Ngô Tú Liên nhìn Mạnh Như Nhã, nghi ngờ lời nói của Kỷ Trình là giả.
Mạnh Như Nhã dù sao cũng là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng, rất giỏi trong việc giải quyết các vấn đề. "Cô ấy ăn mặc như vậy lại không có thiệp mời. Ai biết là được mời tới hay trà trộn vào chứ."
Phó phu nhân nghiêng đầu nhìn Minh phu nhân, thấp giọng hỏi: "Có thật là bên phía phu nhân mời cô ta tới không?"
Tiệc này là do Minh Diệp đích thân tổ chức, nếu là do chính chủ nhân bữa tiệc mời tới thì họ chẳng có tư cách gì mà lên tiếng.
Minh thiếu phu nhân suy nghĩ rồi nói: "Lão gia tử đúng là có nói sẽ dẫn một cô gái tới để Tiểu Diệp xem mắt, còn cụ thể như nào tôi cũng không rõ lắm."
Kỳ Trình để ý những vị khách xung quanh tỏ vẻ không tin, cách đó không xa vẫy tay gọi lão gia tử cùng anh trai Minh Diệp: "Ông ngoại, bọn họ dám nói cô cậu ấy trà trộn vào, còn bảo cậu ấy nói xằng bậy".
"Người là do ta mời tới, bảo khách của ta trà trộn vào, ý là bảo ta cũng trà trộn vào đây?" Minh Tông nghiêm mặt quát.
Vốn mời cô bế tới để kéo gần quan hệ giữa cô và cháu trai mình, thế mà những người này dám gây sự, cô bé mà bị dọa chạy mất thì ai đền cháu dâu cho ông.
"Cha, chỉ là chút hiểu lầm thôi, là con sơ ý không chú ý tới." Minh thiếu phu nhân vội vã chạy tới đỡ ông ngồi xuống.
Minh Diệp mặc một bộ tây trang màu đen trang trọng, tay đẩy nhẹ gọng kính vàng hướng về phía Cố Vi Vi gật đầu: "Thật xin lỗi, mời em tới mà lại không tiếp đón em được chu đáo."
Cố Vi Vi cười nhẹ: "Là tôi quá xúc động, gây phiền tới mọi người rồi".
Vừa rồi bị Ngô Tú Liên nói, hùa theo đó còn có một vài vị khách cũng quở trách Cố Vi Vi trên mặt liền có chút xấu hổ.
Họ đều cho rằng Cố Vi Vi là hồ li tinh đi câu dẫn nam nhân, ngay bên cạnh có Minh thiếu gia còn cần phải đi câu dẫn ai nữa?
Minh lão gia tuy rằng không còn can thiệp vào chuyện chính trị nhưng còn có hai người con trai, một người chức vị cao trong quân đội, một người tinh anh giữ vị trí quan trọng trong chính trị. Minh Diệp lại là đứa cháu mà lão gia tử thương yêu nhất, hơn nữa theo tình huống hiện tại lão gia tử rất vừa lòng với cô cháu dâu này.
Minh Diệp là chủ nhân của buổi tiệc liền đúng ra "Có hiểu lầm gì đều phải giải quyết rõ ràng. Mộ tiểu thư gây tổn thất đến chiếc túi xách đều là do tôi không tiếp cô ấy chu đáo. Tôi sẽ bồi thường."
"Là ai nói Vi Vi câu dẫn nam nhân, con mắt nào của các người nhìn thấy hả?" Kỷ Trình tức giận mà trừng mắt nhìn Ngô Tú Liên cùng Mạnh Như nhã.
Chuyện này mà ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa đại thần và anh trai cô, cô liền hận chết hai người kia.
Cố Vi Vi khóe miệng giật giật, liếc mắt nhìn Kỳ Trình so với bản thân mình còn tức giận hơn, cô ấy thật không phải người thân của mình, mình có thể hay không cũng có một gia đình.
"Thanh danh của một cô gái rất quan trọng. Mạnh phu nhân nếu đã nói, tốt nhất hãy nói ra được lí do hợp lý, cô ấy cùng nam nhân nào mờ ám, nếu không nói được nhận sai và xin lỗi.". Minh lão gia tử ngồi một chỗ nghiêm trang, tay chống gậy sống lưng thẳng tắp, không giận mà uy: "Chính mình cũng có con gái, không duyên không cớ gì lại đi huỷ hoại thanh danh của một tiểu nha đầu mới hơn chục tuổi, đây là cái tâm địa gì?"
Phó phu nhân thấy vậy liền đỡ lời: "Minh lão, chỉ là hiểu lầm, Mạnh phu nhân lỡ lời mà thôi, Cố Vi Vi cũng làm hỏng đồ của bà ấy vậy tính như hòa nhau, không cần vì chuyện nhỏ mà làm hỏng cả buổi tiệc."
Bà thật không nghĩ tới Cố Vi Vi lại được lão gia tử quý mến như vậy còn muốn gán ghép làm bạn gái Minh Diệp.
Cố Vi Vi nghe xong, tỏ vẻ không rộng lượng, không chấp chuyện cũ, nói, "Mạnh phu nhân chỉ cần xin lỗi tôi, đồ, tôi đền."
"Cô đền?" Ngô Tú liên hừ lạnh: "Là Minh lão gia giúp cô đền chứ gì? Đúng là không biết xấu hổ."
"Tôi nói chính mình đền, không nói người khác". Cố Vi Vi trầm giọng nói.
Phó phu nhân không vui mà nhíu mày, không cho Minh gia đền tiền, không lẽ là muốn tìm lão thái thái lấy tiền, chính cô bị Lê gia đuổi đi, lấy đâu ra tiền mà trả.
Kỷ Trình lo lắng mà nhìn Cố Vi Vi, cái túi này một hai trăm vạn, chính cô trả, kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy.
Ngô Tú Liên nhìn con gái mình, cũng biết lúc này bản thân làm mất hết mặt mũi Minh gia nghiến răng nghiên lợi nói: "Là ta nói cô câu dẫn nam nhân, là ta nói bậy. Tất cả là ta bịa chuyện. Ta xin lỗi."
Mạnh Như Nhã nhìn mẹ mình đường đường là một thương nhân nổi tiếng lại phải chịu khuất nhục như vậy, oán hận cắn chặt răng mà nói: "Cố Vi Vi, mẹ tôi đã xin lỗi, hiện tại cô lấy gì để đền cái túi này?"