Mạnh Như Nhã cứ tưởng rằng, mở cửa là có thể nhìn thấy người phụ nữ đang trốn ở chỗ này.
Nhưng không nghĩ ra là, bên trong lại trống rỗng không một bóng người.
Tuy nhiên, giường và nệm trong phòng rõ ràng là phong cách của phụ nữ, trên bàn cũng có các sản phẩm chăm sóc da và mỹ phẩm của phụ nữ.
Người phụ nữ đáng chết đó có sống ở đây không?
"Cô đang làm gì vậy?"
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn Mạnh Như Nhã, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
"Tôi.. Tôi nghĩ đây là nhà vệ sinh."
Mạnh Như Nhã sợ tới mức cả người đều run rẩy, rất muốn đi vào tìm, nhưng lại không dám làm quá mức trước mặt Phó Hàn Tranh, chỉ có thể đóng cửa từ bỏ.
Thông minh như Phó Hàn Tranh, đương nhiên nhìn ra thủ đoạn của mẹ và Mạnh Như Nhã.
Anh không vui cau mày lật tài liệu trong tay, giọng điệu lạnh nhạt.
"Nếu không có gì khác, cô nên rời khỏi đây, tôi có rất nhiều việc phải làm."
Phó phu nhân biết là chọc giận anh, tuy rằng con trai của mình, nhưng khi anh thật sự giận dữ thì cũng không nói tình thân với bà.
Vậy nên, Mạnh Như Nhã chỉ nhìn thoáng qua, rồi dịu dàng nói.
"Vậy thì em và bác gái về trước, anh rảnh rỗi thì về nhà ăn cơm, cũng gần hai tháng rồi anh không trở về."
"Ừ." Phó Hàn Tranh lãnh đạm trả lời.
Phó phu nhân cùng Mạnh Như Nhã tuy rằng hoài nghi có người khác ở trong căn hộ, nhưng Phó Hàn Tranh ở nhà, bọn họ cũng không tiện lục soát nhà tìm người.
Ra khỏi căn hộ, Phó phu nhân liền hỏi.
"Vừa rồi căn phòng kia rõ ràng là có tiếng động, lúc mở cửa vào con có thấy ai không?"
Mạnh Như Nhã lắc đầu, "Phòng không có ai, bất quá.."
"Bất quá cái gì?" Phó phu nhân gặn hỏi.
Mạnh Như Nhã tràn đầy thất vọng nhìn Phó phu nhân, "Căn phòng kia có đồ của phụ nữ, cô gái kia.. Hình như cùng với Phó tổng."
Phó phu nhân nghe xong, sắc mặt càng thêm khó nhìn.
"Mới quen biết chưa bao lâu, đã trực tiếp ở lại đây, quả nhiên cũng không phải là con cái nhà gia giáo gì."
Bà nghĩ không ra, con trai của mình xuất thân tốt, lại có Mạnh Như Nhã xinh đẹp giỏi giang bên cạnh lại không cần, mà nhất quyết lựa chọn một cô gái tùy tiện thiếu giáo dục.
Mạnh Như Nhã uất ức thở dài, "Thế nhưng, Phó tổng thích cô gái đó.."
Lúc trước Mộ Vi Vi không biết xấu hổ bám lấy anh ấy, hiện tại lại xuất hiện thêm một cô gái khác tìm cách để đến gần anh ấy.
Nhưng mà cô ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, trong mắt của anh cũng chưa bao giờ có cô.
Phó phu nhân tức giận không muốn lên xe, mà trực tiếp nói.
"Một cô gái không có giáo dục như thế, nó có thể cùng cô gái đó yêu đương, nhưng tuyệt đối không cho phép nó cưới cô gái đó vào nhà."
Con gái nhà có giáo dục nào lại cùng một người đàn ông quen biết không bao lâu, đã trực tiếp dọn tới nhà người ta ở chung chứ.
Phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, sao có thể là loại con gái lẳng lơ như vậy được
Mạnh Như Nhã nhìn thái độ phó phu nhân kiên quyết như vậy, sắc mặt hơi ngưng đọng một chút.
Hôm nay không bắt được tận mặt, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để bắt được người phụ nữ thần bí kia.
Phó Hàn Tranh tiễn Phó phu nhân đi, mở phòng Cố Vi Vi ra.
Kết quả là, anh nhìn thấy cô ấy bò ra khỏi gầm giường, đầu của cô đã không cẩn thận bị va vào thành giường.
Anh đưa tay kéo cô dậy, xoa xoa đầu cô.
"Sao lại trốn dưới đó?"
Cố Vi Vi lấy tay xoa đầu, lẩm bẩm nói.
"Tôi làm sao mà biết được có người đột nhiên mở cửa, nếu không phải tay chân tôi nhanh lẹ trốn đi, thì ban nãy đã bị cô ta nhìn thấy rồi."
Khi nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, nói thời gian chậm đó là nhanh, cô thuận thế ngã xuống đất trực tiếp lăn xuống dưới gầm giường, lúc này mới tránh được ánh mắt Mạnh Như Nhã.
Xem ra thì Phó phu nhân và Mạnh Như Nhã hôm nay tới nơi này cũng không phải là trùng hợp.
Chẳng qua là hai người họ không thể ngờ tới, cô gái thần bí đó lại là người trước kia từng bị Phó Hàn Tranh đuổi ra khỏi cửa.