Bàn tay đang cầm cốc của Cố Vi Vi run run, nghe tiếng bước chân của Phó Hàn Tranh càng ngày càng gần, toàn thân như hòn vọng phu, không chịu nhúc nhích.
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên buông đồ ăn vặt trong tay ra, đứng lên, kính cẩn nói với Phó Hàn Tranh.
"Phó thúc thúc, chúng con đến thăm Vi Vi, quấy rầy người rồi."
Sắc mặt Phó Hàn Tranh càng đen, nhìn về phía cô gái ngồi ở chỗ kia với vẻ mặt chột dạ, nhếch môi.
"Sao tôi không phát hiện được từ khi nào em kính trọng tôi đến vậy nhỉ?"
Cố Vi Vi gượng cười, "Con kính trọng người ở trong lòng, Phó thúc thúc."
Hắn lớn hơn cô mười tuổi, gọi hắn một tiếng Phó thúc thúc cũng đâu có vấn đề gì.
Phó Thời Khâm nhịn cười, cố gắng đến nỗi vẻ mặt trông thật đau khổ.
Từ lúc Phó Hàn Tranh đi vào, Lạc Thiên Thiên và Kỷ Trình liền cảm thấy không khí trong phòng khách có chút áp lực, bất động, muốn ăn cũng không dám ăn, có lời cũng không dám nói.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, quyết định bỏ chạy lấy người.
"Vi Vi, bọn mình còn phải luyện đàn chuẩn bị cho kì thi nghệ thuật, bọn mình đi về trước đây."
"Không phải nói ăn cơm tối rồi mới về sao?" Cố Vi Vi hỏi.
Kỷ Trình cười khổ, khẩu khí của Phó đại BOSS lớn như vậy, các cô còn không dám xuất đầu lộ diện, nào còn có lá gan ở lại ăn cơm.
"Không được đâu, bọn mình vẫn nên trở về luyện đàn thì hơn."
Lạc Thiên Thiên đặt một xấp bài kiểm tra lên bàn trà, nói, "Đây là mấy bài thi thử, cô giáo nói muốn củng cố lại mấy đề mục, cậu tranh thủ mấy ngày này làm đi."
Nói xong, hai người đeo cặp sách lên lưng, bỏ chạy như chạy nạn.
Cố Vi Vi tiễn hai người ra cửa. Trở lại phòng khách, Phó Thời Khâm xem mấy bài thi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía cô.
"Mộ Vi Vi, ngoại trừ tiếng Anh, đến một môn cô cũng chưa đạt tiêu chuẩn. Cô ở trường học cái gì vậy?"
Phó Hàn Tranh kinh ngạc, nhìn thoáng qua bài thi trong tay Phó Thời Khâm, nhíu mày nhìn Cố Vi Vi vừa lấy lại bài thi vừa tức giận nói, "Lúc trước tôi xin nghỉ hơn nửa năm không đến trường học, có thể thi được như vậy là đã không tệ rồi."
Môn Tiếng Anh được đánh giá rất cao nhưng các môn khác thì.. thật sự thảm đến không muốn nhìn.
"Không nói đến những cái khác, cô có thể đạt điểm môn ngữ văn đã là lợi hại rồi." Phó Thời Khâm nói.
Cố Vi Vi oán hận nhìn chằm chằm dòng chữ đỏ trên bài thi, đau đầu thở dài.
Ngữ văn có nhiều thơ cổ và tục ngữ như vậy, nước A căn bản không học cái này, đương nhiên cô cũng không học.
Toán học ở Hoa Quốc lại càng biến thái hơn.
Ở trường học quý tộc A quốc, cô học chuyên ngành nghệ thuật. Hơn nữa bọn họ cũng không có nhiều cuộc thi như vậy, mà có thi thì đề thi cũng sẽ không biến thái như vậy.
Đối với kì thi thử lần này, cô đã tự mình chuẩn bị từng chút một, vậy mà thành tích vẫn khó coi đến như vậy.
Phó Hàn Tranh nhìn cô gái đang ủ rũ, đến gần vươn tay xoa đầu an ủi cô, cười nhẹ hỏi.
"Có muốn tìm giáo viên dạy bổ túc hay không?"
Cô đã đăng kí vào Học Viện Điện Ảnh đế đô, nhưng với thành tích hiện tại, chỉ sợ rất khó để có thể trúng tuyển.
Cố Vi Vi suy nghĩ một chút, gật đầu nói, "Tìm cho tôi một giáo viên dạy toán đi, tôi có thể tự mình đuổi kịp các môn khác."
Cô thật sự rất đau đầu với môn toán. Còn các môn khác thì cô chỉ cần tự ôn tập, bằng năng lực ghi nhớ của mình, cô hoàn toàn có thể tự nâng thành tích.
Phó Thời Khâm cười hỏi, "Tự đuổi kịp? Cô tính đổi một cái đầu khác sao?"
Còn có mấy tháng nữa là thi đại học, thành tích của cô kém như vậy, sang năm chắc chắn phải học lại.
"Phó Thời Khâm, anh có ý gì? Anh muốn nói là tôi không có đầu óc phải không?" Ánh mắt Cố Vi Vi lạnh lùng lướt qua.
Phó Hàn Tranh nhìn bộ dạng buồn bực của cô, nói.
"Nó đang tự bảo bản thân mình đấy."
"Hả?" Phó Thời Khâm ngạc nhiên, nhìn về phía ông anh trai trọng sắc khinh em của mình.
"Chẳng lẽ không phải vậy?" Giọng nói Phó Hàn Tranh hơi trầm xuống.
Phó Thời Khâm bị anh trai nhà mình uy hiếp, khóc không ra nước mắt.
"Đúng vậy, tôi nói mình không có đầu óc, từ nhỏ đã không có rồi."
Cố Vi Vi: "..."