Gần đây An An thật thảnh thơi. Sau khi bỏ đi lần trước, Uông Thanh Mạch đã lâu không xuất hiện lại. Cô cũng rất mừng rỡ vui vẻ, đỡ phải lo lắng đề phòng bị anh đột nhiên tập kích.
Bởi vì dạo này thời tiết nóng bức, tới ‘Thượng Đế’ đã hiếm lại càng hiếm.
Cả phòng bán cao ốc cũng chỉ có An An tiếp đãi một vị kia mấy ngày trước, tỷ lệ thành công chiếm trên tám mươi phần trăm. Bình Tử chỉ có thể đứng một bên vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Hôm nay, đột nhiên Bình Tử phát hiện, tâm tình của An An không giống mấy hôm trước, dường như rất là vui vẻ.
Thì ra ông xã trong truyền thuyết của An An như con chim sắp bay trở về. Đối với đàn bà đã có chồng, Bình Tử vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
An An đếm thời gian, trông mong, trông đợi, trông chờ! Còn thiếu mười phút nữa thì người có thể xuất hiện. Ngoài cửa, một chiếc A màu đen, bản số xe ‘Ngưu B’ làm bằng hợp kim titan thiếu chút nữa là làm mù mắt của cô.
Mậu Ninh quay đầu lại, vỗ vỗ bả vai của cô: “Cũng là của cô, không nhìn phía sau, nhìn phía trước cũng biết là tìm cô rồi.”
An An cười ha hả, sau đó dường như là an ủi, vỗ vỗ Mậu Ninh: "Bánh bao cũng sẽ có, sữa tươi cũng sẽ có, những thứ này không cần chờ đợi, tất cả đều là mây bay mà thôi.” (Câu nói này rất là phổ biến đối với người Trung Quốc, có nghĩa là bạn sẽ có tất cả, ‘bánh bao’ chỉ sự nghèo khó, ‘sữa tươi’ chỉ sự giàu có.)
Bình Tử cười hắc hắc một cách ngây ngô. Sau đó, đột nhiên mặt mũi đang cười thì chuyển thành đen xì: “An An, chồng cậu, chồng cậu trở về mà.”
Hai mắt của Mậu Ninh trợn tròn, sau đó cười ha hả, bộ dạng tiểu nhân đắc chí: “Lật thuyền trong mương rồi.”
Vốn là vẫn còn chút rối rắm trên mặt, bị Mậu Ninh đột nhiên đột kích như vậy, khóe miệng An An khẽ nhếch lên, dí dỏm trừng hai mắt, nhìn về phía Mậu Ninh một cách khiêu khích, chợt nhíu mày: “Xem kìa.” Sau đó lắc lắc cái mông nhỏ đẩy đà, mở cửa bước ra ngoài.
An An vô cùng khiêu khích, mở lớn cửa phòng bán cao ốc, dùng giọng nói lớn hơn thường ngày, có thể bảo đảm những người ở bên trong có thể nghe thấy, nói với Uông Thanh Mạch đang ngồi đằng sau cửa sổ xe đã được quay xuống: “Ông Uông, ông xã biệt tăm biệt tích nhiều ngày của tôi rốt cuộc đã trở về, ông đến thật không đúng lúc.”
Không nhìn ra biến hóa gì trên mặt của Uông Thanh Mạch, vẫn là đường nét kiên cường, sắc bén lại yên tĩnh. Tóm lại là một sự mâu thuẫn hết sức kỳ lạ, nhưng vô cùng hòa hợp ở trên người của Uông Thanh Mạch.
An An cực kỳ thức thời, hơi nghiêng cơ thể về phía trước, nói một câu xin lỗi rồi xoay người trở về.
Mọi người đang bận rộn, giống như là không nhìn thấy biểu hiện của cô. An An nhìn từng người trong phòng, đây đều là tình huống gì đây?
“Ah, chuyện gì vậy?”
Không gian im lặng truyền đến tiếng thu dọn đồ đạc xột xoạt.
“Bình Tử, có chuyện gì?”
Bình Tử rụt vai lại, sau đó chỉ chỉ Mậu Ninh, vẻ mặt vô tội.
