Editor: Quýt
Sau thời gian quảng cáo, nửa sau lại bắt đầu chiếu tiếp.
Sáu người đến thị trấn Gia Lâm.
Khi diễn viên đóng vai Mẫn Lan xuất hiện trên màn hình, tổ chương trình cố ý chèn một dòng chữ bên cạnh – làm rõ: “Đây hoàn toàn là dàn dựng của chương trình. Nếu thực tế bạn gặp một người lạ xin giúp đỡ, vì sự an toàn của bản thân, hãy gọi hoặc tìm đồn cảnh sát gần nhất xin giúp đỡ.
[Ha ha ha ha ha ha tổ chương trình thể hiện rõ khát khao muốn sống]
[Vận mệnh bắt đầu mở ra rồi nha ~]
[Tổ chương trình chạy chuẩn theo những gì Khương Khương nói không sai chút nào! Khương – cảnh sát giới nghệ sĩ – ánh sáng mặt trời của nhân dân – Đào cũng không phải nói giỡn!]
Cảnh này hiện ra khiến mọi người cười không nhặt được mồm, hiện tại còn có bình luận của cư dân mạng càng buồn cười hơn.
Tần Ngộ cười đến mức đập bàn: “Cảnh sát giới nghệ sĩ là gì? Ánh sáng mặt trời của khu quần chúng là cái gì nữa vậy?”
Bình luận sôi nổi phổ cập kiến thức cho Tần Ngộ, Khương Đào đã có vài lần trợ giúp cảnh sát phá án.
Tần Ngộ lập tức kính nể: “Hóa ra Khương Khương cô lợi hại đến vậy! Hôm nay đã khiến tôi mở mang tầm mắt về cô một lần nữa, thất kính, thất kính rồi.”
Khương Đào: “Mở mang tầm mắt về tôi một lần nữa? Có mời tôi ăn cơm không?”
Tần Ngộ: “…”
“Khụ, phía tôi mạng internet không ổn, vừa nãy mới xảy ra chuyện gì vậy?”
Tang Linh xùy một tiếng: “Keo kiệt!”
Tần Ngộ: “Tang Linh, cô và tôi mới là một đôi, cô đừng có đối nghịch với tôi được không vậy?!”
Thẩm Chi Diễn buồn bã nói: “Cậu xem, không phải mạng internet của cậu vẫn khá tốt sao?”
Tần Ngộ: “...”
[Ha ha ha ha ha ha, anh Tần chết tâm!]
[Anh Thẩm luôn cho anh Tần một đòn trí mạng vào thời điểm mấu chốt nhất hhhhhh]
[Hú hú hú hú, tiếp tục đi, tôi có thể xem hai người dỗi nhau cả ngày!!]
Tần Ngộ ghi nhớ rõ mối thù này.
Khi vớt trân châu, Tần Ngộ nhìn thấy Thẩm Chi Diễn cướp mất viên trân châu to của mình đưa cho Khương Đào, quả thật thù mới hận cũ cùng đến, lớn tiếng trào phúng: “Thẩm Chi Diễn cậu còn là người sao? Cứ như vậy lừa một cô gái!”
Thẩm Chi Diễn mặc kệ anh ấy, chỉ nhìn chằm chằm Khương Đào trên màn hình.
Dù là một cặp nhưng bọn họ có rất nhiều cảnh chưa biết.
Ví dụ như lúc ấy anh đưa trân châu cho Khương Đào, chỉ thấy Khương Đào thờ ơ.
Anh tưởng rằng, trân châu vốn không phải đồ ăn, cô không để tâm là chuyện bình thường.
Màn hình chỉ quay đến bóng dáng ở xa, cô duỗi tay đè lên vị trí trái tim, gương mặt dường như ửng đỏ lên.
Thẩm Chi Diễn bỗng nhiên cười rộ lên.
Hóa ra cô không phải là không rung động. Chỉ là cô ngụy trang quá giỏi, đến chính mình cũng bị lừa gạt.
Thẩm Chi Diễn yên tâm nên có tâm tư đáp trả Tần Ngộ: “Ít nhất tôi còn có thể lừa được.”
Trên màn hình đúng lúc quay đến cảnh Tần Ngộ ngoi lên khỏi mặt nước dọa Tang Linh khiến cô ấy hoảng sợ.
Tần Ngộ cười ha ha.
Tang Linh cắn răng, “Tần Ngộ anh bị bệnh à!”
Khi anh ấy lại dùng cách này để dọa Tang Linh tiếp, đối phương đã chuẩn bị sẵn, không chỉ không hề bị dọa mà vào lúc anh ấy ngoi lên khỏi mặt nước, trực tiếp dùng gáo dội nước vào mặt anh ấy.
