Ngoài phòng, cả người Mộ Thanh Thần toàn máu, không chỉ máu kẻ địch mà còn có cả máu của hắn, ánh mắt hắn sáng rực, lệ khí ngút trời sừng sững đứng ở đó !
Trong phòng, Mộ Thanh Dạ đã thuận lợi phá tan bình chướng kia, thế giới trước mặt hắn đều thay đổi, hắn hiện tại đã tới cảnh giới tông sư !
Thích khách cầm đầu lo lắng nhìn tình hình chiến đấu cách đó không xa – tiểu tử này sao lại đánh được tới mức đó, nhiều người như vậy mà vẫn chưa bắt được hắn !
Nhìn thủ hạ của mình từng người từng người tắt thở rồi ngã xuống, hắn rốt cục hết kiên nhẫn, giậm chân vọt lên, gia nhập chiến đấu.
Thân thể Mộ Thanh Thần đã muốn chết lặng, hắn cảm thấy bây giờ động tác vung trường thương đã thành bản năng, nội lực tiêu hao quá nhiều, thể lực hắn rốt cục không thể chống đỡ được, sắc mặt dần trắng bệch, từng giọt từng giọt mồ hôi toát ra trên trán, sau đó chảy xuống tóc mai. Trước mắt hắn dần dần biến thành màu đen, giống như ngay lập tức hắn sẽ ngã xuống.
Nhưng, hắn vẫn kiên trì đứng đó.
Trong lòng có một cổ nghị lực duy trì hắn –
Kiên trì một chút, lại kiên trì một chút… lập tức… người trong cốc sẽ tới…
Hắn mơ hồ thấy có ánh đuốc di động cách đó không xa, đó là người trong cốc đang tới.
Thanh âm bên tai dần biến mắt, thế giới của hắn trở nên yên tĩnh, chậm rãi, một thanh âm nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại tràn đầy khí phách vang lên bên tai hắn –
" Cái gọi là cường giả, đầu tiên, phải có tâm cường giả. "
" Không được chịu thua. "
" Nhớ kỹ, em là em trai của Cung Trường Nguyệt. "
" … "
Ánh mắt Mộ Thanh Thần đột nhiên trừng lớn – cái tên này… cái tên này… Cái tên này ! Cung Trường Nguyệt ! Nàng là ai ?!
Trong lòng Mộ Thanh Thần điên cuồng hô, trong đầu một mảnh hỗn loạn, đau giống như sắp nứt ra.
" Cút ngay ! " Tiềm lực trong người Mộ Thanh Thần nháy mắt liền bộc phát, nội lực vô hình như sống dâng tràn ra bốn phía, lập tức đánh văng địch nhân. Mà hắn đứng ở trung tâm, tóc bay tán loạn, hai tròng mắt ứ máu, sắc mặt trắng bệch, giống như phát điên.
" Thanh Thần… " Tiếng gọi chợt vang lên bên tai.
Đồng tử Thanh Thần co rụt lại – khuôn mặt vừa xuất hiện trong đầu hắn, lại là… lại là…
Đường nét tinh xảo như họa, phong thái hữu lễ mà tùy tiện, toàn thân có một loại khí phách tôn quý không thể nói rõ, hắn là đế vương trời sinh, dĩ nhiên khiến mọi người quỳ xuống mà thần phục hắn. Hắn một thân huyền y, thâm trầm như thế, hắn mang mặt nạ bạc, thần bí như thế.
Ngọc công tử !
" Cung Trường Nguyệt… " Mộ Thanh Thần giống như cuồng si, thì thào gọi cái tên này, sau đó không tự chủ gọi ra một xưng hô, " Chị… chị… "
" Xì ! "
Mộ Thanh Thần mở to hai mắt, tầm mắt chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng ở ngực mình, chỗ trái tim hắn, một thanh chủy thủ toàn thân cắm vào, chỉ còn lại chuôi đao lộ bên ngoài, lóe lên quang mang trí mạng.
Trái tim Mộ Thanh Thần co rụt đau đớn, nội lực lưu chuyển không ngừng nhất thời bị kiềm hãm, cả người đột nhiên từ nóc nhà ngã xuống, hung hăng té trên đất.
Mộ Thanh Thần đau đớn co quắp, huyết sắc trên mặt nhanh chóng rút đi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơi thở mỏng manh.
Một đao trúng thẳng vào tim, cắt đứt khả năng sống sót.
Mộ Thanh Thần nằm trên đất, từng ngụm từng ngụm thở gấp, hơi thở sinh mệnh trong thân thể hắn chậm rãi trôi đi.
