Ăn Hại Sống Lại

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau bàn làm việc rộng lớn, Tổng tài đại nhân Tô Việt Trạch một thân tây trang đang ngồi đọc tài liệu, lông mày nhíu lại, vẻ mặt chăm chú, bất kể từ điểm nào cũng có thể nhìn ra Tô Việt Trạch là một vị lãnh đạo vô cùng siêng năng nghiêm túc. Cách trang trí đơn giản cùng bố cục ngăn nắp của phòng làm việc, kết hợp với vị tổng tài đang tận tụy làm việc, tất cả đều có vẻ vô cùng hòa hợp.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ở đây không có sự hiện diện của một vị đại thần khác – Tô Thần Dật. Bấy giờ, Tô Thần Dật đang ôm điện thoại di động nằm ngửa trên ghế saloong lầm rầm lì rì, ngón tay không ngừng cử động, tách tách chọt lung tung trên màn hình, được rồi, đó không phải là chọt lung tung, chỉ là đang chơi game mà thôi. Cái dáng nằm lật qua lật lại như rán bánh còn có âm thanh trò chơi với giọng nói lầm bầm của Tô Thần Dật, khiến cho phòng làm việc đang yên tĩnh bắt đầu trở nên ồn ào. Vì thế, chúng ta không đoán cũng biết, mày của Tổng tài đại nhân nhíu lại không phải vì tập tài liệu trên tay mà do tạp âm Tô Thần Dật sản xuất ra.

Ký tên mình vào dưới góc phải của tài liệu, Tô Việt Trạch nhéo nhéo ấn đường có chút đau đầu lên tiếng: "Tiểu Dật, nằm yên một chút được không?"

Nương theo iếng chém giết chíu chíu đùng đùng là tiếng nhạc vượt ải, Tô Thần Dật bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Việt Trạch, tội nghiệp đáp: "Sô pha chật quá, nằm khó chịu."

"..." Mợ, mày chú ý sai trọng điểm rồi phải không? Anh là bảo mày đừng có nói lầm bầm nữa được không? Logic của mày rốt cuộc thế nào mới suy ra anh bảo mày đừng xoay người hả!

Hít sâu một hơi, Tô Việt Trạch dịu dàng nói: "Phòng nghỉ có giường, em có thể vào đó nằm."

"Không muốn." Tô Thần Dật lại xoay người đưa lưng về phía Tô Việt Trạch, tiện thể tắt đi nút pause, tiếp tục chém giết: "Phòng nghỉ chật lắm, nằm ngột ngạt."

"..." Cho nên thằng nhóc mày là cố ý đi! Mày không thể im lặng để cho anh yên ổn làm việc được hả!

"Anh, anh cứ yên tâm làm việc đi, đừng lo cho em, em ổn mà."

Nhưng mà anh mày không ổn chút nào! Cái tiếng bùm bùm chíu chíu với cái giọng lầm rầm lì rì của mày là mày cố ý không để anh làm việc đúng không?

Tô Việt Trạch siết chặt tay lại nhìn chằm chằm Tô Thần Dật, ánh mắt sắc bén như laser hận không thể trừng xuyên qua người Tô Thần Dật.

Có lẽ là do ánh mắt của Tô Việt Trạch quá mức nóng bỏng, thân thể Tô Thần Dật tự dưng run lên, lập tức ở nơi khuất tầm nhìn của Tô Việt Trạch bĩu môi, cho anh trừng, tôi sợ đếch gì anh, ép tôi tới công ty thì ráng chuẩn bị tinh thần bị tôi chọc phá đi! Tô Thần Dật giơ đầu ngón tay lên, tách tách hai tiếng, chỉnh âm lượng điện thoại đến mức max, kỹ năng all kill vượt ải thứ nhất, ma âm xuyên nhĩ, tiểu Trạch tử, chú mày đợi mà xem.

"!!!!" Gân xanh trên trán Tô Việt Trạch bật ra, hai mắt như muốn phun lửa, biến mẹ mày đi thằng nhóc, anh mày mẹ nó...nhịn!

Hít thật sâu mấy hơi, Tô Việt Trạch cố gắng nén giận trong lòng, sắc mặt bình tĩnh mở ra tập tài liệu tiếp theo, ép mình tập trung vào công việc.

"Oa ha ha ha ha, cho mày đắc ý, coi tao giết chết mày ra sao!"