Tần Ngộ: “…”
Tuy rằng Tang Linh đã báo thù được ngay nhưng khi nhìn thấy cảnh này của Tần Ngộ một lần nữa, cô ấy vẫn cảm thấy rất sảng khoái: “Ai bảo anh làm trò bậy bạ! Đáng đời!”
Tần Ngộ buồn bực: “Đạo diễn Kiều, tại sao cảnh của họ đều đẹp trai, phong độ còn đến tôi thì toàn là cảnh bị trêu chọc vậy?”
Kiều Thi Thi chần chờ nói: “Anh Tần, anh muốn nghe tôi nói thật sao?”
Tần Ngộ: “???”
Kiều Thi Thi nhẹ nhàng giải thích: “Thật ra tôi đã chọn những đoạn của anh có hình tượng tốt, anh mau đến xem những cảnh này có phải nên cắt đi không?”
Tần Ngộ: “…”
[Ha ha ha ha ha ha, anh Tần, anh không cần phải tự rước nhục vào thân, anh không có duyên với nghiêm túc, lạnh lùng đâu, cái tên Gà Con vẫn hợp với anh nhất!]
[Cầu xin đạo diễn Kiều! Mau chiếu những đoạn ngắn đó đi! Anh Tần không muốn xem nhưng em muốn!]
[Đúng vậy, đúng vậy, tôi tình nguyện trả tiền để xem những đoạn đó [đầu chó]]
[+ +]
Nhưng tổ chương trình cũng không thật sự quá đáng như vậy, vẫn cho bọn họ không ít hình ảnh nghiêm túc.
Màn hình bình luận lập tức điên cuồng chạy qua, tất cả đều là “A tôi điên rồi” “A tôi chết đây”, v.v…
Khương Đào nhìn Thẩm Chi Diễn chống hai tay nhảy lên khỏi bể bơi.
Bọt nước lăn xuống theo từng đường cong cơ bắp của anh.
Ánh mắt cô cũng bất giác nhìn theo những giọt nước kia, tự nhiên mặt nóng lên.
Cô dùng mu bàn tay đo thử nhiệt độ, thì thầm: “Không phải ăn thịt nướng rồi sao?”
Trên màn hình của Thẩm Chi Diễn, chỉ có màn hình nhỏ quay Khương Đào.
Anh vẫn luôn chú ý tới Khương Đào, thấy tình cảnh như vậy, trong lòng lại rung rinh.
Anh thầm thở dài, cô bé này chọc người vậy mà bản thân không hề hay biết.
Bình luận đều khen anh, không ngờ anh mới là người sớm bị hạ gục.
Anh thấy Khương Đào hỏi Tang Linh về chuyện dị ứng.
Bởi vì đã biết mọi chuyện, anh vừa giận vừa buồn cười, trái tim còn cảm thấy rung động.
[Ha ha ha ha ha ha không ngờ dị ứng là như vậy!]
[Chị Tang và Khương Khương, người xếp thứ nhất từ dưới lên dạy người xếp thứ hai từ dưới lên, đúng là một người dám dạy, một người dám học]
[A a a a a con gái Khương Khương của tôi đáng yêu quá đi mất!]
[Đồ ăn = Anh Thẩm xem ra cũng không xấu, ai còn nhớ trong lòng Khương Đào, anh Thẩm có hương vị của cá chua ngọt và bánh tart trái cây ]
[Nhóc con, không phải mặt đỏ là bị dị ứng đâu ~]
Tần Ngộ lại bắt đầu đập bàn cười: “Thẩm Chi Diễn, đúng là báo ứng, báo ứng!”
Thẩm Chi Diễn cười nhạt nói: “Tôi ở trong lòng Khương Khương chỉ là nguyên nhân dị ứng nhưng cậu có từng nghĩ tới, trong lòng Tang Linh, cậu có thể là virus không.”
Tang Linh: “Không sai!”
Tần Ngộ: “…”
[Anh Tần đúng là ở dưới đáy của chuỗi thức ăn]
[Anh Tần quả nhiên vẫn ngốc nghếch, đơn thuần trước sau như một]
Tần Ngộ vốn rất buồn bực, không ngờ sau khi xem bình luận xong càng bực hơn.
Anh ấy nhất định phải vùng lên! Chứng minh rằng anh ấy không ngốc!
Lúc này chương trình bắt đầu chiếu tới cảnh cao trào.
Cảnh hiểu lầm bị dị ứng.
Tổ chương trình còn cố tình dùng nhạc có cảm giác trì hoãn, bất an, khiến cảnh Khương Đào trốn Thẩm Chi Diễn trở nên hồi hộp nhưng những người xem đã biết mọi chuyện thì cười như điên.
