Editor: Cà Na
Các nghệ sĩ ra mắt trong vòng năm năm đều có thể báo danh tham gia “Đại hội thể dục thể thao Ngôi sao mới”. Tổng cộng có một trăm hai mươi người, chia thành bốn đội Đỏ Lục Lam Vàng tiến hành thi đấu.
Tất cả nghệ sĩ ngồi trong cung thể thao, chờ đợi rút thăm đội trưởng sắp tới.
Người dẫn chương trình trên đài cùng màn hình chuyển động chọn ra ba vị đội trưởng trước.
Người thứ nhất là quán quân hai lần bộ môn chạy cự ly dài và chạy nhanh của nam, có anh ta ở đây, chắc chắn có được ít nhất hai huy chương vàng.
Người thứ hai là tiểu vương tử hát nhảy Tang Hằng, chị của anh ta là ảnh hậu trẻ tuổi nhất Tang Linh, là người có nhân duyên rất tốt trong giới.
Người thứ ba là Tiêu Nguyệt, đội trưởng nhóm nữ AIR, cũng chính là nhóm nữ của Đường Ngữ Hạ.
Trước mắt chỉ còn lại đội trưởng thứ tư chưa có xuất hiện.
Khương Đào ôm một túi bánh mì nướng, ngồi ở trong góc. Cô vừa ăn vừa nghĩ trưa nay ăn gì. Nói không ngoa chứ, nhà ăn của vận động viên bên này làm đồ ăn cũng rất ngon.
Màn hình trên sân khấu điên cuồng nhấp nhô.
Bỗng nhiên ngừng lại.
“Xoạt” một chùm sáng theo ống kính bắn về nơi hẻo lánh.
Khương Đào nhai nuốt bánh mì, mờ mịt ngẩng đầu.
Người dẫn chương trình: “Chúc mừng! Bây giờ cô là đội trưởng đội Lam của chúng ta.”
Khương Đào: “???”
Cô chẳng hiểu tại sao đứng trên sân khấu.
Bên cạnh chính là nhóm nữ AIR, Đường Ngữ Hạ đang khóc thút thít. Lúc đầu cô ấy còn nghĩ Tiêu Nguyệt sẽ làm đội trưởng, một lát mình có thể kéo Khương Đào vào trong đội. Vậy là các cô đã có thể ở cùng nhau, ai biết Khương Đào Vậy mà lại làm đội trưởng đội Lam.
Nếu không phải ý thức nhóm vẫn còn, cô ấy muốn chạy ngay tới đội của Khương Đào.
Thấy bốn người đội trưởng đã đến.
Người dẫn chương trình bắt đầu tuyên bố quy tắc còn lại: “Đại hội thể dục thể thao lần này, tất cả có chín hạng mục lớn, mười bảy hạng mục nhỏ, trừ bỏ hạng mục đồng đội cuối cùng, mỗi người có thể tham gia tranh tài nhiều nhất là ba loại.”
“Trong đó ở các hạng mục nhỏ, điểm cho huy chương vàng, điểm cho huy chương bạc, điểm cho huy chương đồng, hoạt động tập thể sau cùng thì điểm cho huy chương vàng, điểm cho huy chương bạc và điểm cho huy chương đồng trong nội dung đồng đội. Đội chiến thắng được tính bằng tổng điểm cuối cùng của đội.”
“Bây giờ tất cả tuyển thủ có thể tự do lựa chọn tổ đội, đội trưởng có thể lựa chọn đội viên, đội viên cũng có thể lựa chọn đội trưởng mình ngưỡng mộ, sau khi xác định thì đến chỗ tôi nhận đồng phục của đội, mỗi đội ba mươi người, đầy mới thôi.”
Anh ta nói xong, đám tuyển thủ bên dưới cũng bắt đầu di chuyển.
Trừ Khương Đào, ba đội trưởng khác đều tích cực, mười phút sau, đội Đỏ đầy đầu tiên, tiếp theo là đội thứ hai và đội thứ ba, chỉ có trước mặt Khương Đào là lác đác không có mấy tuyển thủ.
Phương Dật Nhiên kéo lấy một người đàn ông trông có vẻ không tình nguyện bước tới, sau đó hưng phấn chào hỏi với Khương Đào: “Chị! Đây là anh em tốt của em, Trình Kiệt. Chúng em tới gia nhập đội của chị.”
Phương Dật Nhiên và Trình Kiệt đều là thành viên nhóm thần tượng nam, nhưng vì nhóm bọn họ quá đông cho nên bị chia ra, Phương Dật Nhiên lập tức kéo Trình Kiệt tới đây chào hỏi.