“Mậu Ninh, hey, cô kia, gọi cô đó.”
Mậu Ninh đang thu dọn đống tài liệu, không thèm ngẩng đầu, đáp một câu: “Về sau đừng nói cô là người của tổ chúng tôi nữa, cô đắc tội với nhiều người quá.”
“Ách…” Cứng họng.
Nhìn lại người ngồi trên xe, Thiệu Dương ngồi ở đằng trước cố nín cười, mơ hồ có thể nghe được cậu ấy đang cố gắng đè nén tiếng cười. Còn Uông Thanh Mạch ngồi ở đằng sau thì không có một chút phản ứng, gương mặt trầm tĩnh, giống như người vừa bị từ chối vừa rồi không phải là anh.
An An thu xếp đồ xong vội vàng chạy ra ngoài, đón xe về nhà.
Tâm tình vui vẻ, giọng hát nghe cũng êm tai. (Bình thường không thấy cô vui vẻ như thế này.)
Cửa chưa mở mà tiếng đã vang lên trước: “Ông xã, em về rồi.”
“Nham Tử, ông xã, Đại Bảo, honey…” An An vừa thay giày, vừa kêu hết tất cả nickname giữa hai người bọn họ.
“Nham Tử, Bảo Bối, honey…” Đang gọi nữa chừng thì cửa phòng tắm bật mở.
“Bà xã, em làm trễ nãi chuyện quan trọng nhất trong đời của anh rồi.” Mặt mày Nham Tử có vẻ bất đắc dĩ nhưng lại rất vui vẻ, đứng ở trước cửa phòng tắm.
“Ông xã, anh có thể bắt đầu đi vào một lần nữa mà.” An An cười hì hì, lộ ra hai hàm răng đều đặn trắng bóc.
“Không, anh nghe được giọng nói của vợ, chà, thật hưng phấn…”
Phốc, hai người toát miệng cười hắc hắc. An An ném vội đồ xuống đất chạy tới. Lấy đà nhảy lên, ôm gấu anh.
“Vợ, nói cho anh biết, em nhớ anh bao nhiêu đi” Nham Tử ôm An An đang đeo cứng trên người của mình, hôn một hơi thật sâu trên môi cô.
“Nham Tử thúi, em không nói.” Mặt mày An An tươi như hoa, hờn dỗi, bộ dáng giả đò nũng nịu như một cô bé khiến Nham Tử vô cũng thích thú.
“Bảo Bối, ngoan, nói nghe chút thôi, làm ông xã vui mừng phấn chấn cái coi"
“Nham Tử, em nhớ anh nhiều lắm.” An An ôm chặt anh, hai chân quấn chắc bên hông của anh. Mà Nham Tử một tay nâng cái mông của vợ, một tay ôm thân thể của cô. Tư thế của hai người thật không đứng đắn, kỳ quặc nhưng lại nồng nhiệt, thể hiện một câu chuyện tình ấm áp, ngọt ngào.
Hôn môi ở tư thế này có hơi khó khăn, không được thoải mái, nhưng môi của An An dường như là bị dính chặt.
Một tay Nham Tử đỡ cô, một tay giữ chặt đầu của cô, đáp lại nụ hôn dần dần sâu thẫm.
Lồng ngực giống như bị hút hết không khí. Sức lực Nham Tử dồi dào, một tay chống đỡ sức nặng của An An, tay kia bắt đầu sờ soạn lung tung trên cơ thể duyên dáng của cô.
An An bị tác động bởi sức lực của anh, thân thể không vững mà ngửa về phía sau, ôm chặt cánh tay của Nham Tử một lần nữa. Nham Tử xoay người một cái, áp cơ thể của An An lên tường.
Bọn họ hôn nhau kịch liệt, mang theo ngọn lửa nóng bỏng từng đợt từng đợt bùng nổ. Cơ thể đói khát chà xát lẫn nhau, tạo nên cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Tay chui vào trong áo dò dẫm, dùng sức đẩy áo ngực của cô ra. Bàn tay nóng bỏng nắn bóp bộ ngực mềm mại đầy đặn của An An.
Sự khát vọng càng ngày càng tăng vọt. An An tựa đầu ở trên tường, cảm xúc khó kìm chế khiến cô cắn chặt môi dưới để điều hòa lại hơi thở.