Quả nhiên khi Thẩm Chi Diễn lo lắng nắm tay Khương Đào, muốn đưa cô đến bệnh viện. Vẻ mặt sợ hãi chạy trốn kia của Khương Đào, còn cộng thêm phần phụ đề của tổ chương trình – nguy hiểm! Nguy hiểm!
Sự nôn nóng của Thẩm Chi Diễn hoàn toàn trái ngược với sự tránh né của Khương Đào.
Vào lúc Khương Đào đang sợ hãi, hô lên câu: “Chị Tang nói! Tôi gần anh chút nữa thì sẽ chết!”, không chỉ được quay chậm lại mà còn phát lại với nhiều góc quay khác nhau. Hơn nữa còn có phản ứng của các khách mời xung quanh.
Đặc biệt là người khởi xướng ra tất cả mọi chuyện – Tang Linh, vẫn có vẻ mặt như người ngoài cuộc.
[Ha ha ha ha ha ha cười chết mất!]
[Xử tội công khai ha ha ha ha ha]
[Vừa ngọt ngào vừa buồn cười! Khương Khương căn bản chính là nghiêm túc nói lời yêu thương! Nếu tôi mà là anh Thẩm tôi đã không thở nổi rồi! Hu hu hu hu. Fan mẹ biến chất rồi! Hiện giờ tôi là fan chồng, bà xã Khương Khương ơi ~]
[Anh Thẩm: Tại sao lại sợ tôi?
Khương Đào: Bởi vì anh là thứ khiến tôi bị dị ứng!]
[Chị Tang: Tôi thật sự nghĩ là bị dị ứng mà! Ai ngờ bây giờ giới trẻ lại chơi như vậy!]
[Tuy rằng xong việc, đã chứng minh được đây chỉ là hiểu lầm nhưng lúc ấy tôi thật sự thấy ngọt ngào, cầu xin CP Sinh Khương nhất định ở bên nhau!]
[Tình yêu của Sinh Khương ngọt ngào quó!!]
[Tình yêu của Sinh Khương ngọt ngào quó +]
Khương Đào cũng hơi xấu hổ.
Từ trước đến nay, làm Thao Thiết, cô chưa bao giờ có cảm xúc như thế này, lúc ấy thật sự bị dọa sợ cho nên Tang Linh nói dị ứng, cô lập tức tin.
Cô còn thầm nói trong lòng: Đây là bệnh gì, quá nguy hiểm!
Hiện tại hiểu lầm đã được tháo gỡ.
Cô nhìn một dòng trôi qua trong màn hình bình luận [Tình yêu của Sinh Khương thật ngọt] đột nhiên sinh ra chút hiếu kỳ, đây là tình yêu sao? Đột nhiên muốn thử một chút.
Thẩm Chi Diễn nhìn biểu cảm thất thần của Khương Đào trên màn hình nhỏ liền đoán được đầu cô nhất định đang nghĩ đến điều gì đó kỳ quái.
Anh bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng vui vì cô thích, làm sao được bây giờ, anh chỉ có thể cưng chiều mà thôi.
Thẩm Thận ở trước màn hình nắm chặt tay.
Tuy rằng trong lòng đang cố kháng cự để không trở thành fan CP, nhưng giờ phút này bên người anh ấy đã bị những bong bóng hường phấn ngọt ngào bao quanh.
Đáy lòng đang có âm thành nho nhỏ nói: Bọn họ thật đẹp đôi.
Anh ấy lại vội vàng khiến bản thân tỉnh táo lại.
Không không không.
Fan CP không có tiền đồ! Anh ấy là một fan only () cao quý!
() Fan only: chỉ hâm mộ duy nhất một người.
Mà lúc này màn hình lại có người bình luận: Fan only tôi đây hôm nay quyết định trở thành fan CP Sinh Khương! Chỉ cần là fan Sinh Khương, chúng ta chính là chị em tốt!
Thẩm Thận: “…”
Các người đúng là fan only không có lập trường kiên định gì cả.
Vào lúc mọi người đều biết được cái gọi là dị ứng chỉ là hiểu lầm, chuyên gia tình yêu duy nhất trong số sáu người Đoạn Nhạc Nhạc đã bước lên trước.
Nhưng mà…
[Cảnh báo thèm thịt]
[Cảnh sau có năng lượng hề hước cực mạnh, cảnh cáo: Đừng uống nước! Đừng uống nước!]
[Tôi mẹ nó lúc ấy đã chuẩn bị hú hét lên rồi, nào ngờ cuối cùng biến thành ha ha ha ha ha]
[Mạch não của Khương Khương, tôi vĩnh viễn không biết được hướng đi của nó]
Vào lúc Khương Đào bừng tỉnh dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, nói: “Tôi không phải bị dị ứng, tôi thèm thịt!”