"..." Tô Việt Trạch chậm rãi ngẩng đầu, lúc này Tô Thần Dật đã nằm thẳng, một chân gấp lại, một chân khác gác ở trên, bộ dạng nhàn nhã đến không thể nhàn nhã hơn.

Kèm theo tiếng nhạc dập dồn, sắc mặt Tô Thần Dật vốn đang hưng phấn tự dưng khẩn trương: "Đậu xanh rau má! Sao còn có một con boss nữa, hư cấu!"

Tô Việt Trạch hừ nhẹ một tiếng, chờ xem, còn có thứ hư cấu hơn đấy.

"Đậu má! Hai boss, muốn nghịch thiên đây mà!"

Xem đi, lại càng hư cấu nữa kìa, cho nên, nhóc con, em mau tắt game tắm rửa rồi đi ngủ đi.

Tô Thần Dật vỗ đùi, vẻ mặt so với lúc trước càng hưng phấn hơn: "Tốt quá! Tao đỡ phải tìm, come on!"

Come con em mày! Vẻ mặt Tô Việt Trạch rét lạnh, suýt chút nữa nghiến vỡ răng, anh thấy mày mới muốn nghịch thiên!

"Cốc cốc". Sau hai tiếng gõ cửa, Tô Việt Trạch nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Vào đi."

"Lạch cạch" một tiếng, khóa cửa chuyển động, ngay sau đó vang lên tiếng giày cao gót thanh thúy nện trên sàn nhà. "Tô tổng, đây là tài liệu ngài muốn, buổi họp sẽ bắt đầu sau tiếng nữa."

Tay Tô Thần Dật ngừng động tác, lập tức tắt trò chơi ngồi dậy ngay ngắn, hai tay khéo kéo đặt lên hai chân, còn không quên nghiêng đầu tặng cho thư ký một nụ cười rực rỡ, hi~, người đẹp.

Cả người cô thư ký run lên, suýt chút nữa bị nụ cười của Tô Thần Dật làm cho chói mùi. Ráng rặn ra một nụ cười trên khóe miệng, cô thư ký mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, nhị thiếu."

"Chào người đẹp~." nụ cười trên mặt Tô Thần Dật càng rực rỡ, kỹ năng all kill vượt ải thứ , công kích trọng điểm, Tô boss, tiếp chiêu đi.

Tô Việt Trạch nhìn tư thế ngồi đoan chính với vẻ mặt rạng rỡ của Tô Thần Dật lại nhìn tới cô thư ký cả người cứng ngắt, não bộ rục rịch, làm ra một quyết định khiến chút nữa mình hối hận đến xanh ruột: "Ngồi đi, đến giờ thì báo thôi biết."

"A?" Thư ký mở to mắt nhìn Tô Việt Trạch, ngồi? Ngài bảo tôi ngồi chờ trong phòng làm việc của ngài?

Tô Việt Trạch hất cằm về phía sô pha đối diện Tô Thần Dật: "Ngồi đi."

"Vâng." Cô thư ký thu tầm mắt, chậm rãi cọ đến bên sô pha ngồi xuống, nhất định là phương thức đưa tài liệu của mình sai rồi, tự dưng sao lại bị giữ lại thế này!

Thấy Tô Thần Dật vẫn ngồi nghiêm chỉnh như trước, không cố ý định tiếp tục chơi game, Tô Việt Trạch hài lòng gật đầu, mở tài liệu ra, chăm chú ngồi xem.

Khóe miệng Tô Thần Dật cong lên, dịch lại gần cô thư ký một chút. Hai chân vắt chéo lên nhau, một tay chống cằm, Tô Thần Dật nghiêng đầu cười híp mắt nhìn thư ký: "Người đẹp tên gì?"

"..." Nhị thiếu, cậu không biết nụ cười của cậu kết hợp với vẻ mặt xanh xanh tím tím này thoạt nhìn rất buồn cười à? "Nhị thiếu cứ gọi tôi Tiểu Phương là được."

"Thi ra là thư ký Phương ~~" vẻ mặt Tô Thần Dật ân cần: "Làm thư ký của anh tôi chắc là khổ lắm đi?"

Lông mày Tô Việt Trạch nhíu lại, thằng nhóc này, em lại muốn làm gì!

Thư ký Phương theo bản năng nhìn Tô Việt Trạch một cái rồi nghiêm túc đáp: "Không khổ, đó là chức trách của tôi, huống hồ Tô tổng là một vị sếp tốt."

Tô Thần Dật lơ đãng liếc Tô Việt Trạch rồi nghiêng đầu về phía thư ký Phương, bộ dạng "không sao, tôi có thể hiểu được câu trả lời của cô".