Tư thế này quả thật là không thoải mái, An An buông Nham Tử ra. Quấn quít hôn lấy hôn để, thở hổn hển nói: “Về phòng đi.”
Ánh mắt Nham Tử đen thẫm lại, đi thật nhanh lên lầu, một cú đá văng cửa phòng ngủ ra, đặt người đang ôm ở trên giường lớn. Sau đó dịu dàng hôn An An từ trên xuống dưới, trán nè, mũi nè, cằm nè, cổ nè… từ từ trượt xuống.
"Á… Đau chết em!" Trên môi dịu dàng, trên tay cũng không thấy rõ. An An chỉ cảm thấy cánh tay bị lôi kéo, rồi eo, rồi chân… tất cả chỗ nào bị vải che đậy đều bị tổn thương nhẹ một khoảng lớn.
Đôi môi cường thế hạ xuống, nuốt chửng tất những lời nói không đầu không đuôi vào bụng.
An An tuột quần áo của Nham Tử ra. Sau đó người kia không chịu nổi tốc độ chậm rì của cô liền đứng thẳng dậy, nhanh tay vứt bỏ hết quần áo còn lại.
Mặt An An đỏ lên, nhìn tiểu Nham Tử đang đứng thẳng mà nhịn không được, nuốt nước miếng cái ực.
"Em đúng là sắc nữ mà." Nham Tử cũng không thể chờ đợi được nữa, vận sức thúc mạnh tiểu Nham Tử vào vùng biển hoa mênh mông của An An.
"Bảo bối."
"Nham Tử, em yêu anh."
"Bảo bối, anh cũng thế."
Thời điểm bị đẩy mạnh vào cho cô cái loại thõa mãn tâm linh. An An cảm thấy mình rất may mắn, mình chưa bao giờ phản bội lại Nham Tử.
Cô yêu anh nhiều như thế. Anh chính là mạng sống của cô, làm sao cô có thể phản bội anh đây.
Mạnh mẽ ra vào, An An nhịn không được rên khe khẽ. Thân thể bứt rứt mà đong đưa theo sức đẩy của anh.
Cặp đùi thon dài xinh đẹp của An An ôm vòng lên cái eo dũng mãnh của Nham Tử, hai tay quấn quanh cổ của anh, cả người giống như con gấu Koala đeo cứng trên người của Nham Tử.
“Nham Tử…” An An nhịn không được kêu rên tên của anh. Trong đó bao hàm biết bao nhớ nhung, tình cảm nồng nàn, tình yêu mãnh liệt.
“Bảo bối…” Ra vào mạnh mẽ. Trên trán của Nham Tử bắt đầu đổ mồ hôi hột. Cánh tay dùng sức ôm người kia vào trong ngực, kéo cô khỏi giường nệm.
“Aaa…” Anh động thân một cái, tiểu Nham Tử nóng rực trượt vào sâu hơn. An An bị đẩy cao trào đến không thể khống chế được mà run rẩy không ngừng.
Thuận theo cái tư thế đó, anh càng dùng sức đẩy thêm mấy cái nữa. An An bị đẩy đến thở không được, ngón tay bấm sấu vào bả vải của Nham Tử, đoán chừng đã để lại không ít dấu tay mèo cào trên vai.
Toàn thân người trong lòng co rút lại, không ngừng run rẩy, hơi thở gấp rút, ôm bờ vai anh thật chặt. Nham Tử cảm giác người anh em của mình co rút mạnh mẽ, thì lại càng dùng thêm sức thúc vào, tiến thẳng.
“Nham Tử, anh… Nếu đối với em không… tốt, em… ‘trèo tường’… cho anh xem…” Kiên trì nói xong một câu trong lúc ‘rên rỉ’, đầu óc An An trở nên trống rỗng, giống như mây bay xẹt qua cũng không biết.
Người trong ngực mềm nhũn ra, thế nhưng sức lực của ‘miệng nhỏ’ kia lại như có ý ăn vẫn chưa no.