Khương Đào còn đang ăn bánh mì: “Các cậu ngồi đại đi.”
Trình Kiệt không nhịn được mà hỏi: “Chị không đi thu nạp đội viên sao?”
Khương Đào: “Hả?”
Trình Kiệt chỉ vào người trong sân: “Chị còn không đi thu nạp người, những người có năng lực vận động mạnh đều bị đội khác đoạt đi.”
Đáng tiếc đã không kịp nữa, ba đội khác đã đầy, còn lại đều là xem xét khả năng thể lực không tốt, rất nhiều người đều là nghệ sĩ hài, đặc biệt là các kiểu diễn viên có gầy yếu có mập mạp, chỉ có thể cam chịu đi vào đội của Khương Đào.
Ba đội khác đều hơi muốn cười.
Đội Lam này đều là già yếu tàn tật, xem ra được hạng chót.
Lúc đang chọn đội đối kháng, ba đội khác đều nhất trí chọn đội Lam, dù sao đội Lam này chính là đưa điểm, huy chương vàng đồng đội có thể được điểm đấy!
Những đội viên ở đội Lam cũng biết, với hình thể và khả năng thể lực của mình, đại khái là không có duyên với huy chương vàng, vốn là đến lộ mặt, cọ chút lưu lượng.
Nhưng vừa trải qua sự từ chối của ba đội, bây giờ còn bị khinh thường như vậy, tính tình dù tốt cũng đều tức giận.
“Đội trưởng! Làm thịt nhóm họ!”
Khí thế hùng hổ, ngập tràn ý chí chiến đấu.
Ngay từ đầu Khương Đào đã không thèm để ý, dù sao đoạt được giải quán quân cũng không ăn thêm một bữa tiệc lớn, coi như đến quay cái chương trình giải trí bình thường.
Kết quả khi ăn xong lại gặp các đồng đội tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Được! Làm thịt nhóm họ!”
“Chúng ta chọn đội Đỏ!”
Đội viên khác: “…”
Ý chí chiến đấu mới vừa rồi không hiểu sao lại bị ăn sạch, bọn họ sợ hãi: “Cũng không cần phải như thế chứ đội trưởng!”
Đội Đỏ bên kia cười to, cảm thấy mình thắng chắc.
Khóe miệng Tô Anh Tuyết cũng lộ ra nụ cười.
Từ một năm trước sau khi vào đoàn phim, đã thật lâu cô ta không thấy Khương Đào.
Khương Đào bây giờ và dáng vẻ trước đó cô ta gặp đã thay đổi thật nhiều.
Ngẫm lại biến cố xảy ra với cô ta gần đây, gần như đều là bởi vì Khương Đào mà ra. Hàn Tử Hằng ngồi tù, ảnh hưởng không ít tới danh tiếng, hại cô ta vụt mất không ít cơ hội. Sở Nhược Dư cũng lạnh lùng với cô ta hơn trước kia một chút, ngay cả Kỷ Thanh cũng từng khen ngợi Khương Đào.
Cô ta đã không thể mất thêm nữa.
Lần này thương hiệu H tuyển người đại diện, cô ta nhất định phải có được cơ hội này!
Khương Đào cảm giác được cái gì, nhìn lại về phương hướng của cô ta, nhưng Tô Anh Tuyết đã thu hồi ánh mắt.
Khương Đào liếm liếm môi.
Chương trình tống nghệ này, có không ít đồ ăn.
-
Mặc dù đội Lam vô cùng có ý chí chiến đấu, nhưng thực lực vẫn kém các đội khác không ít.
Trước mắt trong đội Lam người chắc chắn có thể cầm huy chương chỉ có Phương Dật Nhiên và Trình Kiệt.
Phương Dật Nhiên bắn tên không tệ, Trình Kiệt thì luôn luyện bơi lội, thậm chí có thực lực đoạt huy chương vàng.
Trình Kiệt đầy bụng bực tức: “Đội chúng ta yếu như vậy, chắc chắn là hạng chót.”
Phương Dật Nhiên an ủi anh ta: “Chị Khương rất lợi hại rồi.”
Trình Kiệt đã tức giận tới mức không muốn nói chuyện cùng cậu ấy.
Coi như Khương Đào rất lợi hại thì như thế nào, cô có thể đạt được mấy huy chương vàng?
Phương Dật Nhiên khuyên một hồi lâu, anh ta mới miễn cưỡng nguôi giận, hai người trở lại phòng.