Khóe miêng thư ký Phương co giật, vị thiếu gia này, lời tôi nói là thật được không? Nếu cậu hiểu được thì cậu hiểu kiểu nào hả?

"Thư ký Phương năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"..." Nhị thiếu gia à, cậu không biết tuổi của phụ nữ là điều bí mật sao?

Tô Thần Dật tựa hồ cũng ý thức được điểm này, lập tức chuyển đề tài: "Thư ký Phương đẹp như vậy chắc là có bạn trai rồi đi?"

"Còn, còn chưa có."

Động tác lật tài liệu của Tô Việt Trạch dừng lại, trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm chẳng lành.

"Vậy cô thấy anh tôi thế nào?"

"..." Cảm tạ ngài, tiểu nữ đây còn muốn sống thêm vài năm nữa, ngài đừng nối tơ hồng lung tung được không?

"Không được." Tô Thần Dật lắc đầu, vẻ mặt xoắn xít, " Anh tôi trong nóng ngoài lạnh lại còn nghiêm khắc, nếu thật sự qua lại với cô thì cũng quá thiệt thòi cho cô."

Tô Việt Trạch:!!!!

Thư ký Phương: Há há há.

Tô Thần Dật vuốt mặt một cái, lại lần nữa híp mắt mỉm cười nhìn thư ký Phương: "Vậy cô thấy tôi thế nào?"

Thư ký phương: Há há há há.

Thằng nhóc, đây mới chính là mục đích thật sự của em sao! " Bộp" một tiếng, tập tài liệu trong tay Tô Việt Trạch kèm theo tấm bìa kẹp plastic cứng ngắt bay vèo xuống chân thư ký Phương.

Thư ký Phương lặng lẽ rũ mắt nhìn bìa kẹp plastic nằm ngửa dưới chân, phải dùng bao nhiêu sức mạnh mới có thể làm rách được cái bìa plastic này a! Ngón tay thư ký Phương run lên, vẻ mặt như sắp khóc, Nhị thiếu, ngài là tùng bách trên núi cao, phận tiểu dân tôi chỉ có thể ngước nhìn. Cho tôi một con đường sống được không? Tôi nhìn cái bìa plastic này là liền có thể đoán trước kết quả của mình rồi ~ hu hu hu...

Tô Thần Dật nhíu mày, cúi người cầm bìa plastic lên ném tới trước mặt Tô Việt Trạch: "Anh, thư ký Phương đã rất cực khổ, anh đừng tăng việc cho người ta nữa được không?"

"Rộp rộp" vài tiếng, tờ tài liệu trong tay Tô Việt Trạch bị vò thành một cục. Tô Việt Trạch ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía thư ký Phương.

"Cô ra ngoài trước đi, khi nào họp thì gọi."

Thư ký Phương liên tục gật đầu, đứng lên quay đầu chạy ào ra ngoài, rốt cuộc cũng thoát khỏi nơi này hu hu hu...

"Đừng mà." Tô Thần Dật vẻ mặt không cam lòng: "Em còn muốn tâm sự kết nối tình cảm với thư ký Phương mà."

Kết nối con em mày! Vẻ mặt Tô Việt Trạch vặn vẹo, cân nhắc một chút, Tô Việt Trạch đành phải nén lửa giận trong lòng, mỉm cưởi nhìn Tô Thần Dật: "Thư ký Phương còn phải chuẩn bị tài liệu cho buổi họp, ngoan, chơi game đi."

"Oh~, vậy em không nên quấy rầy cô ấy," Tô Thần Dật nhấc hai chân lên, tiếp tục nằm ngửa trên ghế sa lông vui vẻ mở điện thoại ra chơi tiếp.

"..."

K.O, Tô Thần Dật toàn thắng.

Thời gian trôi qua, Tô đại tổng tài dưới áp lực cực lớn rốt cuộc cũng xem xong tài liệu, thư ký Phương cũng đúng giờ tới gõ cửa tổng tài nhắc nhở Tô Việt Trạch đã đến thời gian cuộc họp.

Tô Việt Trạch đáp lại một tiếng rồi bắt đầu sửa soạn tài liệu trên bàn, ngoài miệng không quên dặn dò: "Anh đi họp, em ngoan ngoãn ở đây, đừng chạy lung tung, biết chưa?"

Tô Thần Dật xoay người lườm mắt, thang máy chuyên dụng của anh muốn đi phải quẹt thẻ, tôi không có thẻ thì có thể chạy đi đường nào?

