Trường trung học Anh Thành, Cố Vi Vi vừa kết thúc lớp vật lí.
Sau khi bật điện thoại đã tắt cả một ngày, cô nhìn thấy tin nhắn của Phó Thời Khâm.
【Mộ Vi Vi, cô nói gì với anh trai tôi vậy? 】
【Cô đã làm cái quái gì với anh trai tôi vậy? 】
【Tôi cho cô năm phút. Cô mà không dỗ được anh tôi ổn lại, tôi liền đăng lên Weibo bảo cô dụ dỗ anh tôi lên giường với cô, tất cả những người phụ nữ ở Trung Quốc này sẽ xé xác cô ra! 】
v. V..
Cố Vi Vi càng nhìn càng nhíu chặt lông mày.
Kỷ Trình cùng Lạc Ngàn đến phàn nàn.
"Vi Vi, tuần sau chúng ta sẽ có một kì thi nghệ thuật. Gần đây cậu không dạy bọn mình đàn piano gì cả."
Cố Vi Vi định đồng ý đi với họ thì điện thoại lại reo lên, là Phó nãi nãi.
"Dạ, Phó nãi nãi, có chuyện gì vậy ạ?"
"Vi Vi, ta đang ở gần trường con, con tan học rồi à?" Phó nãi nãi hỏi.
"Vừa tan học ạ, con đang tới nhà bạn.."
Cô còn chưa kịp nói xong thì Phó nãi nãi đã khiến cô có chút lo lắng.
"Ta.. ta có chút không thoải mái, con có thể qua đây với ta không?"
Cố Vi Vi nghe thấy giọng bà đúng là có chút suy yếu, "Con sẽ tới ngay ạ."
Cô cúp máy, giải thích với Kỷ Trình và Lạc Ngàn rồi đeo cặp lên chạy ngay ra khỏi trường, tìm xe của Phó gia để vào.
"Phó nãi nãi, bà có ổn không ạ?"
Phó nãi nãi vỗ nhẹ vào trái tim mình rồi gượng cười.
"Ta vừa uống thuốc xong nên cũng đã đỡ hơn rồi."
"Thật sự không cần qua bệnh viện sao ạ?" Cố Vi Vi lo lắng hỏi.
Nếu không có Phó nãi nãi, giờ này đây không biết Mộ Vi Vi đang đi đâu về đâu và giờ đã trở thành cái gì rồi.
Vì vậy, kể cả bây giờ cô đã không còn là Mộ Vi Vi nhưng ơn này cô vẫn không thể quên được.
Phó nãi nãi vẫy tay, ý bảo tài xế lái xe đi, đưa tay ra, nói.
"Ta vừa mua ít rau, cũng định qua chung cư thăm con vì vậy ta tiện đường qua đón con."
Cố Vi Vi mỉm cười, cùng Phó nãi nãi nhân về chung cư, giúp bà mang rau lên lầu.
"Chỉ có hai chúng ta nên không thể ăn hết chỗ này được, phải không ạ?"
"Chỗ này gần công ty nên ta gọi Hàn Tranh và Thời Khâm cùng qua ăn. Hai đứa chúng nó bận vụ hợp tác xuyên quốc gia nên không ăn được bữa nào tử tế nào từ bữa đó tới giờ."
Phó nãi nãi bước vào cởi áo khoác, nói.
Cố Vi Vi lúng túng mỉm cười: Phó nãi nãi, bà không phải là cứu viện của Phó Thời Khâm đó chứ?
Nhưng đó là chuyện của nhà người khác, là cháu của người ta, cô là người ngoài thì còn có thể nói gì được.
"Phó nãi nãi, bà cứ để đó để con làm cho ạ."
Phó nãi nãi vừa tìm đồ trong phòng bếp vừa nói.
"Không cần đâu. Con gọi cho Hàn Tranh bảo nó qua đây ăn một lát."
Cố Vi Vi cầm điện thoại rồi đi vào bếp, "Phó nãi nãi.. hay bà gọi đi ạ?"
Phó nãi nãi thở dài rồi chỉ vào tai mình.
"Ta già rồi, tai bị ngễnh ngãng, con gọi nó đi."
Cố Vi Vi lấy điện thoại, căng thẳng, quay số gọi cho Phó Hàn Tranh.
Sau khi điện thoại reo vài tiếng, giọng nói trầm trầm và rõ ràng của một người đàn ông xuất hiện.
"Tôi đã nói rồi, tôi vẫn chưa làm xong."
Cố Vi Vi hắng giọng, lúng túng nói.
"Phó nãi nãi qua đây mua rất nhiều món mà anh thích. Bà ấy muốn cháu mình qua ăn cùng."
Phó Hàn Tranh im lặng, không trả lời.
Cố Vi Vi nhìn Phó nãi nãi, hỏi lại.
"Bà có làm được không ạ?"
Phó Hàn Tranh do dự một lúc, "Nửa tiếng nữa tôi sẽ tới."
Phó Thời Khâm đảo mắt nhìn khuôn mặt của anh trai mình, cúp điện thoại rồi báo kết thúc buổi họp.
Ngay khi họ nói chuyện điện thoại vào buổi sáng, anh đã vặn vẹo họ cả ngày.
Bây giờ, anh lại trở nên tốt hơn chỉ sau một cuộc điện thoại.
Vừa buổi sáng, anh bảo anh sẽ không đến đó nữa, cũng không muốn nói về nó nữa vậy mà tất cả những cái đó đều lu mờ chỉ sau một giây.
Người ta nói phụ nữ hay thay đổi, nhưng anh trai của anh còn hay thay đổi hơn nữa.