"Nếu không chơi được, cậu có thể bỏ cuộc. Cậu chỉ có thể đàn giỏi như vậy chỉ khi có nhạc phổ mà thôi." Chu Hiểu Cầm châm chọc không thương tiếc.
"Đúng vậy, có một số người hoàn toàn không biết tự lượng sức mình."
"Giành giải thưởng trong trường tiểu học thì có gì hơn người cơ chứ! Giải thưởng mà Lâm Na giành được là những giải thưởng đòi hỏi tính chuyên môn cao nhất Trung Quốc cơ mà."
Sau khi một nhóm nữ sinh ủng hộ Chu Lâm Na nghe xong màn biểu diễn, họ liền quay sang chế nhạo CốVi Vi về chuyện đọc nhạc phổ.
"Bản nhạc này là tác phẩm nổi tiếng của Lâm Na, vì vậy nên em ấy sẽ quen thuộc hơn. Sẽ công bằng hơn nếu chúng ta cho Mộ Vi Vi xem nhạc phổ." Người dẫn chương trình đề nghị.
Cô giáo dạy nhạc yêu cầu học sinh tìm lại nhạc phổ của bài "Dã ong bay múa", khi gửi bài cũng không quên an ủi trước.
"Em không cần phải căng thẳng như vậy, chỉ cần cố gắng hết sức mình là được."
Dù sao họ gọi cô đến cũng chỉ là để làm nền cho Chu Lâm Na mà thôi.
"Cảm ơn cô ạ."
Cố Vi Vi nhận lấy tờ nhạc phổ và chăm chú đọc nó.
Mộ Vi Vi đã không chơi piano trong một thời gian, mặc dù bản thân có thể chơi piano nhưng cô không chơi "Dã ong bay múa" nhiều lắm lại chỉ nghe Chu Lâm Na đánh đàn vô cùng nhanh như vậy, không thể nào thuộc được nhạc phổ chỉ trong một lần nghe.
May mắn thay, Cố Vi Vi lại là một người có trí nhớ siêu phàm, chỉ cần đọc nhạc phổ một hai lần là có thể ghi nhớ được cả bản nhạc.
Các học sinh ở ngoài lớp nhìn cô lật bản nhạc nửa ngày trời mà không hề có ý định đánh đàn liền chán nản rời đi.
"Quên đi, màn biểu diễn chói sáng vừa rồi của Chu Lâm Na diễn tấu hay đến như vậy, kể cả các thần đồng âm nhạc trước kia cũng không mấy ai thắng được. Cô gái này còn chưa đánh được một nốt nhạc nào, làm sao có thể đem ra để so sánh được."
"Trình độ tiểu học cùng trình độ chuyên nghiệp, có thể so sánh sao?"
Tuy nhiên, ngay khi họ lên đến đầu cầu thang, giai điệu của "Dã ong bay múa" vang lên trong phòng học piano, và nó không hề thua kém phần trình diễn của Chu Lâm Na.
Vì vậy, họ tò mò quay lại và thấy cô gái đội chiếc mũ lưỡi trai đang tập trung thi đấu, nhạc phổ để ở một bên không nhìn chút nào.
Trong đám đông đang xem náo nhiệt, một chàng trai cầm điện thoại quay cô gái đang chơi đàn vô cùng say mê trong phòng, vừa quay vừa lẩm bẩm.
"Luật thiếu, vừa nãy là Chu mỹ nhân chơi đàn, hiện tại là cô gái người yêu thích. Mộ Vi Vi giống như một con yêu quái vậy, rõ ràng vừa nãy còn nói là không thể chơi đàn, vậy mà vừa xem qua nhạc phổ một hai lần đã có thể thành thạo như vậy, quả là một điều điên rồ."
Ở đầu kia của video di động, một giọng thiếu niên réo rắt vang lên, "Cậu có thể im lặng đi được không?"
Ngay cả những người xem chung cũng cảm thấy rằng Cố Vi Vi chơi hay hơn Chu Lâm Na, chưa kể đến người dẫn chương trình kiêm giáo viên âm nhạc có rất nhiều kinh nghiệm mà đôi mắt cô cũng trợn tròn vì kinh ngạc.
Lưng của cô gái thẳng thắn, ngón tay mảnh khảnh lướt nhanh trên phím đàn, dường như không thể nhìn thấy những ngón tay đấy bằng mắt thường.
Nếu màn trình diễn của Chu Lâm Na vừa rồi là gần như hoàn hảo, thì màn trình diễn hiện tại của Mộ Vi Vi là hoàn hảo đến mức không thể tìm thấy bất kì một lỗi sai nào.
Nụ cười của Chu Lâm Na tắt lịm ngay khi Cố Vi Vi chơi những nốt nhạc đầu tiên, tất cả những gì còn lại chỉ còn sự tức giận và lạnh lùng.
Sau khi nốt nhạc cuối cùng cất lên, Cố Vi Vi ngẩng đầu lên và thở phào nhẹ nhõm.
Một vài cô gái đang học piano với Chu Lâm Na cũng ngạc nhiên vỗ tay tán thưởng. Bình thường, vì giáo viên rất yêu quý Chu Lâm Na nên họ mới chơi với cô.
Cuối cùng cũng có một người xuất hiện dạy cô ta một bài học, tất nhiên họ rất vui mừng.
"Này nữ thần âm nhạc gì đó, người vừa mới đàn xong kia nên gọi là gì nhỉ?"
"Tôi đã đếm thời gian. Tốc độ tay nhanh nhất của cô ấy là nốt/giây. Con ngựa bùn này dài hơn vài tay."
"Hehe, người vừa bình luận tác phẩm thần thánh của Chu Lâm Na, biểu diễn chói mắt, tuyển thủ mới thi đấu kia còn lôi kéo được nhiều người ủng hộ hơn."
"Chậc chậc chậc chậc, người nào đó tưởng mình nổi tiếng, kết quả lại thành ra bị một pha nhục mặt."
"Mọi người không thấy người kế tiếp mới thực sự là nhân tài sao?" Một cô gái xinh đẹp tóc ngắn cười nói.
"Mộ Vi Vi đã chơi khúc nhạc của Chu Lâm Na, giờ Chu Lâm Na có thể chơi lại khúc nhạc của Mộ Vi Vi hay không?"