Vì một tai nạn ô tô mà Phó Thời Khâm đã bị kẹt trên đường gần một giờ sau khi tan sở.
Nghe thấy tiếng ho của Phó Hàn Tranh ở ghế sau, anh liếc nhìn anh trai mình vẫn đang làm việc trong gương chiếu hậu.
"Anh à, có khi anh cứ chợp mắt một lát đi, biết đâu một chốc nữa sẽ đi được."
Phó Hàn Tranh kiểm tra thời gian, "Đi thêm một đoạn rồi quay đầu đi. Chúng ta tới chung cư Cẩm Tú."
"Được ạ."
Phó Thời Khâm đi thêm một đoạn nữa rồi đánh tay lái rẽ sang con đường khác.
Rồi sau đó, trực tiếp đi tới công ty phụ cận ở chung cư Cẩm Tú.
Thời điểm khu bất động sản của Phó thị được xây dựng như một khu dân cư, họ đã đặc biệt cắt riêng một mảnh đất để xây dựng một chung cư lưu trữ.
Khi nào công ty bận quá, không kịp về biệt thự sẽ tới nơi này nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng, Phó Thời Dịch trở về, cũng nghỉ ngơi ở nơi này.
Phó Thời Khâm lái xe vào tiểu khu, ngẩng đầu liếc mắt lên tòa nhà đang sáng đèn.
"Ồ, hình như Phó lão tam cũng.."
Phó Hàn Tranh khép văn kiện lại, có chút khó chịu mà nhíu nhíu mày.
"Trên xe có thuốc không?"
Phó Thời Khâm đỗ xe xong, vừa tìm thuốc vừa nũng nịu.
"Ở đây có thuốc nhưng sau khi uống rượu thì không thể uống được."
"Em đã bảo anh nghỉ ngơi rồi. Anh vừa đỡ hơn xong giờ lại bị cảm và đau dạ dày. Nếu lại là bị đau ruột thừa, em chỉ còn cách đưa anh đến bệnh viện Hà Trì để giải phẫu thôi."
Bởi vì gần đây đang bận bàn bạc chi tiết hợp tác với tập đoàn Wilson, anh trai tham công tiếc việc đã hai ngày nay hoạt động như người máy, không chợp mắt một giây nào.
Vừa ký xong hợp đồng buổi chiều, anh đã tổ chức ngay một cuộc họp sau đó lại đi dự một buổi tiệc rượu.
Lúc đầu chỉ là cảm lạnh nhẹ nhưng sau lại càng ngày càng nghiêm trọng, sau đó còn có bệnh dạ dày.
"Em không tìm được, anh lên trước đi, để Phó lão tam mua sau."
Phó Hàn Tranh lấy quyền sách đặt lên môi ho khan hai tiếng rồi xuống xe đi tới thang máy.
Phó Thời Khâm xách cắp đựng công văn và máy tính xách tay, chạy một mạch đuổi theo.
Vừa ra khỏi thang máy trên lầu, Phó Thời Khâm đi ở phía trước liền ấn mật mã để mở cửa, còn chưa kịp vào cửa đã tức giận nói "Phó Thời Dịch, không phải em nói đi đóng phim ba tháng không trở lại à? Sao giờ.."
Đẩy cửa đi vào, thứ anh nhìn thấy không phải là anh trai sinh đôi của mình, Phó Thời Dịch.
Mà là một cô gái vừa bước ra từ phòng tắm, mặc bộ đồ ngủ màu hồng và đi dép lê, đang lau tóc.
Khuôn mặt của cô gái đặc biệt thanh tú xinh đẹp, khuôn mặt ửng hồng vì vừa mới từ bồn tắm đi ra, vô cùng dễ thương.
Đôi mắt Phó Thời Khâm khó có thể che giấu được sự ngỡ ngàng, nhưng hình như đây không phải nữ minh tinh đã cùng Phó Thời Dịch tạo nên scandal gần đây.
Cố Vi Vi ngơ ngác nhìn người đột nhiên xông cửa vào là Phó Thời Khâm, lại nhìn về phía người vừa tiến vào là Phó Hàn Tranh.
Tại sao hai người họ lại đến đây?
Phó Thời Khâm cười gượng bước vào, lòng tràn đầy ghen tị và ngưỡng mộ.
"Phó lão tam cũng thật là, dẫn người về cũng không nói một tiếng."
Làng giải trí đúng là một hỗn giới hoàn hảo, cô gái đưa về cũng xinh như tiên nữ.
Dường như, có gì đó trông rất quen.
Cố Vi Vi: "..."
Anh chàng đứng đằng sau bị mù sao?
Phó Hàn Tranh liếc cô một cái, bình tĩnh bước vào, trực tiếp đi vào phòng làm việc.
Phó Thời Khâm chạy khắp phòng tìm Phó Thời Dịch, không tìm được người liền trực tiếp gọi điện thoại.
"Phó Thời Dịch, ngươi tìm đâu ra một nhan sắc tuyệt trần thế? Có biết ta ngưỡng mộ đến mắt sắp đui rồi không? Nàng có một bộ ngực trễ nải, đôi lông mi cong chớp chớp."
"Nhị thiếu gia à, anh đang nói cái gì thế?" Phó Thời Dịch vừa tỉnh giấc, nói giọng dở khóc dở cười, "Cái gì nhan sắc tuyệt trần? Nửa đêm lão tử còn có một cái lịch diễn nữa. Tắt máy đây!"
Phó Thời Khâm nhìn điện thoại bị cúp một cách kỳ lạ, còn có đêm diễn?
Phó lão tam chưa trở về, vậy mỹ nữ này là từ đâu mà ra?
Cố Vi Vi bịt miệng cười khi nghe anh ta gọi điện đối chiếu mình.
"Nhị thiếu, hình như.. Anh còn nợ tôi một tiếng gọi ba?"