Chẳng sợ xem lại một lần nữa, mọi người vẫn không nhịn được cười ha ha.
Tần Ngộ nhịn cười: “Đạo diễn Kiều, tạm dừng một chút, tôi muốn phỏng vấn hai người trong cuộc.”
Khi nghe thấy yêu cầu, Kiều Thi Thi ấn nút tạm dừng ngay lập tức.
Tần Ngộ ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc hỏi Thẩm Chi Diễn: “Xin hỏi ngài Thẩm Chi Diễn, lúc ấy khi nghe thấy lời này của Khương Đào thì anh có suy nghĩ gì?”
Thẩm Chi Diễn: “Tần Ngộ!”
Tần Ngộ: “Nhanh trả lời đi, khán giả đều đang chờ đấy!”
Khó có cơ hội bỏ đá xuống giếng với Thẩm Chi Diễn, anh ấy nhất định phải bắt lấy!
Thẩm Chi Diễn bất đắc dĩ nói: “Ngoài dự liệu, nhưng cũng có lý.”
Tần Ngộ thất vọng: “Chỉ vậy thôi?”
Thẩm Chi Diễn: “Nếu không hài lòng với câu trả lời này thì cậu trả lời hộ tôi đi?”
Tần Ngộ sợ mình chọc giận anh, vì thế chỉ có thể chuyển qua phía Khương Đào: “Khương Khương, cô thì sao? Cô nghĩ kiểu gì mà có thể hiểu lầm thành mình thèm thịt vậy?”
Khương Đào chớp chớp mắt, trả lời thẳng thắn: “Nghĩ đến cơ bắp của Thẩm Chi Diễn.”
Tần Ngộ: “!!!”
Mọi người: “!!!”
Thẩm Chi Diễn: “Khụ khụ khụ khụ.”
[ĐM ĐM ĐM ĐM! Là thịt mà tôi đang nghĩ ấy hả?]
[Sao Khương Khương có thể nghiêm túc mà lái xe vậy chứ!!!]
[Xin hành khách hãy thắt dây an toàn, cất bàn nhỏ đi, chiếc xe phía trước chuẩn bị cất cánh ~]
[Kẻ háo sắc tôi đây xin thừa nhận, tôi đã tự tưởng tượng ra mười ngàn chữ thịt kho tàu rồi () [Nước miếng]]
() Ý chỉ chuyện +
[ĐM!! Người chị em! Bút đây viết đi!]
Chỉ có Khương Đào buồn bực hỏi: “Làm sao vậy? Lời tôi nói có vấn đề gì à? Loại thịt này là loại gì, ăn ngon không?”
[Không sao, không sao!]
[Khương Khương luôn nắm bắt được những từ quan trọng nhất, chết cười]
[Khương Khương, loại thịt này ăn rất ngon!]
[Đúng vậy! Hơn nữa chỉ có Thẩm Chi Diễn mới cho em ăn loại thịt này được, người khác không có đâu!]
[Ha ha ha ha ha, đúng rồi! Khi nào em muốn ăn thì cứ nói với anh Thẩm, nếu anh ấy không cho em ăn thì em cứ đăng lên Weibo tố cáo! Cư dân mạng sẽ giúp em đòi lại công bằng!]
Thẩm Chi Diễn bất đắc dĩ day trán.
“Khương Khương!” Kiều Thi Thi bất đắc dĩ cắt ngang lời cô, “Nếu cô nói thêm gì nữa thì phòng trực tiếp của chúng ta sẽ bị cho ngừng chiếu đấy!”
Bọn họ càng nói như vậy, Khương Đào càng thấy tò mò.
Rốt cuộc là loại đồ ăn gì mà khiến bọn họ che che giấu giấu, không chịu nói thẳng ra với cô!
Vào lúc cô còn đang truy hỏi, Kiều Thi Thi không nhịn được nữa: “Chị, chờ phát sóng xong thì em sẽ giải thích cho chị.”
Thẩm Chi Diễn nhìn màn hình nhỏ, biểu cảm tràn ngập sự hiếu học của Khương Đào khiến tâm tình của anh bối rối.
Anh vốn tưởng rằng cô đã rung động nhưng con đường để cô thông suốt còn dài!
Đúng lúc này điện thoại của anh có tin nhắn WeChat chuyển tới, người gửi là Khương Đào.
[Cư dân mạng nói, loại thịt này chỉ có thể tìm anh để ăn, khi nào anh có thời gian có thể cho tôi nếm thử được không? [Thao Thiết mắt lấp lánh]]
Thẩm Chi Diễn: “…”
Được rồi, không thông suốt cũng đáng yêu quá.
Cư dân mạng nói đúng, người vô tình chọc người là trí mạng nhất!