" Hừ. " Thích khách cầm đầu kia liếc nhìn hắn một cái, sau đó vung tay lên, " Đi, "
Mũi nhọn chủy thủ chỉ thẳng vào căn phòng ở lầu hai tiểu lâu.
Mà lúc này, trong lòng Mộ Thanh Dạ tựa hồ có cảm giác, trái tim đau đớn run rẩy.
" Xuy lạp ! " Mảnh vải che hai mắt mù của Mộ Thanh Dạ đột nhiên đứt, mà hai mắt vẫn nhắm của hắn cũng chậm rãi mở ra !
Quang mang âm u màu lam giống như hỏa diễm, yếu ớt dâng lên trong mắt Mộ Thanh Dạ.
Lão nhân nhìn toàn thân đồ nhi trở nên rực rỡ hắn lên, lộ ra một cái tươi cười hiểu rõ, hai mắt dần trở nên đục ngầu, ánh mắt bi thương lướt qua bờ vai hắn, nhìn thẳng về phía bên ngoài phòng –
Thanh Thần, thật xin lỗi, sư phụ rất ích kỷ.
Hắn thở dài, nhắm mắt lại, hơi thở đột nhiên biến mất.
Hai tay vốn đặt trên người Mộ Thanh Dạ vô lực rớt xuống, cả người giống như bị hút hết nước, chỉ còn lại da bọc xương, nếp nhăn trên mặt cùng tay giống như ác quỷ, gần như có thể dọa chết người !
Lam sắc trong mắt Mộ Thanh Dạ vừa lui đi, liền nhìn đến sư phụ đang cúi đầu ở kia, quần áo trên người không gió mà lay động, sau đó thân thể khô quắt nháy mắt hóa thành tro bụi, theo gió bay đi.
Cuối cùng, ở nơi đó chỉ còn một góc áo rách nát.
Lúc này Mộ Thanh Dạ chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái, mỗi một chỗ đều vô cùng ấm áp. Nhưng mà, hắn bất chấp tất cả, chỉ giật mình sửng sốt trong chốc lát, sau đó chậm rãi nâng tay đi, vươn về phía góc áo còn lưu lại bên kia, sau đó thong thả nắm lấy nó trong tay.
" Sư phụ… " tầm mắt Mộ Thanh Dạ dao động, cuối cùng dừng ở góc áo hắn đang nắm trong tay, bộ dáng kia không hề giống một người mù !
Ánh mắt hắn chậm rãi hiện lên sự kiên định, sau đó đột nhiên xoay người, lam mâu âm u nhìn về mấy tên thích khách với phá cửa mà vào !
Sư đệ đâu ? Trong lòng Mộ Thanh Dạ căng thẳng, mày nhíu lại, tùy ý chưởng một chưởng về phía thích khách đang đánh tới phía mình, nhìn rất nhẹ, nhưng lại đánh bọn họ văng xa vài thước, đập vào góc phòng, bò cũng không bò dậy được !
Mộ Thanh Dạ làm sao chú ý những người này, liền nhấc chân đi ra ngoài, không được vài bước liền nhìn thấy sư đệ hấp hối té trên đất.
" Sư đệ… sư đệ ! " Khuôn mặt vốn không có biểu tình của hắn đột nhiên trở nên lo lắng, thả người bay đến, sau đó nhẹ nhàng dừng lại bên người Mộ Thanh Thần, nhanh như chớp đưa tay ra, ngón tay đặt lên cổ tay Mộ Thanh Thần, hy vọng trong mắt từng chút từng chút tắt lụi.
Mạch máu đã đứt, không có khả năng sống lại.
" Sư đệ… " Mộ Thanh Dạ thì thào gọi, thanh âm yếu ớt mà bi thương – vừa mất đi sư phụ, hiện tại, hắn phải mất cả sư đệ sao ?
Chẳng lẽ, đây là cái giá để hắn trở thành tông sư ?
Hắn không hiểu.
Lúc này, trên một con đường nhỏ cách Thần Y cốc không xa, một chiếc xe ngựa bình thường bị mấy con ngựa cao to kéo đi, chạy rất nhanh, nhưng xe ngựa này hiển nhiên không đơn giản, cho dù với tốc độ này, nó vẫn thập phần vững chắc, không hề xóc nảy hay run lên, quả thực khiến người ta bất khả tư nghị. (khó mà tin được)
Bên trong xe ngựa, sự xa hoa khác hoàn toàn với vẻ ngoài đơn giản, da ngân hồ mềm mại, tơ lụa được phác họa bởi kim tuyến, lục ngọc trong suốt treo rũ xuống, dạ minh châu để chiếu sáng… mỗi một bố trí bên trong xe đều xa xỉ tới mức làm người ta líu lưỡi.