Sau khi hưởng thụ xong hương vị cao triều, anh cúi đầu vén lại mái tóc bê bết mồ hôi dính ở trên mặt cô, hôn lên cơ thể vẫn còn run rẩy của người kia: “Vợ, em dám trèo tường, anh liền đi tìm ‘hồng hạnh’.”
An An đang nhắm mắt, thân thể mềm nhũn không còn chút hơi sức nào. Sau khi nghe được những lời nói của anh, cố hết sức mới nói được một câu: “Anh dám đi tìm ‘hồng hạnh’, em, em ‘trèo tường’ cho anh coi.”
Ánh mắt Nham Tử sáng quắc. Cô cũng là đàn bà nên cô biết rõ, cô tuyệt đối sẽ không phản bội lại tình cảm giữa bọn họ. Giống như trong đáy mắt của anh, căn bản là sẽ không tha thứ những chuyện như vậy.
Một vòng chiếm đoạt công kích lại bắt đầu. Mới vừa khôi phục lại sức lực, An An liền bị va nát nữa rồi.
Bây giờ cô chỉ sợ Nham Tử kia lập tức va chạm quá ác liệt, một chút sức lực cũng không còn, cô đành chết đi một cách vinh quang vì bị ‘chơi’ cho đến chết.
Cũng may, cũng may, cô chỉ giỏi miệng nói thôi, rốt cuộc làm gì dám. Chỉ là thần kinh căng thẳng dữ dội, động tác của thân dưới càng ngày càng nhanh, cô lại bắt đầu không thể khống chế được bản thân mình.
“Ông xa, không, không đươc. Aaa…” Ngay lúc
Chương :
Cô sắp cao trào, Nham Tử gia tăng tốc lực, gầm nhẹ một tiếng, trong cùng một lúc, hai người cùng nhau đạt tới cao điểm.
Hai người ôm nhau, không vì mồ hôi và nhiệt độ ẩm ướt mà tránh xa nhau. Ôm nhau thật chặt, mồ hôi đầm đìa, nhiệt huyết như sắt vẫn như cũ, chôn thật sâu ở tận cùng linh hồn.
Nghỉ ngơi một lát, An An bị ôm vào trong phòng tắm. Phòng tắm là một nơi thần bí dễ bị mê loạn. Dòng nước mềm mại, cọ sát thân thể mềm yếu sau một trận kích tình mãnh liệt. Bàn tay lướt nhẹ trên cơ thể run rẫy, An An cắn chặt môi.
Con bà nó, Nhan Tử đáng chết lại bắt đầu trêu đùa cô rồi.
Nước trong bồn tắm bắt đầu lạnh dần, nhưng cơ thể của hai người càng ngày càng nóng. An An bị bắt nắm lấy thành bồn tắm, chống đỡ thân thể sắp bị trượt.
Mà cái người đàn ông tràn đầy tinh lực kia đang cố ý trêu chọc thần kinh yếu ớt của cô.
“Nham Tử, đừng…không được nữa rồi.” Cô sắp bị hành hạ tới điên mất rồi. Người nhẹ nhàng thúc đẩy, lúc thì ma sát thịt non, lúc thì gia tăng sức lực, nhưng nhất định không cho cô tới đỉnh.
“Bảo bối, em không ngoan, tối nay đừng hòng được ngủ.” Nham Tử trêu chọc cười nói.
“Anh đối xử với em như vậy nữa, em “trèo tường” cho anh xem.” An An khó chịu hét lớn.
“Em dám?” Nham Tử nhẹ nhàng bật ra hai chữ, thân dưới lại một lòng hung hăng dùng sức, cơ hồ như muốn đâm xuyên linh hồn của cô.
“Aaa, không “trèo”, không “trèo”, em sai rồi ông xã…”
An An khóc nức nở, cầu xin tha thứ, giống hai người yêu nhau cầu xin sự cứu vớt torng thời điểm tốt đẹp nhất.
Cụ thể là quá trình đa dạng này bắt đầu từ lúc chạng vạng nhưng kết thúc khi nào thì An An không biết. Dù sao cô cũng đã thiếp đi.
Nham Tử ôm cô vào trong lòng. Người này, ánh mắt dịu dàng, ngón tay vuốt ve tóc mai của cô gái, từng tấc từng tấc, yêu thích không nỡ buông tay.
