Nửa đêm, Phó Hàn Tranh vừa xử lý xong công việc đi ra từ trong thư phòng.
Anh phát hiện, vậy mà cô gái này đúng thật nằm co quắp trên ghế salon ngủ thiếp đi.
Anh cẩn thận ôm cô về phòng, sau đó anh mới quay lại phòng mình thay áo ngủ.
Vừa mở cửa ra, anh đã thấy Phó Thời Dịch tinh thần tỉnh táo đang ngồi trên giường anh đánh điện tử.
Phó Thời Dịch thấy anh đến, trong lòng không hề áy náy chút nào lại còn cười hì hì tranh công.
"Anh, anh có phải nên cảm ơn em đã tạo cho anh cơ hội tốt như thế hay không?"
Trên mặt Phó Hàn Tranh không có biểu cảm dư thừa nào, lấy quần áo nói.
"Lần sau không được làm như vậy nữa."
"Vậy thì anh mau đuổi Phó lão nhị đi, con hàng này ngoại trừ làm bóng đèn ra thì chả được tích sự gì hết." Phó Thời Dịch đặt điện thoại xuống, kiêu ngạo vỗ ngực.
"Nhưng em khác anh ấy, em là thần trợ công đó, có thần trợ công là em ở đây rồi, mỗi ngày anh đều có cơ hội ôm mỹ nhân xinh đẹp vào lòng."
Phó Hàn Tranh nghiêng đầu nhìn anh ta: "Em rất rảnh sao?"
"Anh à, hai tháng nữa chị dâu phải vào đoàn làm phim rồi, quay xong phim còn phải tiến hành các loại tuyên truyền thông báo nữa, anh cho rằng sau này ngày nào cũng được như vậy nữa sao?" Phó Thời Dịch nhắc nhở.
Phó Hàn Tranh lấy quần áo rời đi, trước khi ra cửa quẳng lại một câu.
"Đống đồ chơi của em ở dưới nhà kho."
"Oa, em biết, anh là anh trai ruột của em mà." Phó thời Dịch kích động nhảy xuống giường, chuẩn bị xuống nhà kho ôm các bảo bối của mình trở về.
Bởi vì anh quẳng công ty chạy mất, người anh trai này liền tịch thu toàn bộ xe thể thao mà anh vất vả lắm mới sưu tầm được, còn giao cả công ty game mà anh thành lập cho Phó lão nhị.
Sau khi Phó Hàn Tranh rửa mặt xong, đổi áo ngủ, anh nhẹ chân nhẹ tay nằm lên giường với Cố Vi Vi.
Anh cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say, nhẹ hôn lên trán cô, sau đó mới hài lòng nhắm mắt đi ngủ.
Cố Vi Vi đã ngủ say, căn bản không biết mình đã bị anh bế từ ghế salon về giường, ngủ một mạch đến tận sáng.
Bình thường Phó Hàn Tranh luôn dậy rất sớm, chẳng qua, hôm nay anh cũng không định làm vậy.
Anh nằm nghiêng, gối một tay lên đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn cô gái còn đang ngủ say.
Một lúc sau, đồng hồ báo thức đầu giường kêu lên.
Cố Vi Vi híp mắt, định bò đến chỗ đồng hồ để tắt, lại mơ màng bò lên người Phó Hàn Tranh.
Cô khẽ vươn tay tắt đồng hồ báo thức, híp mắt nhìn người đàn ông đẹp trai đang bị cô đè bên dưới, sau đó vẻ mặt ảo não.
"A, sao anh lại chạy đến trong giấc mơ của tôi?"
Phó Hàn Trinh nhíu mày, thì ra.. cô cũng mơ đến anh.
Anh xoa tóc cô, thấp giọng dụ dỗ.
"Mơ thấy tôi như thế nào?"
"Mơ tới.." Cố Vi Vi nằm trên ngực anh, đang mơ mơ màng màng nghĩ thì cửa phòng bị Phó Thời Khâm gõ mạnh.
"Anh, anh không dậy sớm sẽ muộn giờ đấy!"
Cố Vi Vi giật mình tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông lười biếng, gợi cảm mà ngây ngốc.
Cô cười gượng lăn sang một bên, bò xuống giường đi dép lê.
Cô nhớ rõ ràng tối qua ngủ ở ghế salon, sao bây giờ lại ngủ trên giường rồi.
Phó Hàn Tranh bình tĩnh nhắc nhở: "Thay quần áo nhanh đi xong ra ăn sáng, em sắp muộn học rồi đấy."
Nói xong, anh đóng cửa phòng rời đi.
"Anh, hội nghị buổi sáng.." Phó Thời Khâm thấy anh đi ra, vừa ngồi ăn sáng vừa giục.
Chưa dứt lời đã bị anh trai ruột của mình liếc, dọa anh bị nghẹn miếng sủi cảo lại.
Sao anh có cảm giác, trong mắt anh trai mình có sát khí nhỉ?
Cố Vi Vi thay quần áo, xông vào nhà vệ sinh vội vàng rửa mặt, sau đó cầm lấy túi xách, không cả ăn sáng đã chạy mất.
Phó Hàn Tranh ăn sáng xong cũng chuẩn bị ra ngoài, dì Vương mang hộp cơm đến.
"Cậu chủ, cô Mộ bảo cậu mang cái này theo."
Phó Thời Khâm nhận lấy, mở hộp cơm ra nhìn, tầng dưới là cháo khoai, tầng trên là trứng cuộn và một ít rau quả tốt cho dạ dày, trên nắp hộp còn có cả thuốc dạ dày.
"Cô ấy làm lúc nào?"
"Chắc là tối hôm qua, cô ấy vừa gửi tin nhắn bảo anh mang đến công ty, buổi trưa hâm nóng lại là có thể ăn, bây giờ anh mới thấy."
Phó Hàn Tranh liếc Phó Thời Khâm, cảnh cáo.
"Cầm theo, không được phép ăn vụng."