Cậu thanh niên tuấn tú nói xong, trong lòng tràn đầy chờ mong nhìn cô gái trước mặt, đợi câu trả lời của cô.
Lời đề nghị của cậu cũng không hề khiến Mộ Vi Vi rung động một chút nào, thậm chí cô còn có chút... không kiên nhẫn.
"Tần thiếu gia, tôi không có bất kì hứng thú nào với cậu, tôi cũng hề muốn sang Ý."
Mộ Vi Vi lúc trước đúng là muốn sang Ý du học, nhưng cô bây giờ đã không còn là Mộ Vi Vi nữa.
Cô là Cố Vi Vi đã hơn hai mươi tuổi rồi, cô thật sự không có hứng thú với đám trẻ con mới chỉ mười mấy tuổi này.
"Mộ Vi Vi, cô nghe lọt tai lời tôi nói không vậy, Phó Hàn Tranh không phải là người tốt, cô căn bản không biết bộ mặt thật của anh ta mà lại còn muốn ở cạnh anh ta..."
"Tần Luật, nếu cậu không muốn dạy học cho tôi thì bây giờ cậu có thể trở về rồi đó." Cố Vi Vi lạnh lùng ngắt lời cậu ta.
Trước kia, cô cùng cho rằng Phó Hàn Tranh là một tên độc tài tàn bạo, nhưng sau khi sống lại trong cơ thể của Mộ Vi Vi, cô phát hiện ra anh ta cũng không hề đáng sợ như mấy lời đồn đại.
Mặc kệ là đối với cô hay là đối với Mộ Vi Vi trước kia, anh ta đều rất khoan dung.
"Mộ Vi Vi, cô muốn chết trên tay anh ta hay sao?"
Tần Luật thấy cô không hề nghe lời khuyên của mình liền nắm lấy cánh tay của cô, tình cờ lại nắm vào đúng chỗ bị thương của cô.
Cố Vi Vi đau đến mức nhíu mày lại: "Buông tay!"
"Trừ khi cô đồng ý rời xa anh ta." Tần Luật không những không buông tay mà còn nắm chặt hơn.
Cố Vi Vi cảm giác vết thương khó khăn lắm mới khép lại được của mình bây giờ lại chuẩn bị nứt ra, cô lấy tay muốn vặn tay cậu ta thì cậu ta lại càng nắm chặt hơn, con đau khiến cho cô tức muốn xì khói.
"Tần Luật, bỏ tay ra!"
Trong thư phòng, Phó Hàn Tranh nghe thấy tiếng ồn ào, anh nhíu mày nói với người trong video.
"Just a moment, please."
Phó Hàn Tranh vừa đi đến phòng khách đã nhìn thấy Tần Luật đang nắm lấy cánh tay bị thương của Cố Vi Vi, anh liền tiến lấy túm lấy tay của Tần Luật, trầm giọng quát.
"Buông ra!"
Tần Luật thấy cổ tay mình sắp bị anh bóp nát, ngẩng đầu thấy đôi mắt rét lạnh khiếp người của anh, cánh tay nắm lây tay của Cố Vi Vi run run, không tự chủ được mà buông lỏng.
Một giây sau, cậu ta bị đẩy mạnh ra, lảo đảo đụng vào tủ rượu bên cạnh.
Cố Vi Vi nắm lấy cánh tay đau đớn, nhìn người đàn ông trước mặt nói: "Cảm ơn."
Phó Hàn Tranh không yên tâm, cộn ống tay áo của cô lên, cẩn thận lật miếng băng gạc lên, nhìn thấy vết thương đã khép lại có máu chảy ra, lông mày anh nhíu chặt.
"Đi thay quần áo, chúng ta đến bệnh viện."
"Hay là... gọi điện cho bác sĩ trước xem thế nào đã." Cố Vi Vi nói.
Cô thấy, vết thương này căn bản không nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện, người đàn ông này chỉ thích chuyện bé xé ra to.
Phó Thời Khâm đợi ở thư phòng một lúc vẫn không thấy Phó Hàn Tranh quay lại, định chay ra giục anh ấy mau quay lại, vừa đến phòng khách, anh đã cảm nhận được một bầu không khí vô cùng kì lạ.
"Chuyện này... là sao?"
"Bảo bọn họ dừng cuộc họp lại nửa tiếng, anh có chuyện cần xử lý." Phó Hàn Tranh nói.
Phó Thời Khâm bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu, sau đó trở về thư phòng nói với bọn họ dừng cuộc họp.
Phó Hàn Tranh ấn vai cô ngồi xuống ghế salon, tự mình gọi điện thoại cho Hà Trì, sau nhiều lần xác nhận không cần dẫn cô đến bệnh viện, anh mới cúp điện thoại.
Sau đó, ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo nhìn Tần Luật ở một góc.
"Chuyện vừa nãy, tốt nhất cháu nên cho chú một lời giải thích."
Tần Luật hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí đối diện với người đàn ông trước mặt.
"Cậu Phó, xin cậu buông tha cho cô ấy đi, cô ấy... là bạn gái của cháu."