Sáng sớm, Cố Vy Vy vừa rời giường liền nhận được điện thoại của nhà trường, thông báo là nếu cô không trọ lại ở trường thì đến chuyển đồ của cô trong ký túc xá đi.
Sau khi Mộ Vy Vy bị đuổi ra khỏi nhà họ Mộ thì bà cụ Phó đã đón cô về nhà họ Phó. Sau này, vì thèm thuồng sắc đẹp của Phó Hàn Tranh nên cô gái này lại lấy cớ là còn di chứng từ vụ tai nạn giao thông nên xin nghỉ dài hạn mấy tháng ở trường.
Lúc Cố Vy Vy tới nơi thì quản lý ký túc nói với cô là đã giao đồ đạc cho Chu Lâm Na, bạn cùng phòng của cô.
Trong lòng Cố Vy Vy nghẹn một vạn câu chửi tục, ở nhà xem phim thì thấy con gái của Chu Mỹ Cầm, đến trường thì cháu gái của Chu Mỹ Cầm lại giữ đồ đạc của cô.
Chu Lâm Na vừa giành được giải quán quân cuộc thi âm nhạc thanh thiếu niên thủ đô, bây giờ đã trở thành người đại diện cho trường trung học Anh Thành. Trong trường, các nữ sinh sùng bái cô ta, giáo viên và lãnh đạo nhà trường thì tán dương và cưng chiều cô ta.
Vì lấy lại đồ đạc, Cố Vy Vy tới phòng học nhạc tìm Chu Lâm Na đang được đài truyền hình phỏng vấn nhưng lại bị một đống nữ sinh chặn ở bên ngoài, cửa cũng không vào được.
Mấy cô nàng nữ sinh đứng ngoài cửa nhìn Chu Lâm Na hào phóng ưu nhã ngồi trước đàn dương cầm, người người hâm mộ không thôi.
“Chị Lâm Na vừa là hoa khôi, đàn dương cầm lại giỏi như vậy, xứng đáng là nữ thần của trung học Anh Thành chúng ta, sợ rằng không đến hai năm nữa sẽ trở thành nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng.”
“Không biết chừng sẽ đi làm ca sĩ ấy chứ. Nếu như vậy, tôi sẽ là người hâm mộ hàng đầu.”
“Trước đó, chị ấy và học trưởng Tần Luật còn hợp tấu trong ngày hội nghệ thuật, trông xứng đôi lắm.”
“Học trưởng Tần Luật đối với ai cũng lạnh như băng, hình như chỉ gần gũi với Lâm Na hơn một chút, không lẽ hai người yêu nhau?”
“Đã xinh đẹp lại tài giỏi, nếu lại có bạn trai là con trai nhà tài phiệt như anh Luật nữa thì chị Lâm Na đúng là nhân sinh doanh gia* rồi.”
*Nhân sinh doanh gia: Người thành công nhiều mặt trong cuộc sống.
Trong lúc Cố Vy Vy đang lo lắng làm sao để đi vào tìm Chu Lâm Na lấy đồ đạc thì giáo viên âm nhạc Diệp My đi ra, đứng ở cửa phòng học hỏi, “Đài truyền hình muốn quay cảnh Lâm Na thi đấu dương cầm với một bạn học để cắt ra làm video tuyên truyền cho trường, cần một bạn học sinh học âm nhạc.”
Mấy cô nàng học lớp âm nhạc tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, không ai tình nguyện.
Gần đây, giáo viên âm nhạc vì phụ đạo cho Chu Lâm Na chuẩn bị tham gia thi đấu, đến giờ học của bọn họ cũng không lên lớp. Bây giờ lại gọi bọn họ đến làm nền cho Chu Lâm Na, nghĩ hay thật đấy.
Giáo viên âm nhạc thấy không có ai tình nguyện, đang định đi vào bàn bạc với người của đài truyền hình thì Cố Vy Vy đột nhiên giơ tay.
“Để em!”
“Được, em vào đây.”
Giáo viên âm nhạc thấy có người tình nguyện, lập tức gọi người vào trong, nhưng vừa thấy liền phát hiện không phải là học sinh lớp âm nhạc của bà ta.
“Em biết đàn dương cầm sao?”
“Đã học vài năm ạ.”
Giáo viên âm nhạc nghe vậy liền dẫn cô vào trong phòng học, nói chuyện với Chu Lâm Na đang dặm lại phấn, “Lâm Na, lát nữa em phối hợp với bạn học này một chút.”
Chu Lâm Na liếc mắt một cái, cười khinh miệt, “Cô không sờ mó gì tới dương cầm lâu như vậy, giờ còn đàn được sao?”
Cố Vy Vy không để ý tới lời trào phúng của cô ta, “Trả đồ của tôi để ở ký túc xá đi.”
“Trả cho cô?” Chu Lâm Na dặm phấn xong, khiêu khích cười lạnh, “Được, nếu cô thắng tôi thì tôi sẽ trả cho cô.”
Cố Vy Vy cắn răng, trước kia, Chu Lâm Na và Lê Hinh Nhi không thiếu nhằm vào Mộ Vy Vy.
Bây giờ lấy được danh hiệu quán quân dương cầm, càng không biết trời cao đất dày là gì.
Chu Lâm Na cho là cô sợ, hạ thấp giọng nói, “Nếu không dám thì tôi chỉ có thể vứt mấy thứ đồ rác rưởi của cô thôi, trong này còn có… di vật của người mẹ già đã thành ma của cô đấy.”