vào trong.
Bên trong cung điện cực kì xa hoa, khác hẳn vẻ ngoài mộc mạc của nó, ngay cả sàn nhà cũng từng bước nghìn vàng (ôi mai chúa). Nhưng sự xa hoa của nó không phải dựa vào vàng bạc châu báu mà còn có mười phần phẩm vị, mỗi một tấc đều được bài trí rất tinh vi, mà từng nơi đều là đồ cổ quý báu.
Nhưng hắc y nam tử không hề động dung vì sự xa hoa này, ngay cả nhìn vài cái hắn cũng không thèm nhìn, chớp mắt đã đi qua đại sảnh, đến sàn gỗ, ở trên hành lang gặp được một người – chủ nhân chân chính của cung điện này, cũng là nguyên do mà hắn được người ta cung kính gọi là " đại nhân ".
Hắc y nam tử dừng chân, đứng đối diện với nam nhân đang dẫn theo một đám người kia.
Diện mạo bọn họ có vài phần tương tự, chỉ là nam nhân kia không có một đầu tóc bạc dài như hắc y nam tử kia.
Nam nhân nhíu mày, " Ngươi lại đi ? "
" Ân. " Hắc y nam tử thản nhiên lên tiếng.
" Ngươi không phải đối thủ của hắn. " Nam nhân nói thẳng.
Hắc y nam tử nhất thời nghiêm túc, mày gắt gao nhăn lại, có vẻ rất bất mãn với những lời của nam nhân, bất quá cuối cùng hắn vẫn thừa nhận sự thật này –
" Đúng vậy, ta không bằng hắn. "