Cầm tài liệu lên, Tô Việt Trạch đi đến trước mặt Tô Thần Dật cúi người xuống sờ đầu y: "Ngoan, tối mang em đi ăn ngon."

"Ừ."

"Ở đây chờ anh, nửa tiếng là xong."

"Ừ."

Thấy thế, Tô Việt Trạch hài lòng gật đầu xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Tô Thần Dật nặng giọng hừ một tiếng rồi rũ mắt tiếp tục chém giết.

Cùng lúc đó, tại phòng khách lầu , Cố Thiệu Kiệt mặt đồ thường, hai tay đút túi, bộ dạng nhàn nhã đi vào tòa nhà công ty Tô thị.

Thấy rõ người tới, cô lễ tân lập tức vui vẻ chạy lại: "Cố thiếu."

Cố Thiệu Kiệt gật đầu: "Tô tổng các người có ở đây không?"

"Tổng tài đang họp." cô lễ tân bối rối: "Ngài xem..."

"Không sao, nghe nói nhị thiếu các người cũng tới?"

"Đúng! Đang ở ngay trong phòng làm việc của Tổng tài!" Cô lễ tân hai mắt sáng lóe nhìn Cố Thiệu Kiệt, cho nên ngài là đến để giảng hòa với nhị thiếu sao?

Khóe miệng Cố Thiệu Kiệt co giật, nhấc chân đi về phía thanh máy: "Tôi lên xem cậu ta một chút."

"Được!" Cô lễ tân vẻ mặt hưng phấn huơ huơ móng vuốt về phía bóng lưng của Cố Thiệu Kiệt, Cố thiếu, ngài nhất định phải cùng nhị thiếu đoàn tụ nha!

Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Cố Thiệu Kiệt, cô lễ tân bấy giờ mới chạy về bàn làm việc: "Chị hai, Cố thiếu tới thật rồi!"

Lễ tân B thờ ơ gật đầu, ngón tay gõ phím lách cách: "Thấy rồi."

"Chị hai đúng là lợi hại, chị nói trúng phóc luôn, xem chừng hình như Cố thiếu đến tìm riêng Nhị thiếu, anh ta rốt cuộc cũng nhận ra mình xuống tay quá nặng nên tới xin lỗi Nhị thiếu sao?"

"Không chừng là tới xác nhận xem Nhị thiếu có chịu làm thụ hay không."

"Chị hai cao kiến!"

Đang lúc Tô Thần Dật chơi game say mê thì cửa phòng làm việc bị mở từ bên ngoài, Tô Thần Dật cũng không thèm ngẩng đầu lên mà hỏi: "Không phải nói là nửa tiếng nữa sao? Sao nhanh vậy?"

"Ồ, đang chơi game à." Cố Thiệu Kiệt đóng cửa lại, ung dung đi vào phòng làm việc.

Cúc hoa Tô Thần Dật căng thẳng, cả người run lên, ngón tay cứng đờ giữa không trung, trơ mắt nhìn nhân vật mình điều khiển bị boss hành hạ đến chết.

Cố Thiệu Kiệt cúi người ghé sát vào tai Tô Thần Dật: "Sao vậy, Thần Dật không muốn nhìn thấy anh sao?"

Tô Thần Dật ném điện thoại xuống, thẳng người ngồi bật dậy, cười gượng gạo: "Sao có thể chứ, chào anh Thiệu."

Cố Thiệu Kiệt híp mắt cười gật gù ngồi xuống bên cạnh Tô Thần Dật: "Chậc, nhìn khuôn mặt bị đánh của em này, có cần anh Thiệu giúp em trả thù thằng nhóc kia không?"

"Không, không cần." Tô Thần Dật lặng lẽ dịch từng chút sang bên kia: "Ha ha."

"Được rồi." Cố Thiệu Kiệt xòe tay ra trước mặt Tô Thần Dật: "Giao thứ kia ra đây."

Nhiều lúc tui thấy tác giả ác lắm:"( toàn ngắt chương đúng chỗ hiểm~~

Thôi để đền bù cho bà con, tui sẽ xì poi một chút của chương sau vậy:

"Các người đang làm cái gì!"

Cố Thiệu Kiệt híp mắt lại, khẽ hôn một cái lên khóe môi Tô Thần Dật rồi quay đầu nhìn về phía Tô Việt Trạch: "Cậu nói thử xem?"

"Cố, Thiệu, Kiệt!!!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio