Trong lúc thiên hạ võ hội cử hành long trọng như vậy, ở kinh thành Mặc quốc xa xôi, trong hoàng cung, Thừa Nguyên đế đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
“Chi nha –“ cửa ngự thư phòng chậm rãi bị đẩy ra, một tiểu thái giám bưng khay gỗ, ở trên có chén canh nhân sâm, nhẹ tay nhẹ chân đi đến.
Vốn ẩn hơi thở lẳng lặng đứng sau lưng Thừa Nguyên đế, Vinh Lộc thấy thế liền đi lên, nhận khay trong tay tiểu thái giám, sau đó phất tay, ý bảo hắn đi xuống đi.
Tiểu thái giám không tiếng động hành lễ, lặng lẽ lui xuống.
Vinh Lộc bưng bát canh nhân sâm, đến bên cạnh Thừa Nguyên đế, đặt ở trên bàn, sau đó nhẹ nhàng nói, “Bệ hạ, uống bát canh đã.”
Gần đây thân thể bệ hạ không được tốt, ngự thiện phòng mỗi ngày đều đưa lên một chén canh như vậy, lấy nhân sâm làm chính, lại có thêm vài dược liệu quý báu, để lửa nhỏ ninh vài giờ.
Thừa Nguyên đế vốn vô cùng chuyên chú phê duyệt tấu chương nhất thời bị ngừng lại, quay đầu nhìn chén canh, tuy không thích hương vị này, nhưng vẫn để bút và tấu chương trong tay xuống.
Còn chưa kịp nhận bát canh, Thừa Nguyên đế mãnh liệt ho khan, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngay cả một tia hồng nhuận cũng không có, cả người thoạt nhìn vô cùng suy yếu. Vinh Lộc nhanh chóng lấy khăn tay từ trong tay áo đưa tới, Thừa Nguyên đế nhận lấy, che ở bên miệng, lại ho khan một trận rồi mới lấy khăn ra.
Ở trên cẩm khăn màu vàng có một chút đỏ thẫm, rất chói mắt.
“Bệ hạ!” Vinh Lộc không khỏi sợ hãi.
Thế nhưng Thừa Nguyên đế lại không cảm thấy kinh ngạc, thân thể của mình mình rõ nhất, cho nên ho ra máu như vậy hắn cũng không hề thấy ngoài ý muốn.
“Truyền… Truyền thái – ” Vinh Lộc quay đầu hô lớn.
“Ai ai! Không cần.” Thừa Nguyên đế vội vàng cắt đứt tiếng la của Vinh Lộc, “Không phải chuyện lớn, không cần gọi thái y.”
Hắn cũng không muốn tin mình ngã bệnh rơi vào tai những người có ý đồ.
Vinh Lộc vừa định quay đầu lại khuyên can, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Thừa Nguyên đế, cũng lập tức phản ứng lại, thở dài trầm mặc.
Hắn yên lặng lấy ra một cẩm khăn nữa, lau đi vết máu còn lưu lại trên khóe miệng Thừa Nguyên đế, sau đó bưng canh nhân sâm đến trước mặt Thừa Nguyên đế, “Bệ hạ, uống chén canh, bổ sung một chút nguyên khí.”
Thừa Nguyên đế gật đầu, nhận bát canh rồi uống một hơi cạn sạch, vị đắng chát lập tức lan khắp miệng hắn.
Vinh Lộc lại bưng đĩa nhỏ đựng mứt hoa quả qua, đưa vào miệng Thừa Nguyên đế, mới giảm đi một ít đắng chát.
Sau khi uống canh, Thừa Nguyên đế cũng không vội phê tấu chương nữa, bỗng dưng trở nên trầm mặc, thất thần nhìn ánh nến ở bên cạnh, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vinh Lộc dọn dẹp bát canh, để cho cung nữ bưng xuống, sau đó khoanh tay đứng bên cạnh Thừa Nguyên đế, im lặng không nói.
Thừa Nguyên đế bình tĩnh suy nghĩ, trong đầu hiện lên cái tên mà ngày ấy Cung Trường Nguyệt nói trước mặt hắn –
“Cung Mộ Ly… Ngọc thô sao?” Thừa Nguyên đế hơi nheo mắt lại, cũng lập tức nhớ tới khoảng thời gian gần đây, mình phái người quan sát Cung Mộ Ly một đoạn thời gian rồi kết luận – không chỉ thông minh, mà còn là một người có trí tuệ.
Hiểu được giấu tài, hiểu được bảo vệ chính mình, cũng hiểu được cách đạt được lợi ích… Đứa nhỏ này từng chút một bắt đầu lộ ra sự sắc sảo của mình, tốc độ trưởng thành nhanh kinh người!
Thừa Nguyên đế híp mắt, khóe miệng mỉm cười, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Chốc lát sau, hắn đột nhiên lên tiếng, “Ngoại trừ Vinh Lộc, toàn bộ lui ra.”
“Vâng.” Các cung nữ thái giám cùng đáp một tiếng, sau đó đều lui ra ngoài.
Trên điện lập tức an tĩnh lại, Thừa Nguyên đế đột nhiên mở miệng thở dài, “Vinh Lộc, trẫm chỉ sợ… thời gian không còn nhiều lắm.”
Vinh Lộc kinh sợ, lập tức thay đổi sắc mặt, “Bệ hạ, sao người lại… sao lại nói như vậy! Người là trường mệnh trăm tuổi a! Làm sao sẽ… làm sao sẽ…”
“Bản thân trẫm tự trẫm biết rõ.” Thừa Nguyên đế chậm rãi mở mắt.
“Bệ hạ – “ Hai mắt Vinh Lộc đỏ lên.
“Cũng là lúc nên lập chiếu thư.” Thừa Nguyên đế nói, “Vinh Lộc, chuẩn bị giấy bút.”
Vinh Lộc đỏ mắt nhìn Thừa Nguyên đế, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ xoay người lấy giấy bút đặt trước mặt Thừa Nguyên đế, sau đó cầm lấy hũ mực đổ một ít ra nghiên mực, lại cầm mặc điều, bắt đầu mài mực.
Mặc điều: cái khối mà người xưa dùng để mài mực.
Thừa Nguyên đế nhìn chằm chằm giấy trắng trước mặt một lúc, mới cầm bút lông lên, nhẹ nhàng chấm mực, lại dừng lại một chút, sau đó múa bút thành văn trên tờ giấy trắng, từng chữ từng chữ, lộ ra một vẻ sâu sắc –
“Vạn quốc chi bổn, chúc tại chi lương; chủ khí tri trọng, quy vu hiền tử. Trẫm cung ưng cảnh mệnh, tự thác phi đồ, viễn duy hữu tích sớm kiến chi văn… Tam tử Mộ Ly, nhật biểu túy hòa, thiên tư dĩnh dị, thị dụng thụ nhĩ sách bảo, lập làm hoàng thái tử, chính vị Đông Cung.” Viết đến đây, hắn dừng lại một chút, trong lòng suy nghĩ muốn viết thêm một câu, sau đó ở dưới cùng đặt xuống hai chữ “Khâm thử.”
(Đại khái ý thánh chỉ là: “Vạn quốc đều được dựng lên từ gốc rễ, thuộc về người hiền; chủ khí quan trọng, thuộc về hiền tử. Trẫm cung kính nghe theo vận mệnh, mưu cầu người thừa kế, chỉ có thể giúp đỡ xây dựng từ sớm… Tam nhi tử Mộ Ly, tinh túy như mặt trời sáng tỏ, thiên tư thông minh hơn người, như sách bảo chỉ dùng để trao người, nay lập làm hoàng thái tử, chính vị Đông Cung.”)
“Ngọc tỷ.”
Vinh Lộc đưa ngọc tỷ đến tay Thừa Nguyên đế.
Thừa Nguyên đế cầm lấy ngọc tỷ, đóng xuống một ấn ký màu đỏ ở dưới cùng.
Đây là dấu hiệu uy nghiêm nhất của thiên gia, đại biểu cho hoàng quyền không thể lay động.
Thừa Nguyên đế nhìn phần chiếu thư trước mặt, vừa lòng gật đầu, chờ nét mực khô mới tự tay cuộn nó lại, trịnh trọng giao cho Vinh Lộc.
Vinh Lộc khó hiểu, nâng mắt lên, “Bệ hạ?”
“Bây giờ không phải là lúc tốt nhất ban bố chiếu thư, trong triều người có dã tâm rất nhiều, ai cũng hy vọng có thể đưa người mình ủng hộ lên vị trí này, mà người được chọn không ngoài đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử.” Chỉ sợ không ai có thể nghĩ, thái tử mà hắn chọn lại là tam hoàng tử, một người có mẫu thân xuất thân ti tiện, không có chỗ dựa.
Không, không phải là hắn không có chỗ dựa. Ngược lại, sau lưng hắn chính là ngọn núi cường đại nhất Mặc quốc – Phượng vương Cung Trường Nguyệt.
Nhưng những người không hiểu, tuyệt đối không đem chủ ý đặt trên người tam hoàng tử, nếu chiếu thư này thông cáo thiên hạ, chỉ sợ bên cạnh tam hoàng tử thật sự sẽ thành một vòng hổ lang.
Cho nên, bây giờ, còn phải đợi.
Thừa Nguyên đế rất rõ, thời cơ tốt nhất là lúc nào.
“Sau khi trẫm băng hà, Vinh Lộc, ngươi nhất định phải đưa chiếu thư giao cho Phượng vương.” Chỉ có nữ nhi Cung Trường Nguyệt mới là người duy nhất mà hắn tín nhiệm vô điều kiện.
Vinh Lộc run rẩy tiếp nhận tờ giấy mỏng được cuộn lại cẩn thận, chỉ cảm thấy nó nặng ngàn cân.
“Nô tài… Nô tài nhất định sẽ giữ nó cẩn thận!”
“Ân.” Thừa Nguyên đế gật đầu, ánh mắt dần trở nên mênh mang.
Mà ở một nơi khác trong hoàng cung, còn có một người chưa ngủ.
Mỗi khi đến tối, hắn đều lệnh cho người có thể tin cậy dùng một khối vải đen he cửa sổ lại, bởi vậy cho dù trong phòng đèn đuốc sáng trưng, người bên ngoài vẫn không nhìn thấy.
Cho nên hắn nhân cơ hội này, lén lút soi đuốt đọc sách đêm.
Những quyển sách này, là nhiệm vụ đại hoàng tỷ giao cho hắn trước khi xuất cung.
Cung Mộ Ly bây giờ, không bao giờ giống như trước kia, yếu đuối lại có vài phần quật cường, đồng thời mang theo chút tự ti, hắn mỗi ngày đều dần thay đổi, trở nên thông minh hơn, biết suy xét hơn, trở nên… cường đại hơn!
Nguyện vọng lớn nhất trong tâm Cung Mộ Ly, chính là trở thành một người giống như đại hoàng tỷ của hắn. Cũng nhờ nguyện vọng này, hắn mới luôn luôn tiến độ, hơn nữa tốc độ rất nhanh.
Mà hắn hiện tại còn chưa biết, vận mệnh của mình đã bị một tờ chiếu thư thay đổi.
Giống thế, Cung Trường Nguyệt cũng không biết cuộc sống kế tiếp của mình đã thay đổi, chỉ một lòng quan tâm Tụ Phách châu.
Theo như Thần Diệu nói, Tụ Phách châu là trung gian bảo vệ linh hồn Thanh Thần, hôm nay có thể thức tỉnh. Mà ngoại trừ không có thân thể, người ngoài không nhìn thấy linh hồn của hắn, miễn cưỡng xem như Thanh Thần đã sống lại.
Lúc này, Cung Trường Nguyệt dựa theo lời nói của Thần Diệu, chuẩn bị đem linh khí tinh thuần mà Lung Ngọc dành dụm nhiều năm đưa vào Tụ Phách châu.
Lúc trước Thần Diệu đã nói qua, Lung Ngọc cực kỳ có linh tính này đã nhận nàng làm củ, nhưng Cung Trường Nguyệt lại chẳng có cảm giác gì, cho đến khi vì hồi sinh Thanh Thần mà Cung Trường Nguyệt nhỏ vào Lung Ngọc một giọt máu, nàng mới cảm giác được mình cùng Lung Ngọc có một tia liên hệ như có như không.
Bởi vậy, nàng có thể dựa theo ý muốn của mình đều điều động Lung Ngọc.
Cung Trường Nguyệt ngồi xếp bằng trên một bồ đoàn được làm từ thiên huyền thảo, một tay nâng Lung Ngọc, một tay nâng Tụ Phách châu, ánh mắt nhẹ nhàng nhắm lại, nội lực bắt đầu vận chuyển giữa đan điền, chậm rãi đi đến lòng bàn tay.
Lung Ngọc cùng Tụ Phách châu không hẹn mà cùng bắt đầu tản ra ánh sáng, một cái màu trắng, một cái đủ màu rực rỡ.
Hai loại này lung lay lảo đảo trôi nổi, từ lúc đầu lung lay không ổn định, đến bây giờ lại bềnh bồng tự nhiên, Lung Ngọc cùng Tụ Phách châu bắt đầu ung dung xoay tròn, Lung Ngọc tản ra bạch quang nhu hòa giống như sương khói, bắt đầu trôi về phía Tụ Phách châu, sau đó từng chút một dung nhập vào ánh sáng đủ màu rực rỡ của Tụ Phách châu.
Ánh sáng của Tụ Phách châu bắt đầu thay đổi, giống như… sinh mệnh chuyển động!
Tận mắt nhìn một lớp sương khói nhàn nhạt nhẹ nhàng thoát khỏi Tụ Phách châu, sau đó từng chút một tập trung lại trước mặt Cung Trường Nguyệt, dần dần ngưng tụ thành hình người! Hình dáng kia đúng là Mộ Thanh Thần một thân bạch y!
Hắn nhắm mắt, vẻ mặt như đang ngủ say, một thân bạch y tung bay có chút khác với lúc hắn ở Thần Y cốc, bạch y này một màu trắng thuần, còn tản ra quang mang nhàn nhạt, có một loại nhu hòa và tinh khiết không nói nên lời. Mái tóc đen thuần bay múa ở sau đầu, như một thác nước xinh đẹp.
Trong khoảnh khắc ánh sáng của Lung Ngọc phát ra mạnh nhất, hồn phách Mộ Thanh Thần cũng chậm rãi mở mắt!
Cung Trường Nguyệt nhìn hai mắt mê mang của Thanh Thần, chậm rãi đứng dậy.
“Thanh Thần.” Cung Trường Nguyệt nhẹ nhàng gọi.
Mê mang trong mắt Mộ Thanh Thần trong nháy mắt biến mất gần như không còn, hắn đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn người vô cùng quen thuộc đứng trước mặt mình –
“Ch… Chị?”
Trong khoảnh khắc hắn kêu lên, đầu nhất thời đau đớn kịch liệt, bóng dáng Mộ Thanh Thần vốn mơ hồ lại càng thêm hư ảo, giống như tùy thời đều có thể biến mất.
Cung Trường Nguyệt vội vươn tay, muốn nắm lấy Thanh Thần, nhưng chỉ nắm được một mảnh không khí, không khí lạnh lạnh khẽ lướt qua kẻ tay nàng.
“Thanh Thần!”
Mộ Thanh Thần chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Cung Trường Nguyệt, trong đầu hắn lúc này, đau đớn như sóng to gió lớn áp đảo hết tất cả!
Bất quá rất nhanh, đau đớn này dần rút đi, trước mắt hắn lại xuất hiện một loạt cảnh tượng –
Không chỉ có kiếp trước, còn có kiếp này, từng cảnh từng cảnh giống như một bộ phim.
Cuối cùng, hắn đã nhớ ra tất cả.
Bất kể là Mộ Thanh Thần, hay là… Cung Thanh Thần.