Mộ Vi Vi cởi cà vạt của hắn, thuận tay ném luôn xuống đất, tiếp tục cởi từng nút của chiếc áo sơ mi.
"Nói cho cùng em cũng là muốn lên giường với tôi, không phải sao?"
Phó Hàn Tranh chớp mát một cái đã bắt được tay của cô, ngăn không cho cô tiếp tục tự ý hành động.
Cố Vi Vi liếc mắt nhìn hắn, "Đến bao giờ thì anh mới chịu buông tha cho tôi? Năm lần? Mười lần?"
Nói cho cùng, cũng không phải vì đêm đó lên giường với hắn, hắn thực biết làm cho thân thể cô trở nên thỏa mãn.
Phó Hàn Tranh từ từ buông lỏng tay cô ra, ngón tay thon dài nhẹ nâng cằm cô lên, đôi môi mỏng hé mở, hôn lên cánh môi hồng hào kiều diễm của cô, chậm rãi nhưng da diết.
Phòng khách tĩnh lặng dần vang lên tiếng thở dốc nhỏ nhỏ, không khí dần trở nên ảo mộng.
Hơi thở nóng cháy của nam nhân bá đạo kia cứ xâm chiếm lấy từng giác quan của cô tựa như muốn ăn mòn cả linh hồn của cô, hôn đến mức đầu lưỡi cô cũng trở nên tê dại..
Không chút phòng vệ, cô đang ngồi trên người hắn bỗng bị đè xuống sô pha.
Người đàn ông rời môi, buông tha cho đôi môi bị hắn mút mát đến đỏ ửng của cô, dịu dàng hôn lên chóp mũi của cô, cẩn thận ôn như như đang nâng niu món đồ trân quý nhất..
Cô quay đầu kháng cự, người đàn ông lại cắn vào đôi tại nhỏ nhắn của cô, cọ xát đôi môi của mình lên mặt cô, thanh âm trầm ấm truyền vào trong tai cô.
"Mới năm lần mười lần đã muốn rời bỏ tôi?"
Cố Vi Vi nghiêng mặt đối mắt với đôi mắt phượng đen nháy của Phó Hàn Tranh trong chốc lát, ngả ngớn cười lạnh.
"Cho nên nghĩ là sẽ được bảo kê suốt đời?"
Một nam nhân luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người không biết đến bao giờ mới hết lạnh lùng, giờ phút này đây lại trở nên thật ấm áp gần gũi giống như một loại rượu ngon lâu năm, làm người khác chỉ cần chú ý nhìn một cái thôi là sẽ say mê đến mức khó lòng cưỡng lại.
"Mộ Vi Vi, thứ tôi muốn.. là cả đời."
"Cả đời là quá dài, anh không từ bỏ thì tôi cũng sẽ từ bỏ thôi." Cố Vi Vi qua đầu đi, không nhìn vào mắt hắn nữa.
Ánh mắt Phó Hàn Tranh trầm xuống, ẩn sâu trong đó có chút gì đó giận dữ.
"Cho nên, trong ba năm qua anh cho tôi chỗ ở, tôi sẽ trả lại tiền cho anh. Tôi muốn ngủ rồi." Cố Vi Vi lờ đi sự tức giận của hắn, tiếp tục nói.
Phó Hàn Tranh tức giận, từng câu từng chữ nói.
"Tôi không có ý nói cái này."
"Vậy anh muốn gì?" Cố Vi Vi cười lạnh hỏi, "Anh muốn tôi yêu anh sao?"
Phó Hàn Tranh: "Không thể sao?"
"Lúc trước là anh bắt tôi rời khỏi Phó gia, giờ tôi đi rồi, anh lại muốn tôi quay lại sao?" Cố Vi Vi cười nhạo, nói, "Thực xin lỗi, một đi không trở lại."
Phó Hàn Tranh bị cô nói đến cứng họng. Hồi trước hắn là người một mực muốn đuổi nàng đi, bây giờ lại muốn đem nàng trở lại bên mình.
Suy nghĩ của hắn có sự mâu thuẫn, có lẽ đối với hắn đây là lần đầu tiên.
Cố Vi Vi mất kiên nhẫn rụt rụt bả vai, thúc giục.
"Mau làm đi, tôi bỏ quần áo ra rồi."
Vừa nói xong, Phó Hàn Tranh liền bế cô lên, đưa cô vào phòng.
Cố Vi Vi cắn chặt răng. Lời nói là do cô nói ra, quần áo cũng là do cô cởi bỏ.
Nhưng giờ hắn muốn hành động thì cô lại cảm thấy sợ hãi.
Thực sự thì Mộ Vi Vi cũng không muốn ngủ với hắn a~
Trước kia cũng có cảm tình với Cố Tư Đình nhưng lại ngại Cố phu nhân với Cố gia.
Bọn họ chỉ dám hôn môi là cùng, trước giờ chưa bao giờ dám tiến xa hơn nữa.
Cho nên cô không hề có chút kinh nghiệm nào.
Phó Hàn Tranh đặt cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô chỉ còn lộ mỗi cái đầu.
"Vi Vi, đừng khiêu chiến giới hạn của tôi nữa."
"..."
Cố Vi Vi chớp chớp mắt, đây là không muốn ngủ với cô sao?
"Đừng có để tôi thấy em dây dưa không rõ với người đàn ông khác nữa."
Phó Hàn Tranh nói xong liền đứng dậy rời đi.
Mộ Vi Vi nằm trên giường, nghe thấy tiếng cửa chung cư đóng lại mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông này rốt cuộc là loại người nào?
Cô mở đường cho hắn như vậy, hắn cũng đã thuận theo ý như vậy nhưng rồi lại đặt cô vào giường rồi rời đi?