Chu Hiểu Cầm, người hầu của Chu Lâm Na, nghe thấy mọi người nói kháy Chu Lâm Na thì không phục lên tiếng, “Nói cái gì mà chưa đàn bao giờ, đúng là giả vờ giả vịt, chắc chắn cô ta đã đàn vô số lần rồi.”
“Đúng vậy, Lâm Na của chúng tôi không phát huy toàn bộ thực lực mà thôi.”
…
Mấy nữ sinh lớp dương cầm đồng loạt quăng ánh mắt xem thường cho cô ta. Nữ sinh tóc ngắn liếc mắt nhìn cô gái lớp dưới nói giúp cho Chu Lâm Na, “Trình độ cao nhất của Chu Lâm Na là mười hai nốt một giây, người ta mười sáu nốt một giây đã là nghiền áp rồi. Hơn nữa ở đoạn cuối cùng, có lẽ vì đoạn trước tiết tấu nhanh quá nên Chu Lâm Na đàn hơi rối loạn. Nhưng từ đầu đến cuối tốc độ tay và tiết tấu, cùng với cách khống chế mỗi nốt nhạc của Mộ Vy Vy đều vô cùng hoàn mỹ. Không hiểu cũng đừng làm mất mặt được không?”
Nếu nói cấp độ của Chu Lâm Na là chuyên nghiệp thì cấp độ của Mộ Vy Vy phải là bậc thầy hàng đầu.
“Thiên Thiên, nói với họ làm gì cho phí lời, lát nữa nhìn xem Chu Lâm Na có tiếp chiêu được hay không là được rồi.” Kỷ Trình, cô nàng búi tóc kiểu củ tỏi đứng cạnh Lạc Thiên Thiên nói.
Cố Vy Vy đàn xong, giáo viên âm nhạc cười khan, “Mộ Vy Vy, em… trông em không giống như chưa từng đàn qua khúc nhạc này.”
“Bình thường em không đàn bản “chuyến bay của chú ong vàng”.” Cố Vy Vy cười khẽ.
Người chủ trì nghe thấy cô đã diễn tấu xong, tò mò hỏi, “Bây giờ đến lượt cô chọn khúc nhạc, chuẩn bị đàn khúc nào vậy?”
Cố Vy Vy hoạt động khớp tay, thần bí cười, “Một khúc Étude.”
*Étude: (tiếng Pháp) được hiểu nôm na là “khúc luyện”, là một bản nhạc ngắn để người chơi luyện tập.
Chu Lâm Na hít một hơi thật sâu, vực dậy tinh thần. Cô ta không thể thua, càng không thể thua Mộ Vy Vy được.
Nhưng mà, sau khi Cố Vy Vy nhanh chóng đàn một ô nhịp* xong thì đầu cô ta chợt trống rỗng.
*Ô nhịp: là một phần của khuông nhạc.
Không chỉ cô ta, giáo viên âm nhạc và phóng viên phỏng vấn sau khi nghe ra khúc nhạc cô đàn thì sắc mặt đều thay đổi.
Khúc nhạc mà Cố Vy Vy đàn không trào dâng thú vị như “chuyến bay của chú ong vàng” mà là một khúc nhạc dương cầm rất hiếm khi được đàn vì độ khó cực cao.
“Đàn cái gì vậy, nghe cũng chưa từng nghe qua. Vẫn là khúc Lâm Na đàn nghe hay nhất.”
“Thật là khó nghe chết mất, cô ta đang đàn linh tinh đúng không?”
…
Lạc Thiên Thiên và các nữ sinh học âm nhạc nhìn những người vừa nói như nhìn bọn ngốc, nhưng không rảnh để lý luận với họ.
Một đám người không chớp mắt nhìn chằm chằm ngón tay Cố Vy Vy như nhảy múa trên phím đàn, mắt cũng không dám chớp một cái, sợ sẽ bỏ qua chi tiết nào đó.
Nhưng cô đàn quá nhanh, cách đàn thực sự quỷ dị, cực kỳ khác thường, khúc nhạc lại nhẹ nhàng thú vị, ngắn ngủi bốn phút liền kết thúc diễn tấu.
Sau khi Cố Vy Vy đàn xong, Chu Lâm Na ngồi phía đối diện cô rất lâu cũng không bắt đầu, khuôn mặt có phần tái nhợt suy sụp.
Chu Hiểu Cầm và vài “học muội” ủng hộ cô ta có chút lo lắng, “Sắc mặt của Lâm Na không tốt, liệu có phải bị bệnh rồi không?”
*Học muội: nữ sinh học lớp dưới.
Kỷ Trình vui sướng khi người khác gặp hoạ, nhếch môi cười lạnh, “Cô ta không phải mắc bệnh, cô ta là bị Mộ Vy Vy doạ ra bóng ma tâm lý hiểu không?”
“Mộ Vy Vy thực sự là điên rồi, trực tiếp đàn khúc “Feux Follets” của Liszt*.” Một nữ sinh khác kinh ngạc không thôi.
*Fuez Follets của Liszt: tạm dịch là “ma trơi”, một trong những bản nhạc Étude nổi tiếng của Liszt, tên đầy đủ là Franz Liszt (1811 – 1886), một nghệ sĩ dương cầm và nhà soạn nhạc người Hungary.
Chu Hiểu Cầm nghe thấy, không phục nói, “Liszt thì sao chứ, lúc trước Lâm Na đàn “La Campanella” của Liszt cũng rất tốt, khúc này cậu ấy không thường đàn, một lát nữa sẽ đàn được, chờ mà xem.”
“Đợi cô ta một năm nữa cô ta cũng không đàn được.” Lạc Thiên Thiên nhìn bàn tay đang run rẩy của Chu Lâm Na, tiếp tục nói, “Đây là khúc Étude của ông vua dương cầm Liszt, người được cho là có đôi tay của một vị thần hay một ác quỷ, là một trong những “khúc luyện” đỉnh nhất thế giới, phải là người có kỹ thuật trình diễn cực cao mới có thể đàn được, dùng hai tay mà như dùng năm tay vậy. Chẳng có mấy nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp dám khiêu chiến khúc nhạc này, Chu Lâm Na còn chưa đủ bản lĩnh nhé.”
“Đúng vậy, “Feux Follets” mới được coi là tuyệt phẩm nhé.”
“Ha ha, thảo nào Mộ Vy Vy chưa từng đàn “chuyến bay của chú ong vàng”, vì nó chỉ là trò trẻ con với người ta, người ta chỉ đàn các tuyệt phẩm thôi.”