Ánh tăng xuyên qua màn cửa sổ đang lung lây vào trong phòng ngủ, chiếu lên đôi tình nhân hạnh phúc đang nằm trên giường. Mà xung quanh giường rất khác thường, khà khà, bề bộn. Quần áo của hai người la liệt bốn phía, dưới đất, trên ghế, trên bàn. Chẳng biết từ lúc nào, một chiếc vớ bay tuốt lên đầu giường, mượn ánh trăng, vớ trắng như tuyết sáng tỏ như tranh vẽ. Mặt trăng dần dần cảm thấy xấu hổ mà từ từ núp đi.
Khi tỉnh lại thì đã giờ sáng. Cô vì đói mà tỉnh giấc.
Mắt vừa mở ra thì đối diện với ánh mắt của Nham Tử.
“Ông xã, chào buổi sáng.” An An nũng nịu chui chui vào ngực của Nhan Tử. Sau đó tự nhiên cười ha hả.
“Bà xã, em đói bụng không?”
Mặt mày An An không đỏ không trắng gật đầu. Sau đó làm như thẹn thùng, cúi đầu co rút vào lòng của Nham Tử.
“Vậy em có muốn ăn không?”
An An gật đầu một cái, rồi lại dụi dụi đầu, bộ dáng thẹn thùng.
“Được rồi, chúng ta giải quyết vấn đề đói bụng trước đã.”
Nhan Tử giữ chặt đầu của cô hướng về phía mình, cong môi hôn liền một cái.
An An vội vàng buông cái tay đang cầm cái chăn ra, muốn ngăn cản nụ hôn của anh. Nham Tử đã sớm biết tâm tư của cô, nhanh hơn một bước, nắm lấy cánh tay cô kéo ra đằng sau.
Nụ hôn mãnh liệt vừa kết thúc, “thở hòng hộc” có thể dùng để hình dung An An ngay lúc này một cách thỏa đáng.
Nham Tử liếm cánh môi của cô, lúc nhẹ lúc nặng, đầu lưỡi rà theo bờ môi có chút sưng đỏ một cách hoàn mỹ. Giọng nói trầm thấp, hấp dẫn mê người vang lên: “Nắm lấy nó.”
May mà An An không thể hồng hơn nữa, nếu không lúc này có thể biến thành trái táo đỏ (red delicious apple), đỏ cả mặt.
Người đàn ông xấu xa cười một tiếng, sau đó đứng lên.
Hôm nay An An xin nghỉ, ở nhà cùng ông xã “ăn” một bữa sáng.
Ăn xong cơm trưa thật đúng là cơm trưa mà, mọi người bên ngoài đừng suy nghĩ nhiều vậy nha. Khà khà, đám người này không thuần khiết tý nào….
Nham Tử thay một bộ quần áo ở nhà, nhàn rỗi ngồi trên giường. Vẫn như cũ, An An vùi đầu trên giường không dậy nổi.
“Bà xã, hôm nay em muốn làm gì, anh làm với em.”
“Ông xã, ôm một cái.”
“Ôm cho tới trưa rồi. Ngoan xuống giường hoạt động một chút.”
An An cau mày, bóp mũi, bĩu môi, bộ dáng như là bị tổn thương rất nặng nói: “Không muốn ôm em lâu chứ gì, em “trèo tường” cho anh xem, kiên quyết “trèo tường”….”
An An chui đầu vào torng chăn. Bất quá Nham Tử kéo thế nào cũng không chịu buông tay. Một lúc sau, nghe thấy loáng thoáng tiếng cười khẽ trầm thấp của người đàn ông.
Cười cười cười, chỉ biết coi người ta như là trò cười, cười em gái của anh đó. Trong lòng An An oán thầm, chui đầu từ trong chăn ra.
Vừa ngẩn đầu thì đối diện với mắt cười ấm áp cùa Nham Tử. An An không có tiền đồ, một lần nữa rơi vào tay giặc.
Hai tay vươn ra, Nham Tử thức thời ôm cô vào lòng: “Bà xã, em yêu anh như vậy, làm sao có thể “trèo tường” đây.”
“……” Tự luyến có mức độ, có nên yêu hay không hả?