Tề Nhã ngồi trên thảm lông, chuẩn bị tốt điểm tâm cho Cung Trường Nguyệt, thuận tiện pha một bình trà.
Nàng cầm lấy ấm trà, châm một ly cho Cung Trường Nguyệt, ánh mắt vừa chuyển, liền thấy tiểu tuyết hồ xinh đẹp đầy mong đợi nhìn nàng, và cả ấm trà trên tay nàng.
Tiểu hồ ly này… muốn uống trà ? Hồ ly cư nhiên lại thích uống trà ?
Tề Nhã kinh ngạc mở to hai mắt.
" Cho nó một ly đi. " Cung Trường Nguyệt dựa ở đằng kia, lười biếng nâng mí mắt, thản nhiên nói.
Tề Nhã dĩ nhiên không có ý kiến, cầm lấy ly trà, châm cho Thần Diệu một ly.
Thần Diệu đoan đoan chính chính ngồi trên da ngân hồ, hoàn toàn không ý thức được bên dưới chính là đồng loại của nó, thoạt nhìn còn thập phần thoải mái. Nó dùng hai móng vuốt ôm ly trà, say mê uống trà, nhấp hai ngụm, còn rung đùi đắc ý một trận, giống như rất vừa lòng với trà này.
Vẫn chú ý động tác của nó, Tề Nhã dở khóc dở cười.
Thu hồi ánh mắt trên tiểu hồ ly, Tề Nhã nhìn về phía Cung Trường Nguyệt, mày hơi nhíu lại –
Sao chủ tử lại đột nhiên đổi ý, quyết định động thân đi Thần Y cốc ?
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm bồ câu đáp xuống, Tề Nhã vội mở cửa sổ, vươn cánh tay, mang bồ câu đưa tin vào, sau đó rút lấy mảnh giấy nhỏ trên đùi bồ câu.
Nàng mở mảnh giấy trắng ra, mặt trên có mấy chữ to màu đen được dùng bút viết –
Mộ Thanh Thần nguy hiểm !Chương : lam mâu
Ngoài phòng, cả người Mộ Thanh Thần toàn máu, không chỉ máu kẻ địch mà còn có cả máu của hắn, ánh mắt hắn sáng rực, lệ khí ngút trời sừng sững đứng ở đó !
Trong phòng, Mộ Thanh Dạ đã thuận lợi phá tan bình chướng kia, thế giới trước mặt hắn đều thay đổi, hắn hiện tại đã tới cảnh giới tông sư !
Thích khách cầm đầu lo lắng nhìn tình hình chiến đấu cách đó không xa – tiểu tử này sao lại đánh được tới mức đó, nhiều người như vậy mà vẫn chưa bắt được hắn !
Nhìn thủ hạ của mình từng người từng người tắt thở rồi ngã xuống, hắn rốt cục hết kiên nhẫn, giậm chân vọt lên, gia nhập chiến đấu.
Thân thể Mộ Thanh Thần đã muốn chết lặng, hắn cảm thấy bây giờ động tác vung trường thương đã thành bản năng, nội lực tiêu hao quá nhiều, thể lực hắn rốt cục không thể chống đỡ được, sắc mặt dần trắng bệch, từng giọt từng giọt mồ hôi toát ra trên trán, sau đó chảy xuống tóc mai. Trước mắt hắn dần dần biến thành màu đen, giống như ngay lập tức hắn sẽ ngã xuống.
Nhưng, hắn vẫn kiên trì đứng đó.
Trong lòng có một cổ nghị lực duy trì hắn –
Kiên trì một chút, lại kiên trì một chút… lập tức… người trong cốc sẽ tới…
Hắn mơ hồ thấy có ánh đuốc di động cách đó không xa, đó là người trong cốc đang tới.
Thanh âm bên tai dần biến mắt, thế giới của hắn trở nên yên tĩnh, chậm rãi, một thanh âm nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại tràn đầy khí phách vang lên bên tai hắn –
" Cái gọi là cường giả, đầu tiên, phải có tâm cường giả. "
" Không được chịu thua. "
" Nhớ kỹ, em là em trai của Cung Trường Nguyệt. "
" … "
Ánh mắt Mộ Thanh Thần đột nhiên trừng lớn – cái tên này… cái tên này… Cái tên này ! Cung Trường Nguyệt ! Nàng là ai ?!
Trong lòng Mộ Thanh Thần điên cuồng hô, trong đầu một mảnh hỗn loạn, đau giống như sắp nứt ra.
" Cút ngay ! " Tiềm lực trong người Mộ Thanh Thần nháy mắt liền bộc phát, nội lực vô hình như sống dâng tràn ra bốn phía, lập tức đánh văng địch nhân. Mà hắn đứng ở trung tâm, tóc bay tán loạn, hai tròng mắt ứ máu, sắc mặt trắng bệch, giống như phát điên.
" Thanh Thần… " Tiếng gọi chợt vang lên bên tai.
Đồng tử Thanh Thần co rụt lại – khuôn mặt vừa xuất hiện trong đầu hắn, lại là… lại là…
Đường nét tinh xảo như họa, phong thái hữu lễ mà tùy tiện, toàn thân có một loại khí phách tôn quý không thể nói rõ, hắn là đế vương trời sinh, dĩ nhiên khiến mọi người quỳ xuống mà thần phục hắn. Hắn một thân huyền y, thâm trầm như thế, hắn mang mặt nạ bạc, thần bí như thế.
Ngọc công tử !
" Cung Trường Nguyệt… " Mộ Thanh Thần giống như cuồng si, thì thào gọi cái tên này, sau đó không tự chủ gọi ra một xưng hô, " Chị… chị… "
" Xì ! "
Mộ Thanh Thần mở to hai mắt, tầm mắt chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng ở ngực mình, chỗ trái tim hắn, một thanh chủy thủ toàn thân cắm vào, chỉ còn lại chuôi đao lộ bên ngoài, lóe lên quang mang trí mạng.
Trái tim Mộ Thanh Thần co rụt đau đớn, nội lực lưu chuyển không ngừng nhất thời bị kiềm hãm, cả người đột nhiên từ nóc nhà ngã xuống, hung hăng té trên đất.
Mộ Thanh Thần đau đớn co quắp, huyết sắc trên mặt nhanh chóng rút đi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơi thở mỏng manh.
Một đao trúng thẳng vào tim, cắt đứt khả năng sống sót.
Mộ Thanh Thần nằm trên đất, từng ngụm từng ngụm thở gấp, hơi thở sinh mệnh trong thân thể hắn chậm rãi trôi đi.
" Hừ. " Thích khách cầm đầu kia liếc nhìn hắn một cái, sau đó vung tay lên, " Đi, "
Mũi nhọn chủy thủ chỉ thẳng vào căn phòng ở lầu hai tiểu lâu.
Mà lúc này, trong lòng Mộ Thanh Dạ tựa hồ có cảm giác, trái tim đau đớn run rẩy.
" Xuy lạp ! " Mảnh vải che hai mắt mù của Mộ Thanh Dạ đột nhiên đứt, mà hai mắt vẫn nhắm của hắn cũng chậm rãi mở ra !
Quang mang âm u màu lam giống như hỏa diễm, yếu ớt dâng lên trong mắt Mộ Thanh Dạ.
Lão nhân nhìn toàn thân đồ nhi trở nên rực rỡ hắn lên, lộ ra một cái tươi cười hiểu rõ, hai mắt dần trở nên đục ngầu, ánh mắt bi thương lướt qua bờ vai hắn, nhìn thẳng về phía bên ngoài phòng –
Thanh Thần, thật xin lỗi, sư phụ rất ích kỷ.
Hắn thở dài, nhắm mắt lại, hơi thở đột nhiên biến mất.
Hai tay vốn đặt trên người Mộ Thanh Dạ vô lực rớt xuống, cả người giống như bị hút hết nước, chỉ còn lại da bọc xương, nếp nhăn trên mặt cùng tay giống như ác quỷ, gần như có thể dọa chết người !
Lam sắc trong mắt Mộ Thanh Dạ vừa lui đi, liền nhìn đến sư phụ đang cúi đầu ở kia, quần áo trên người không gió mà lay động, sau đó thân thể khô quắt nháy mắt hóa thành tro bụi, theo gió bay đi.
Cuối cùng, ở nơi đó chỉ còn một góc áo rách nát.
Lúc này Mộ Thanh Dạ chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái, mỗi một chỗ đều vô cùng ấm áp. Nhưng mà, hắn bất chấp tất cả, chỉ giật mình sửng sốt trong chốc lát, sau đó chậm rãi nâng tay đi, vươn về phía góc áo còn lưu lại bên kia, sau đó thong thả nắm lấy nó trong tay.
" Sư phụ… " tầm mắt Mộ Thanh Dạ dao động, cuối cùng dừng ở góc áo hắn đang nắm trong tay, bộ dáng kia không hề giống một người mù !
Ánh mắt hắn chậm rãi hiện lên sự kiên định, sau đó đột nhiên xoay người, lam mâu âm u nhìn về mấy tên thích khách với phá cửa mà vào !
Sư đệ đâu ? Trong lòng Mộ Thanh Dạ căng thẳng, mày nhíu lại, tùy ý chưởng một chưởng về phía thích khách đang đánh tới phía mình, nhìn rất nhẹ, nhưng lại đánh bọn họ văng xa vài thước, đập vào góc phòng, bò cũng không bò dậy được !
Mộ Thanh Dạ làm sao chú ý những người này, liền nhấc chân đi ra ngoài, không được vài bước liền nhìn thấy sư đệ hấp hối té trên đất.
" Sư đệ… sư đệ ! " Khuôn mặt vốn không có biểu tình của hắn đột nhiên trở nên lo lắng, thả người bay đến, sau đó nhẹ nhàng dừng lại bên người Mộ Thanh Thần, nhanh như chớp đưa tay ra, ngón tay đặt lên cổ tay Mộ Thanh Thần, hy vọng trong mắt từng chút từng chút tắt lụi.
Mạch máu đã đứt, không có khả năng sống lại.
" Sư đệ… " Mộ Thanh Dạ thì thào gọi, thanh âm yếu ớt mà bi thương – vừa mất đi sư phụ, hiện tại, hắn phải mất cả sư đệ sao ?
Chẳng lẽ, đây là cái giá để hắn trở thành tông sư ?
Hắn không hiểu.
Lúc này, trên một con đường nhỏ cách Thần Y cốc không xa, một chiếc xe ngựa bình thường bị mấy con ngựa cao to kéo đi, chạy rất nhanh, nhưng xe ngựa này hiển nhiên không đơn giản, cho dù với tốc độ này, nó vẫn thập phần vững chắc, không hề xóc nảy hay run lên, quả thực khiến người ta bất khả tư nghị. (khó mà tin được)
Bên trong xe ngựa, sự xa hoa khác hoàn toàn với vẻ ngoài đơn giản, da ngân hồ mềm mại, tơ lụa được phác họa bởi kim tuyến, lục ngọc trong suốt treo rũ xuống, dạ minh châu để chiếu sáng… mỗi một bố trí bên trong xe đều xa xỉ tới mức làm người ta líu lưỡi.
Tề Nhã ngồi trên thảm lông, chuẩn bị tốt điểm tâm cho Cung Trường Nguyệt, thuận tiện pha một bình trà.
Nàng cầm lấy ấm trà, châm một ly cho Cung Trường Nguyệt, ánh mắt vừa chuyển, liền thấy tiểu tuyết hồ xinh đẹp đầy mong đợi nhìn nàng, và cả ấm trà trên tay nàng.
Tiểu hồ ly này… muốn uống trà ? Hồ ly cư nhiên lại thích uống trà ?
Tề Nhã kinh ngạc mở to hai mắt.
" Cho nó một ly đi. " Cung Trường Nguyệt dựa ở đằng kia, lười biếng nâng mí mắt, thản nhiên nói.
Tề Nhã dĩ nhiên không có ý kiến, cầm lấy ly trà, châm cho Thần Diệu một ly.
Thần Diệu đoan đoan chính chính ngồi trên da ngân hồ, hoàn toàn không ý thức được bên dưới chính là đồng loại của nó, thoạt nhìn còn thập phần thoải mái. Nó dùng hai móng vuốt ôm ly trà, say mê uống trà, nhấp hai ngụm, còn rung đùi đắc ý một trận, giống như rất vừa lòng với trà này.
Vẫn chú ý động tác của nó, Tề Nhã dở khóc dở cười.
Thu hồi ánh mắt trên tiểu hồ ly, Tề Nhã nhìn về phía Cung Trường Nguyệt, mày hơi nhíu lại –
Sao chủ tử lại đột nhiên đổi ý, quyết định động thân đi Thần Y cốc ?
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm bồ câu đáp xuống, Tề Nhã vội mở cửa sổ, vươn cánh tay, mang bồ câu đưa tin vào, sau đó rút lấy mảnh giấy nhỏ trên đùi bồ câu.
Nàng mở mảnh giấy trắng ra, mặt trên có mấy chữ to màu đen được dùng bút viết –
Mộ Thanh Thần nguy hiểm !