Khương Đào đã đăng ký xong thông tin các đội viên khác, mặc dù có không ít người đến góp cho đủ số, nhưng cuối cùng cũng tìm ra mấy người từng tập luyện, hai người ném đĩa sát, một người trước kia luyện vượt chướng ngại vật, một người đến từ đông bắc xung phong nhận việc đi trượt tuyết.
Chỉ cần tới sân huấn luyện luyện tập là thấy ngay sự chênh lệch.
Trình Kiệt ấn trán, lại phiền muộn.
Anh ta cũng là biết chuyện thương hiệu H lựa chọn người đại diện, nhưng mà ở đội Lam cơ bản là không có hy vọng.
Bên kia Phương Dật Nhiên đã chạy tới bên cạnh Khương Đào: “Chị, chị muốn đăng ký cái gì?”
Khương Đào gặm bắp ngô, nói hàm hồ không rõ: “Chị cái gì cũng được.”
Trình Kiệt đi tới, nghe nói như thế lập tức cười lạnh nói: “Khoác lác, mấy ngày nay nhìn cô cứ luôn ăn ăn ăn, không có tập luyện vậy mà dám nói cái gì cũng được?”
Khương Đào chớp mắt: “Vậy cậu muốn như thế nào?”
Trình Kiệt: “Nếu như cô có thể dẫn dắt đội Lam lấy giải quán quân, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu với cô!”
“Thế thì không cần.” Khương Đào lương thiện, nói: “Cậu mời tôi ăn cơm là được.”
“Đây có là gì!” Trình Kiệt ngạo nghễ nói: “Nếu như cô thắng, tôi mời cô ăn một tuần, mỗi ngày đều không giống nhau!”
Hai mắt Khương Đào tỏa sáng.
Lần này đến phiên Khương Dật Nhiên ấn lên trán.
Sau đó Trình Kiệt lập tức nhìn thấy Khương Đào dễ dàng phá vỡ ba kỷ lục năm ngoái.
Trình Kiệt: “???”
Anh ta cố chấp nói: “Còn hạng mục đồng đội nữa!”
Hạng mục đồng đội có tất cả tám người tham gia, coi như Khương Đào rất mạnh, nhưng những người khác rất yếu, cũng không có cách nào bù đắp sự chênh lệch.
Huống chi là đội Lam tham gia hạng mục đồng đội không có tính tích cực cao.
Trừ ba người bọn họ, năm đội viên còn lại chưa ai báo danh.
Thế là Khương Đào gọi những đội viên còn lại tới đường chạy, nghiêm túc nói: “Vì sự thắng lợi của lần tranh tài này, chúng ta cần tiến hành một trận huấn luyện đặc biệt!”
Mặc dù ngay từ đầu các đội viên này rất phẫn nộ, nhưng dưới mấy ngày huấn luyện, cơn giận của họ giảm xuống và họ cũng thấy hơi nản.
Vốn chính là như vậy!
Đội Lam là đội yếu thấy rõ, không cố gắng thì thất bại, mà cố gắng cũng sẽ thất bại, vậy thì còn lãng phí sức lực làm gì!
Bởi vậy mặc dù mọi người đều tới, nhưng đều không mấy tình nguyện.
Theo tiếng súng của huấn luyện viên vang lên, tất cả mọi người chạy ra đường đua, trong đó có hai người lười biếng, tốc độ rơi lại phía sau.
Khi bọn họ dự định chậm rãi ung dung lượn quanh xong cái vòng này, sau lưng bỗng nhiên truyền tới một khí tức kinh khủng, tựa như mãnh thú đang nhìn chằm chằm, muốn nhào lên bất cứ lúc nào.
Loại cảm giác bị ánh mắt chết chóc nhìn như thế này, dọa lông tơ trên cổ họ dựng đứng lên.
Cứu mạng!
Hai người co chân chạy, trực tiếp từ thứ nhất đếm ngược chạy tới phía trước.
Bọn họ vừa chạy đi, vốn thứ hai đếm ngược biến thành thứ nhất đếm ngược.
Thay thế bọn họ đón nhận ánh mắt uy hiếp chết chóc.
“Ngao” một tiếng, sử dụng toàn bộ sức mạnh phóng về phía trước.
Dưới sự sợ hãi chết chóc, tất cả mọi người ở đội Lam chạy ra thành tích tốt nhất từ lúc chào đời tới nay.
Huấn luyện viên cũng sợ ngây người.
Khương Đào không nhanh không chậm đi theo phía sau bọn họ, cầm bản ghi chép trong tay, chọn ra mấy người có tiềm lực nhất.
Không sai không sai, hạng mục đồng đội ắt là mấy người các người.
Mẹ nó!
Cái này cũng được à?!!