“Kiếp trước vận mệnh cướp đi mọi thứ của tôi có lẽ là vì để kiếp này ban cho tôi người tốt nhất trên đời là anh.” - Cố Vy Vy
“Thân thể của con không thể chống đỡ được mấy năm nữa, nếu bỏ qua cơ hội này thì có thể đến chết con cũng không đợi được một trái tim từ người có nhóm máu Bombay*, con không muốn chết, con thật sự không muốn chết…”
*Nhóm máu Bombay: nhóm máu được đặt tên như vậy bởi vì trường hợp đầu tiên được tìm thấy ở Bombay (nay là Mumbai), thủ đô tài chính của Ấn Độ, là một trong các nhóm máu hiếm nhất ở Ấn Độ cũng như trên thế giới.
“Nhưng con bé đã cứu con…”
“Ghép tim của cô ta cho con mới tính là cứu con. Mẹ, con không muốn chết, con không muốn rời xa mọi người…”
Trên giường bệnh trong phòng ICU*, Cố Vy Vy đã hôn mê hơn hai tháng sau một vụ ám sát, cuối cùng mới nghe được tiếng nói chuyện.
* ICU: Phòng chăm sóc đặc biệt
Giọng nói này là của… Lăng Nghiên?
Lăng Nghiên bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng vì thuộc loại máu hiếm Bombay cho nên vẫn không tìm được tim thích hợp để cấy ghép, bác sĩ chắc chắn cô ta không sống qua hai mươi lăm tuổi.
Mà trùng hợp là cô cũng thuộc nhóm máu Bombay.
Cô ta vừa nói muốn ghép tim bằng tim của cô sao?
Cố Vy Vy cố gắng hết sức để ép bản thân phải mở mắt. Cô không chết, cô không thể cho cô ta lấy tim cô được.
Kỷ Phương thấy người nằm trên giường bệnh đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt lập tức trắng bệch, “… Vy Vy?”
Lăng Nghiên nghe vậy chợt quay đầu nhìn về phía người đang nằm trên giường, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
Cô tỉnh từ bao giờ?
Những lời cô ta vừa nói, cô nghe được bao nhiêu?
Cố Vy Vy há miệng thở dốc, muốn nói gì nhưng cổ họng khô khốc, nghèn nghẹn, không thể phát ra được một tiếng nào.
Vì từng bị ám sát nhiều lần nên nhà họ Cố bảo vệ cô rất nghiêm ngặt, cho nên cô không thể tự mình kết giao với bạn bè, người bạn duy nhất của cô chính là Lăng Nghiên.
Cô ta luôn ốm yếu, vì vậy, với cương vị là người chị em tốt của cô ta, người bạn thân nhất của cô ta, cô luôn nghĩ mọi cách để thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô ta, muốn cô ta có một cuộc sống không tiếc nuối.
Bây giờ… Bây giờ cô ta lại muốn giết cô, muốn ghép tim bằng tim của cô?
Lăng Nghiên thấy dáng vẻ của cô như vậy, vẻ sợ hãi hoảng hốt trong đáy mắt cũng chậm rãi rút đi. Khuôn mặt tái nhợt vì bệnh dần dần lộ ra một nụ cười lạnh lẽo đến cực độ, cô ta cướp lấy ống tiêm trong tay Kỷ Phương.
“Vy Vy, chẳng phải cậu đã nói chúng ta là chị em tốt của nhau sao? Là chỉ cần là tâm nguyện của mình thì cậu sẽ luôn giúp mình hoàn thành mà, đúng không? Mình muốn được sống, cậu giúp mình nhé? Hãy cho mình tim của cậu.”
“Nghiên Nghiên…” Kỷ Phương kéo con gái mình lại, muốn khuyên cô ta từ bỏ.
“Mẹ, chúng ta đã không còn đường lui nữa.” Lăng Nghiên ngắt lời Kỷ Phương, tiêm thuốc vào động mạch ở cánh tay của Cố Vy Vy, “Nếu Cố Tư Đình biết cô ta tỉnh lại thì sẽ không lấy tim cô ta ghép cho con đâu.”
Chỉ có cô chết thì cô ta mới sống được, mới có thể ở bên Cố Tư Đình.
Với ham muốn được sống mãnh liệt, Cố Vy Vy muốn giãy giụa tự cứu lấy mình. Nhưng cô đã hôn mê hơn hai tháng, thân thể yếu ớt tới mức cô chỉ có thể mặc cho người khác xâu xé.
Cố Vy Vy nhìn Lăng Nghiên, người mà ngày thường yếu đuối tới mức chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi ngã, nay lại nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn sát khí đến ghê người. Cô ta cầm kim tiêm, đâm vào mạch máu trên tay cô, chậm rãi tiêm thuốc vào.
Cơ thể cô càng lúc càng yếu, mí mắt càng ngày càng nặng, trước khi nhắm mắt lại, cô mơ hồ thấy cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông tuấn mỹ nhã nhặn mặc quần áo bảo hộ đi vào.
Bóng người quen thuộc bước vào.
Cố Tư Đình!
Cố Tư Đình, cứu em!
Biết Cố Tư Đình tới, trong lòng Cố Vy Vy dấy lên một tia hy vọng, cố gắng chống đỡ để ý thức của mình được thanh tỉnh.
Cô nghe được Cố Tư Đình hỏi, “Cô ấy như thế nào, có tỉnh lại không?”
Lăng Nghiên ngồi sát giường bệnh, nắm tay cô nghẹn ngào khóc, “Vẫn không tỉnh, mẹ em và bác sĩ của bệnh viện đều đã khám… Vẫn nói là không còn thời gian nữa”.
Cố Tư Đình đứng bên cạnh giường bệnh một lúc lâu, cuối cùng nói, “Sắp xếp phẫu thuật, lấy ra đi.”
Câu nói này cũng là dấu chấm hết cho hy vọng sống cuối cùng của Cố Vy Vy.
Ý thức ngày càng mơ hồ, cuối cùng rơi vào bóng tối vô tận…